Chương 35: Châm dầu vào lửa (H)
Trans: Cam Đá
"A... tôi nhìn đây..." Cô bám lấy cánh tay anh, khép hờ mắt hé miệng hít thở, nhìn hoa huyệt nuốt chửng gậy thịt từng chút một. Quy đầu chèn vào từng nếp gấp, hoàn toàn mở rộng hoa huyệt. Quy đầu cắm trong mật huyệt ngay bên dưới, Phó Thành cố ý thụt lùi ra một chút, đến khi lớp thịt non mềm ở bên ngoài cùng mật huyệt hơi lật ra, lúc này quy đầu mới lại chèn tiếp vào, lớp thịt non mềm cũng thuận theo đó đi vào trong mật huyệt, hình ảnh kia gợi cảm không gì sánh nổi, Anh Hiền nhìn thấy mà dục vọng sôi trào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A... lại to hơn rồi..." Anh Hiền cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng hiện tại anh quá to, lại không chịu cắm vào trong một cách thoải mái, căng chặt khiến cô thấy khó chịu,
Phó Thành buột miệng nói ra: "Có to hơn so với món đồ chơi mới của cô không?"
Anh Hiền sửng sờ, không ngờ anh hãy còn nhớ đến chuyện này. Nở nụ cười mềm mại, hai chân móc vào cổ anh, "Ưm... to hơn Will, cứng hơn của anh ta, làm tôi thấy sướng hơn khi ở với anh ta..." Nói xong thì đẩy mông lên.
Lời này không khác gì như châm dầu vào lửa, Phó Thành bóp mông cô, hoàn toàn không muốn tiến vào chút nào. Món đồ thô to cứ cắm ngay miệng hoa huyệt chống mở nơi cửa huyệt nhỏ hẹp, Anh Hiền rầm rì ngâm nga, vừa run rẩy vừa chảy ra dòng nước óng ánh. Dâm dịch quá nhiều, men theo bắp đùi chảy vào kẽ mông, tích tụ lại chung quanh nếp nhăn hoa huyệt nho nhỏ, vùng u cốc bí ẩn bị kích thích cũng vì thế mà co rút lại.
"A... tôi hết chịu nổi rồi... Phó Thành..." Anh Hiền chỉ cảm thấy nơi hoa huyệt ấy khó chịu tựa như đang châm lửa.
Phó Thành mắt điếc tai ngơ, tính tình kiềm chế, hết lần này đến lần khác rút ra rồi lại cắm vào nhè nhẹ vào, quy đầu cọ xát vách thịt một cách dịu dàng, gân xanh gồ ghề càng giúp tăng thêm khoái cảm, gậy thịt đang càng lúc càng run rẩy mạnh hơn, huyệt nhỏ liên tục co rút, siết món đồ to khủng kia thật chặt chẽ.
Anh Hiền bị anh giày vò đến độ nước bọt cũng không để ý đến nuốt xuống, khóe miệng tràn ra vệt nước sáng bóng: "Ưm a... tôi, a... không biết anh ta có to hay không, ư ư... Phó Thành..."
Phó Thành cũng chả tốt hơn cô chỗ nào, nơi vòm ngực và phần bụng dưới ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn không muốn buông tha cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gậy thịt "đã thoải mái rồi" cắm trọn cây vào bên trong hoa huyệt, anh đưa quy đầu cọ xát đến từng chỗ mẫn cảm của cô. Cảm giác khoan khoái kịch liệt chạy thẳng từ trán xuống sống lưng, Anh Hiền hét to lên một tiếng, nước mắt chảy trượt xuống khóe mắt.
"Sướng... sướng quá a! a... thoải mái quá!"
"Thoải mái thì tự mình chuyển động." Phó Thành chẳng màng đến chuyện gì khác và ưỡn thẳng eo, lòng bàn tay nắn bóp cặp mông thịt dính đầy dâm dịch của cô thật mạnh.
"A, a -- Phó Thành, Phó Thành... anh có thoải mái không?" Anh Hiền vừa uốn éo cặp mông vừa hỏi, nét thẹn thùng trên gò má nhiễm vào đôi con ngươi, tựa như một loại tình cảm sâu đậm vậy.
Nhưng sao cô có thể có tình cảm sâu đậm, tới cả thứ gọi là bạc tình cô còn không có.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
Trái tim Anh Hiền đập thình thịch dữ dội, tim đập quá mạnh, kéo theo bắp thịt nơi đó cũng co giật.
Cô cúi đầu liếm khóe mắt anh, cặp mông thịt càng ra sức đung đưa hơn, cầm bàn tay to lớn của người đàn ông đặt lên trước khuôn ngực mình, rầm rì lên tiếng: "Xoa nắn chỗ này."
Phó Thành đột nhiên bóp mông cô, ưỡn thẳng eo thúc kịch liệt.
"A a a ---" Tiếng kêu của Anh Hiền trở nên khàn đục mềm mại nhu mì, giữa hai hàng chân mày chau lại thật chặt, trên hàng mi rậm thấm đẫm nước mắt. Gậy thịt cắm rút phụt phụt ra vào nơi hang động bí ẩn, cho dù co rút kẹp chặt cũng không thể ngăn cản lớp thịt non mềm bị va chạm ra vào hết lần này đến lần khác.
Càng vào sâu bên trong con đường ướt át nhỏ hẹp càng siết chặt, mỗi lần cọ xát quy đầu Phó Thành sướng tới mức anh bóp lấy bên mông Anh Hiền, mười đầu ngón tay lún thật sâu vào lớp da thịt mềm mại.
Anh Hiền la đau nhưng cặp mông vẫn phối hợp phập phồng, có một lần ngồi xuống quá mạnh khiến cho mật dịch văng lên cằm của Phó Thành.
"Không xong rồi, tôi sắp tới... Phó Thành... Phó Thành!" Anh Hiền thở hổn hển, đường kẽ tóc ướt đẫm mồ hôi.
"Nhịn lại, tôi còn chưa tới." Hoa huyệt nhỏ đột nhiên co rút báo hiệu sắp lên đỉnh, Phó Thành nhéo đỉnh nhũ hoa đã se cứng của cô, ra sức ưỡn thẳng thắt lưng, thúc thật kịch liệt vào cặp mông Anh Hiền hãy còn đang đu đưa.
"Không... không... a a..." Anh Hiền từ chối thì bị anh va chạm đến mức linh hồn tiêu tán, cơn hoảng sợ bị đánh cho tan nát khiến cô quyết định tạm thời chịu thua.
Cô nằm sấp trên lồng ngực người đàn ông, quyến luyến giữ lấy đầu anh, sau đó hôn chụt lên hàng chân mày, đôi mắt, chiếc mũi, cuối cùng bồi hồi dừng lại trên bờ môi anh. Giọng nói của cô lại còn mềm mại hơi đôi môi: "Ưm... Phó Thành... cho tôi đi mà, a a... tôi muốn anh, chỉ muốn anh..."
Huyệt thái dương của Phó Thành nảy lên một cái, hận không thể cắn một phát vào đường huyết mạch của cô: Vậy mà cô lại dùng câu nói này để dỗ dành anh!
Anh khụy gối, hai đùi áp sát vào mông cô thật chặt, không cho cô một chút đề phòng nào để rút lui, liều mạng va chạm ra ra vào vào, thúc sâu vào trong liên tục mười mấy cú như muốn xỏ xuyên qua cơ thể cô. Anh Hiền bị anh cắm tới mức thở phì phò không ra hơi, bên miệng cũng bị chặn lại, tiếng rên rĩ ú ớ đều bị ngăn lại trong cuống họng không thể nào thoát ra ngoài.
Bụng dưới của Anh Hiền căng thật chặt, cảm giác lạ lẫm trước nay chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể, lông trên da thịt cô dựng đứng như thể bị điện giật. Cô hét lên một cách mất kiểm soát, nước mắt và mật dịch cùng lúc mất đi sự khống chế. Một dòng dâm dịch bắn ra thật mạnh, tưới ướt đẫm chỗ đầu giường nơi bên dưới của hai người gắn kết với nhau.
Đến cuối cùng cô vẫn mất khả năng kiềm nén, theo một cách khác cô lại càng trở nên sa đọa hơn.
Khi chất lỏng ấm áp ướt đẫm quy đầu, Phó Thành nhắm chặt mắt lại, ấn mạnh vào cô rồi bắn ra ngoài.