Chương 42: Vụng trộm
Editor: Gluhwein
Phó Thành bất ngờ, cô rất ướt, quần lót thấm ướt nhẹp, toàn bộ chỗ ấy đều ướt sũng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay phía dưới thì trơn ướt, hơn nữa, lỗ tai phía trên còn có cảm giác tê dại ngây ngất, ham muốn bị kích thích, anh cũng có chút không nhịn được.
Nhưng khổ nỗi lại chẳng làm được chuyện gì, chỉ có thể hôn môi.
Giường nhà họ Từ là giường ván gỗ, vách tường cũng mỏng, không thể ngăn được âm thanh.
Anh Hiền hiểu anh băn khoăn cái gì, cô cũng không có hứng diễn phim con heo, vì thế, cô cắn vành tai của anh, nhỏ giọng nói: “Không cắm vào, chỉ dùng tay thôi, được không?”
Dứt lời, cô dùng mũi cọ cọ vào gò má anh.
Cô rất ít khi bịn rịn như vậy, cũng chỉ khi ở trên giường mới có thể như này. Phó Thành vừa yêu lại vừa hận, nhưng ngón tay lại vẫn di chuyển, đè hạt châu lại rồi vân vê.
Anh Hiền khe khẽ rên lên một tiếng, cô cắn môi ngăn chặn những tiếng rên rỉ phía sau. Cơ thể cô run lên, Phó Thành nhân cơ hội này để cắm một ngón tay vào trong cô.
Bên trong huyệt nhỏ càng ướt càng nóng ấm hơn, tựa như tích trữ một vũng nước nóng vậy, khẽ cắm vào là đã có thể cắm ra nước. Dâm thủy chảy dọc xuống dưới theo ngón tay của Phó Thành, đọng lại chỗ kẽ ngón tay, sau đó tràn lên lòng bàn tay anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu lưỡi của anh cũng cùng tần số với ngón tay anh, đồng thời thọc vào rút ra ở cả hai lỗ hổng phía trên và phía dưới của cô.
Huyệt nhỏ nhanh chóng làm quen với ngón tay anh, dần dần thả lỏng lại, sau đó thành thạo quấn lấy ngón tay anh rồi co bóp.
Phó Thành biết cô đã chuẩn bị xong, anh lại cắm ngón tay thứ hai vào trong.
Cửa động nhỏ hẹp lập tức bị căng ra, cắn chặt vật to dài vừa xâm phạm vào, không chừa lại một kẽ hở nào, khiến cho thịt non phía trong cũng bắt đầu co lại.
“Ưm!” Anh Hiền kêu rên thành tiếng. May mà miệng cô bị anh bịt kín nên âm thanh không lớn.
Phó Thành không cho cô có quá nhiều thời gian để làm quen, đốt ngón tay moi móc cọ quệt vào thịt non đang chậm rãi co bóp. Miệng huyệt đột nhiên cắn vô cùng chặt, đồng thời cũng đóng đóng mở mở theo các ngón tay anh.
Anh Hiền không thể kêu cũng không thể động đậy, cô há to miệng đảo khách thành chủ, ngậm lấy đầu lưỡi của Phó Thành rồi mút mát mâm mê, nuốt nước bọt của anh để xoa dịu cơn ngứa.
Cô mút rất nhẹ, cứ như gãi ngứa vậy. Phó Thành cảm thấy không đã nghiền, nhưng lại thích dáng vẻ sung sướng của cô, anh dùng tay làm dao, bổ ra xông thẳng vào tầng tầng lớp lớp thịt non.
Rõ ràng là chặt như vậy, mềm như vậy, nhưng cho dù cắm thế nào thì cũng không thể cắm hỏng được.
Chờ cô thoáng thả lỏng, ngón tay thứ ba của anh khẽ thăm dò đâm chọc vào trong miệng huyệt.
Cơ thể của Anh Hiền cứng đờ, run rẩy hít khí: “Không được, ưm… có khi lại rách…”
Phó Thành nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói bằng giọng trầm khàn: “Nếu đau, tôi sẽ rút ra.”
Bóng đêm nhuộm đen đôi mắt anh, đôi đồng tử sáng màu xoáy sâu thành màu đen thăm thẳm.
Anh Hiền hít thở dồn dập, híp mắt lại, “ừ” một tiếng rất nhỏ rất nhẹ.
Hai ngón tay trong huyệt nhỏ căng rộng ra, bắt đầu làm chuẩn bị cho ngón tay thứ ba. Phó Thành không dám làm quá mạnh, vân vê một hồi lâu mà chỉ căng ra một khe hở nho nhỏ.
Phó Thành nheo mắt lại, ham muốn thể xác thúc giục anh phải làm ác liệt hơn. Anh cắm cả ba ngón tay vào trong, vân vê ấn đè đảo qua đảo lại ở chỗ nhạy cảm của cô.
Khoái cảnh mãnh liệt kích thích đường đi của cô đến run rẩy. Thậm chí, Anh Hiền còn cảm giác được đường ruột của mình cũng co rụt lại. Cô cong người lên, cau chặt mày, khó nhịn đến mức bỗng nhiên thở hổn hển trong chốc lát.
“Có thể không?” Phó Thành hỏi.
Anh Hiền không dám há miệng, sợ mình sẽ không nhịn được mà hét chói tai thành tiếng, cô dùng nụ hôn để trả lời anh.
Ngón tay anh chọc vào rút ra một cách khó khăn, tốc độ không nhanh, biên độ cũng nhỏ, nhưng vẫn cứ cắm ra tiếng nước nhóp nhép. Trong căn phòng chật hẹp đơn sơ, ngay cả bầu không khí cũng tràn ngập mùi của tình dục. Dâm thủy quá nhiều, mông Anh Hiền cũng ướt sũng rồi.
Cả người cô run lên, mồ hôi đầm đìa, không bao lâu sau, cô co bóp kẹp chặt tay của Phó Thành, phun ra một vũng chất lỏng rất to.
Phó Thành hôn lên gương mặt nóng bừng của cô, rút tay ra, chỉ để lại một ngón tay tiếp tục vuốt ve bên trong huyệt nhỏ đang cao trào.
Có lẽ bởi vì kiềm chế, cũng có lẽ là bởi vì tay anh nên lần cao trào này kéo dài rất lâu.
Anh Hiền khẽ thở dốc, chờ màn sương trắng trong đầu tan đi, cô mới từ từ mở mắt ra.
Cô vuốt ve cái tay đang đặt trên đùi mình của anh, vén chăn lên, chui xuống dưới.
Khóa quần vừa mới được kéo xuống, vật to lớn dữ tợn kia đã nhảy bật ra. Anh Hiền nắm lấy phần gốc gậy thịt, há miệng ngấm lấy quy đầu.
Mũi thơm mãnh liệt khiến cô vô thức nuốt xuống, miệng tiết ra rất nhiều nước bọt, xối ướt toàn bộ quy đầu, sau đó, cô lại liếm sạch chất lỏng phía trên, giải khát cho cổ họng của mình.
Sau lưng Phó Thành tê dại, môi mỏng ra sức mím chặt, lời ngăn cản cứ thế bị nuốt trở lại.
Anh Hiền từ từ nuốt gậy thịt của anh xuống từng chút một, đầu lưỡi nhiệt tình liếm qua liếm lại. Tay cô cũng không rảnh rỗi, một tay nhẹ nhàng xoa nắn phần gốc rễ của gậy thịt, một cái tay khác nắm lấy hai hòn ngọc quý rồi xoa bóp chơi đùa.
Mặc dù không ngậm hết toàn bộ nhưng cô cũng yêu chiều từng ngóc ngách của “cậu nhỏ”.
Phó Thành bị cô “đùa giỡn” đến mức chóp mũi đổ mồ hôi, quả thực chỉ muốn bất chấp tất cả mà thọc vào rút ra. Cuối cùng, khi cô ngậm vào càng sâu hơn, lý trí tan rã, anh ưỡn lưng thúc về phía trước một cái.
Anh Hiền cuống quít dùng hai tay nắm lấy gậy thịt, nhưng thứ có kích cỡ đáng sợ kia đã cắm sâu vào trong miệng, chọc cho cô khó chịu. Nhưng trong khó chịu lại có cảm giác kích động thối tha, tương tự như loại xúc động muốn tự hủy hoại.
“Ư…” Anh Hiền phát ra tiếng kêu rên tựa như than khóc, nhưng thật ra là đã hưng phấn rồi.
“Rất xin lỗi.” Phó Thành nói xin lỗi, tiếng nói ấy khản đặc. Anh vươn tay cắm vào tóc cô rồi vuốt ve vỗ về.
Xúc giác êm ái trên da đầu khiến cho Anh Hiền từ bỏ chống cự. Đầu lưỡi non mềm liếm láp lỗ sáo của anh ở trong không gian có hạn, sau khi nếm được vị hơi mằn mặn, cô lại ngậm nuốt càng hăng hái hơn.
Cô đang mút thì có cảm giác có lực hút dồn lên trên, tựa như tinh dịch sắp bị ép cho bắn ra ngoài. Dưới sự kích thích to lớn của khoái cảm, Phó Thành ghì chặt đầu của Anh Hiền, hơi rút gậy thịt ra rồi lại thúc mạnh vào trong miệng cô. Ngay sau đó, anh không hề đứng yên bất động nữa, mà từ từ đưa đẩy.
Anh Hiền không nuốt kịp, nước miếng chảy ra dọc theo khóe miệng, bôi ướt toàn bộ gậy thịt đến mức óng ánh sáng loáng. Cô nắm lấy viên ngọc quý của người đàn ông, bắt đầu lôi kéo xoa bóp theo tiết tấu của anh.
Phó Thành càng cắm rút lại càng nhanh, quy đầu cũng thọc vào càng ngày càng sâu. Anh Hiền biết, nếu như mình lên tiếng thì anh sẽ dừng lại ngay lập tức, nhưng cô lại cứ không muốn lên tiếng, thậm chí còn càng ra sức xoa nắn hòn ngọc quý của anh.
Một tiếng rên khẽ đầy kiềm chế vang lên, đồng thời, đầu của Anh Hiền cũng bị đè mạnh xuống. Tinh dịch bắn vào trong miệng cô, hết dòng này đến dòng khác ứa ra khỏi khóe miệng đỏ bừng của cô.
Anh Hiền vội vàng ngậm miệng lại, cô nuốt vào một ít, lại dùng tay hứng tinh dịch đang chảy ra, phòng trường hợp nó làm bẩn khăn trải giường.
Mãi đến khi gậy thịt có dấu hiệu mềm đi, cô mới cẩn thận liếm sạch chỗ tinh dịch còn lại. Lúc ngẩng đầu lên, cô nuốt ực xuống dưới cái nhìn chăm chú của Phó Thành.
Cô hé miệng ra, cho anh nhìn thấy khoang miệng sạch trơn. Sau đó, cô còn cố ý hỏi: “Sướng không?” Khóe mắt chân mày tràn ngập vẻ quyến rũ.
Chòng ghẹo anh.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô chính là, người đàn ông nhìn cô chăm chú, yết hầu lên xuống mấy cái, anh vươn tay ra lau khóe môi của cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Sướng.”