Còng tay tình yêu

Chương 37: Sống sót sau tai nạn
 
Editor: Matcha Latte
 
Ngoại trừ vấn đề hình tượng của Tưởng thị, cô còn phải chú ý đến nhà họ Thẩm. Bây giờ là thời kỳ quan trọng để Thẩm Bình được bầu vào Ủy ban thường vụ. Cô là vợ sắp cưới của Thẩm Đông Dương, quyết không được gây ra bất cứ gièm pha nào trong thời điểm này, bất luận là thật hay giả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này, Kha Nhị cũng nhận ra có gì đó không ổn. Mấy người này đang làm ầm ĩ đòi gặp người phụ trách, giờ người đã đến thì không cho cơ hội nói chuyện, bắt đầu động thủ, thật quá vô lý. Hơn nữa, những người dân bình thường thực sự có gan ném đá vào người ta sao?
 
Xung quanh là một mớ hỗn loạn, hơn chục mét ngắn ngủi, Anh Hiền bước ra khỏi cảm giác dài lê thê.
 
Phó Thành bảo vệ cô suốt quãng đường quay trở lại xe, cho đến khi xe khởi động, vẫn còn có người đập cửa sổ xe.
 
Anh Hiền vội nhắc nhở Phó Thành: "Đừng làm người ta bị thương."
 
Phó Thành bình tĩnh nói: "Tin tôi."
 
Anh đạp mạnh chân ga, tiếng nổ chói tai dọa những người xung quanh giật nảy, bản năng sinh tồn khiến bọn họ vô thức lùi về sau. Phó Thành chớp lấy thời cơ, nhấn chân ga rồi lao ra ngoài.
 
“Cẩn thận.” Anh sớm đã để cánh tay ngay trước ngực cô, sau đó trượt bánh sau, quay đầu xe chạy nhanh như tên bắn.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền không kịp phản ứng, cơ thể chợt lao hẳn về phía trước, may mà có cánh tay anh bảo vệ.
 
Anh Hiền: "Không được, tôi không thể đi như thế được, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết—"
 
“Không giải quyết được.” Phó Thành dứt khoát cắt ngang: "Những người này có chuẩn bị rồi mới đến, lúc bọn họ bao vây cực kỳ trật tự. Dưới tình huống bình thường, nếu như đột phát xung đột bạo lực, trong số nhiều người như vậy nhất định sẽ có người do dự, không muốn tham gia, bọn họ sẽ đứng ngoài quan sát hoặc bỏ chạy, nhưng không ai trong số những người này do dự."
 
"Rõ ràng ngay từ đầu bọn họ đã chuẩn bị để bao vây cô rồi."
 
Anh Hiền im lặng vài giây, nói tình hình thực tế cho Phó Thành biết: "Tôi đoán được."
 
Phó Thành quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén, hình như còn có tức giận: "Đoán được mà cô còn?"
 
“Không đến thì sao biết đối phương chuẩn bị chiêu gì chơi tôi chứ.” Giọng điệu nhẹ như mây.
 
Phó Thành muốn nói "Quá mạo hiểm", nhưng tự đáy lòng lại có một thanh âm khác nói với anh: Cô ấy sẽ không nghe. Anh mím chặt môi, không nói nữa, thậm chí còn không nhìn cô.
 
Anh Hiền nhìn gò má lạnh lùng của người đàn ông, hơi ngạc nhiên: Đây là... giận rồi?
 
Rất nhanh, Phó Thành đã phát hiện ra vấn đề trước Anh Hiền một bước, anh nhanh chóng sắp xếp mọi thứ trong đầu, hóa ra trò hề thanh thế lớn vừa rồi chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt, còn hành động thực sự là ở trong xe.
 
Có người động tay động chân trên xe, thắng xe không ăn.
 
Anh bình thản thay đổi phương hướng, lái xe về phía Côn Sơn dân cư thưa thớt. Anh nhớ nơi đó có một con dốc tương đối bằng phẳng, hai bên đường là một vùng đất hoang lớn đầy cỏ dại, nói không chừng có thể nhảy xuống lúc giảm tốc độ để xuống dốc.
 
Sau khi may mắn gặp được ba đèn xanh liên tiếp, vận may đã hết, Phó Thành giẫm mạnh chân ga, vượt đèn vàng ở giây cuối cùng.
 
Anh Hiền nghi ngờ nhìn anh: "Đi đâu vậy?"
 
"Côn Sơn."
 
"Đến Côn Sơn làm gì?"
 
Phó Thành không trả lời câu hỏi, quay đầu lại hỏi: "Anh Hiền, cô tin tôi không?"
 
Hai người đã dây dưa với nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Giọng anh trầm thấp, thậm chí ngay cả tên cô cũng có trọng lượng.

 
Anh Hiền thâm trầm nhìn anh, không tiếp lời.
 
Ánh mắt Phó Thành lộ ra vẻ tự giễu, rất nhanh đã bị anh đè xuống, anh nói: "Mặc tất cả những thứ có thể ở trên vào, cố gắng bảo vệ da hết mức có thể, sau đó từ từ leo lên người tôi."
 
Anh Hiền thoáng chần chừ, nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn của anh. Ở ghế sau có một bộ quần áo dự phòng, Anh Hiền cầm lấy mặc vào rồi nhảy qua ngồi lên đùi Phó Thành.
 
Cô nhớ đêm đó ở Cảnh Sơn, cô cũng đã nhảy sang ngồi trên người anh thế này, hết sức khiêu khích trêu ghẹo anh, sau đó để anh tiến vào trong cơ thể mình.
 
Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ tới, hai người sẽ dùng cách này để ôn lại khoảnh khắc kia.
 
Cô thấp giọng hỏi: "Xe có sự cố gì rồi đúng không?"
 
Phó Thành không trả lời, chỉ nói: “Lát nữa nhất định phải ôm chặt tôi, dùng sức lực cô dùng để bú sữa mẹ ấy.” Ngừng một chút, anh lại nhẹ giọng nói: “Yên tâm, sẽ không sao đâu, tôi có kinh nghiệm nhảy khỏi xe rất nhiều lần rồi."
 
Nhưng khi đó không có cô liên lụy.
 
Anh Hiền ôm lấy anh, cúi đầu khẽ "ừm" một tiếng.
 
Cô rất sợ, đương nhiên phải sợ rồi, thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh mình bể đầu chảy máu, nhưng cô biết sự trợ giúp lớn nhất cô có thể cho Phó Thành lúc này là không làm anh phân tâm.
 
Con đường phía trước dần trống trải, cây cối xanh tươi hai bên đường cũng biến mất, biến thành đám cỏ dại vàng úa khô héo.
 
Phó Thành hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy người trong lòng, lúc này mới nhận ra thân nhiệt của cô thấp đến bất thường.
 
Trong lòng có một tia mềm mại, Phó Thành dịu dàng nói: "Nhắm mắt lại, ôm chặt tôi, sẽ qua nhanh thôi."

 
Anh Hiền vẫn chỉ "ừm", nghe lời cố nhắm chặt mắt.
 
Cô cảm thấy gió thổi tung mái tóc của mình, Phó Thành giữ chặt lưng cô, theo sau đó là một cảm giác mất thăng bằng dữ dội.
 
Sau cơn đau âm ỉ, suy nghĩ cũng lăn theo cơ thể, bọn họ cứ lăn mãi cho đến khi hoa mắt chóng mặt.
 
Da chỗ bắp chân lộ ra ngoài nóng như lửa đốt, nhưng đầu óc của Anh Hiền lại trống rỗng, chỉ cảm thấy vừa đau vừa hoảng.
 
Cô đánh mất quan niệm về thời gian, dài như một thế kỷ, người đàn ông dưới thân khẽ vuốt ve cái gáy của cô: "Được rồi."
 
Anh Hiền sững người hồi lâu, từ từ mở mắt ra, ngây ngốc nhìn vào đôi con ngươi sáng màu kia.
 
Anh cười an ủi cô: "Tôi đã nói rồi sẽ không sao đâu."
 
Anh vẫn còn có thể cười được.
 
Vành mắt Anh Hiền nóng lên, cổ họng cũng chua xót. Vui sướng vì sống sót qua tai nạn khiến cô không kìm được cảm xúc, cô nhắm mắt lại, hàng mi rũ xuống che đi hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ miên man.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận