Còng tay tình yêu

Chương 39: Rối bời
Editor: Pepsi
 
Đến khi trong nhà chỉ còn lại hai người, Phó Thành mới cầm rượu cồn và thuốc nước đứng trước mặt cô. Anh nâng chân cô lên, cẩn thận cởi chiếc giày cao gót đã biến dạng xuống rồi đặt bàn chân trần của cô lên đùi mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành: “Sẽ hơi đau đấy.”
 
“Tôi đang chịu đựng đây.”
 
Phó Thành ngước nhìn cô: “Không cần chịu đựng, muốn la cứ la, muốn khóc cứ khóc, cô chắc chắn không phải là người có tiếng la hét đáng sợ nhất mà tôi từng nghe đâu.”
 
Anh Hiền sửng sốt, rồi mỉm miệng cười.
 
Cồn bỗng chốc thấm vào da, cơn rát buốt lan toả khắp người, dù đã chuẩn bị sẵn nhưng Anh Hiền vẫn đau đến mức rụt người lại. Răng cắn vào môi, cô liên tục hít thở, tuy nhiên lại không rên lên thành tiếng.
 
Với một người chưa từng rên la vì đau đớn thì việc thể hiện nỗi đau ra ngoài còn khó khăn hơn là chịu đựng nó.
 
Thoa thuốc nước xong, Phó Thành thành thạo băng bó cho cô, sau đó vén áo cô lên để kiểm tra những nơi khác. Rồi anh xử lý cả những vết thương nhỏ ở bả vai và cùi chỏ của cô.
 

Trong hoàn cảnh thế này, hai người không hề có ý muốn gì khác thường, chỉ có sự lệ thuộc khi cùng chung hoạn nạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Được xử lý xong xuôi, Anh Hiền chủ động nói: “Tôi bôi thuốc cho anh.”
 
Cô giúp anh cởi áo xuống, thế mới phát hiện phần lưng anh bị thương nghiêm trọng nhất. Máu ứ đọng, xước da, vết trầy chằng chịt, vì chưa xử lý kịp thời nên máu dính chặt vào áo, trong khi cởi xuống thì vết thương bị rách ra rồi lại rỉ máu.
 
Cô những tưởng mình mạng lớn nên mới không hề hấn gì, bây giờ xem ra có vẻ như anh đã gánh chịu phần lớn thương tổn cho cô.
 
Anh Hiền bất chợt nghẹn lời, cầm rượu cồn mà không biết phải bắt đầu từ đâu.
 
Phó Thành đưa lưng về phía cô, như hiểu được suy nghĩ của cô, anh bình tĩnh nói: “Đây chức trách của tôi, trông đáng sợ vậy thôi, thật ra nó không nghiêm trọng đến thế đâu.”
 
Anh Hiền chẳng nói chẳng rằng, hồi lâu sau cô mới trả lời: “Tôi làm đây.”
 
“Ừ.”
 
Anh giỏi chịu đựng hơn cả cô, thậm chí còn chẳng hề xuýt xoa.
 
Rượu cồn xong thì đến bôi thuốc, Anh Hiền rất cẩn thận, vừa bôi vừa nhẹ nhàng thổi.
 
Hơi thở êm ái lướt nhẹ qua vết thương, nó ngoài xua tan cơn đau còn gây nhột nữa.
 
Phó Thành dần khó chịu, nhưng không muốn bảo cô ngừng lại, vậy nên anh chỉ càng đau khổ hơn thôi.
 
Xử lý vết thương xong xuôi, hai người yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau. Phó Thành chủ động gợi chuyện: “Cô có dự tính gì?”
 
Anh Hiền khẽ nhíu mày: “Tôi không biết, đi bước nào hay bước đó.” Dừng một lát, cô nói tiếp: “Tôi cần gọi điện thoại, điện thoại di động của anh an toàn chứ?”
 
Phó Thành gật đầu, đưa chiếc điện thoại đã vỡ màn hình cho cô. Nhìn cô một lát, anh rời khỏi phòng.
 
Trong khoảnh khắc đó, Anh Hiền hơi áy náy, một cảm xúc hiếm khi xuất hiện trong cô.
 
Anh cứu cô, nhưng cô vẫn đề phòng anh, mà anh cũng biết nên mới rời đi.

 
Anh Hiền nhanh tay bấm số Kha Nhụy rồi ấn nút gọi.
 
“Alô? Xin chào ạ.”
 
“Kha Nhụy, là chị đây, đừng lên tiếng.”
 
“Sế, bạn cũ đấy à, lâu rồi mới gặp đó nha.” Kha Nhụy kịp thời thắng lại. Anh Hiền nghe cô ấy nói với một người nào đó rằng “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại”. Sau một chốc im lặng ngắn ngủi, giọng cô ấy lại vang lên: “Sếp tôi vừa gặp tai nạn xe, mới lên tin tức gần đây nè. Bây giờ tôi đang ở nhà chị ấy, cậu có chuyện gì mà sao giờ lại tìm tôi thế. Cậu sao rồi, dạo này khoẻ không?”
 
Hài lòng với sự thông minh của Kha Nhụy, Anh Hiền nhỏ giọng: “Em cứ nghe chị nói là được, chị không sao, đừng lo lắng. Bây giờ em đang ở nhà họ Tưởng phải không?”
 
“Ừ.”
 
“Tất cả mọi người đều ở đó ư?”
 
“Ừ, đang liên hoan, tôi vẫn khoẻ, khi nào cậu rảnh?”
 
Anh Hiền: “Vài ngày nữa chị sẽ về, đừng nói chuyện chị vừa gọi cho em với bất kì ai khác nhé, tạm thời cứ để họ nghĩ chị chưa rõ sống chết đi.”
 
“Được, không thành vấn đề, vậy tôi có cần mang gì đi không?”
 
“Kha Nhụy, em để ý giúp chị phản ứng của mọi người, đặc biệt là anh cả, xem anh ấy có lén lút gọi điện thoại, hay có biểu hiện gì khác thường không. Hiện giờ chị không thể nói rõ chi tiết được, nhưng dù em phát hiện chuyện gì hoặc cảm thấy có điều không ổn thì nhớ báo cho chị biết, đến lúc đó gọi vào số này là được.”
 
“Ừ, tôi biết rồi, vậy gặp sau nhé?”
 

Anh Hiền nói ra lời từ tận đáy lòng: “Cảm ơn em, Kha Nhụy.”
 
Không phải cô không nghi ngờ Kha Nhụy, chỉ có điều với tình hình này, cô đành thử đánh cược một lần thôi.
 
Cô muốn tranh thủ hiểu rõ mọi chuyện trong khoảng thời gian này, rằng tại sao Tưởng Anh Kiến lại lựa chọn thời điểm hiện tại để ra tay, chẳng lẽ chỉ vì chuyện mười nhân vật kinh doanh đứng đầu đó thôi sao? Gần đây, chỉ có chuyện này là Tưởng Chấn làm khá công khai. Tưởng Chấn lạnh nhạt với anh ta không phải mới một hai ngày, bởi vậy Tưởng Anh Kiến luôn vô cùng thận trọng và dè dặt, e sợ kẻo lại làm mất lòng Tưởng Chấn dẫn đến không giữ được vị trí hiện giờ.
 
Anh Hiền thật không hiểu nổi.
 
Nhắc mới nhớ, nhờ Phó Thành nhắc nhở cô: Nếu muốn cô chết, cách tốt nhất là thu xếp một vụ tai nạn xe và phải đảm bảo không xảy ra sơ hở. Nếu đã ra tay, lý nào lại để cô phó mặc cho số phận được.
 
Hơn nữa, cho dù là việc chống đối cưỡng chế phá dỡ hay cô “qua đời” vì tai nạn xe thì cả hai đều sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kì bất lợi với Tưởng thị. Tưởng Anh Kiến sẽ bốc đồng đến vậy à?
 
Tưởng Chấn chưa già đến mức hồ đồ, cô có thể nghĩ đến cách nhìn của Tưởng Anh Kiến, vậy đương nhiên Tưởng Chấn cũng nghĩ được. Giả sử cô chết, hoặc còn đường sống đi chăng nữa, nhưng nếu phải chôn công ty theo cô thì Tưởng Chấn tuyệt nhiên sẽ không bao giờ tha thứ.
 
Đã vậy, sao không chờ Tưởng Chấn qua đời rồi hẵng ra tay?
 
Đầu óc Anh Hiền rối bời, dù có rất nhiều manh mối nhưng tất thảy lại khá mơ hồ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận