Còng tay tình yêu

Chương 47: Tin tưởng
 
Editor: Caramel
 
Chuyện Phó Thành vào viện không phải chuyện đùa, xương bả vai và hai bên sườn của anh ấy đều bị nứt ở nhiều mức độ khác nhau, nên cần phải nghỉ ngơi. Còn về phần đầu, bác sĩ nghi ngờ bị chấn động nãi, đề nghị anh nằm viện quan sát vài ngày, không phải bắt buộc, toàn bộ đều dựa và ý kiến của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Thành đồng ý.
 
Ngày thứ ba, Kha Nhụy đến làm thủ tục, chuyển anh từ phòng bệnh thường vào phòng bệnh VIP.
 
Ngày thứ năm, Anh Hiền mang theo hoa tươi xuất hiện, trong tay còn có mấy tờ chi phiếu, sau số năm còn có năm số không.
 
“Cầm đi, không phải tiền của tôi, là chi phiếu của chủ tịch đấy, đây là thứ anh nên có được.” Cô không biết vì sao mà bản thân lại phải cố ý cường điệu đây không phải tiền của mình.
 
Phó Thành cầm lấy tờ giấy mỏng, nhìn chằm chằm vào thứ chữ ký rồng bay phượng múa kia, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, ngắm chừng mấy giây, rồi đưa trả lại cho cô: “Được, tôi nhận, cho em, còn một phần trả chi phí thuốc men.”
 
Anh Hiền đưa tay nhận lấy. Cô không có lý do nào không nhận cả.
 
Anh ngồi cạnh giường bệnh, cô ngồi trên sofa nhỏ, phòng bệnh vô cùng rộng, giữa bọn họ có một tia nắng nhạt chiếu ngang qua. Cô mang một đôi giày búp bê, miệng búp bê ở cổ chân đã đóng vảy, màu sắc đậm nhạt như là một loại tàn phá vẻ đẹp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Miệng vết thương của em thế nào.” Phó Thành hỏi.
 
Anh Hiền duỗi cổ chân ra, cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, nhưng là anh kìa, nghe bác sĩ nói rất nghiêm trọng.”

 
So với cô thì nghiêm trọng hơn.
 
Phó Thành: “Vì nằm viện nên làm hơi quá lên chút thôi.”
 
Bỗng nhiên lại yên tĩnh trở lại, các loại dây leo đang tự do vương lên, trói dây thần kinh của hai người lại.
 
Thật lâu sau, Anh Hiền nói: “Cảm ơn anh đã bằng lòng nằm viện.”
 
Lại là một hồi yên lặng, cô lại tiếp tục nói: “Mấy ngày hôm trước, ở nhà họ Tưởng, tôi cũng đã nói với những người khác mời vệ sĩ, anh là một trong những người phỏng vấn. Hôm nay ngoại trừ đến thăm anh, còn muốn hỏi anh, Phó Thành, anh có bằng lòng làm vệ sĩ của tôi không?”
 
Mắt đen của Phó Thành lại sâu hơn mấy phần, nhìn sang cô hỏi: “Em cảm thấy được bản thân còn có thể nguy hiểm sao?”
 
“Cứ cho là vậy đi.” Anh Hiền vô cùng thẳng thắn: “Nói ra, chuyện này vừa mới xảy ra, không mời vệ sĩ có chút không thể nào nói được. Nếu phải mời, so với người xa lại tôi tin tưởng anh hơn.”
 
Tin tưởng?
 
Phó Thành hỏi lại: “Em sẽ tin tưởng một người mà bản thân dùng tiền mua được sao?”
 
Anh Hiền cũng biết anh hỏi cái gì, nhưng cô bàn về lựa chọn này, đề tài chỉ dừng lại ở vẻ bên ngoài: “Vì sao lại không, có thể dùng tiền mua chính là cách khống chế đơn giản nhất, nếu tất cả các mối quan hệ có thể dùng tiền giải quyết, quả thật không thể nào tốt hơn được.”
 
Chờ một hồi lâu, vẫn không thấy anh đáp lại, Anh Hiền cười cười, cầm áo khoác đứng lên: “Không sao cả, tôi sẽ liên hệ với công ty anh, nói bọn họ sắp xếp những người khác đến đây. Anh nghĩ ngơi cho tốt đi.”
 
“Cần bao lâu?” Phó Thành không hề có dấu hiệu muốn mở miệng, Anh Hiền phản ứng không kịp, nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”

 
“Làm vệ sĩ, em cần bao lâu.”
 
Vì để che dấu tai mắt của mọi người nên nhất định sẽ không quá lâu.
 
Hai tháng.
 
Anh Hiền nuốt đáp án chính xác xuống, mơ hồ nói: “Mấy tháng.”
 
Phó Thành gật đầu, ánh mắt u tối: “Được, vậy thì mấy tháng. Tôi sẽ làm vệ sĩ của em.”
 
Anh Hiền theo bản năng mỉm cười, khóe môi cong lên, liên quan đến cơ thể nên đại não mới nhận thức được vẻ mặt đang làm gì, nghĩ đến chuyện muốn che dấu đã không còn kịp.
 
Có lẽ bị cô lây bệnh nên môi của Phó Thành cũng dịu dàng đi rất nhiều, đồng phục bệnh nhân màu trắng xanh nên cũng có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
 
Trong khoảnh khắc Anh Hiền bị xúc động chi phối, đã bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh người đàn ông, dựa người tới gần. Hô hấp phun lên môi anh, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, hôn xuống gò má anh.
 
“Cảm ơn.”
 
Giữa lông mày của Phó Thành nhăn lại một chút, không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô rời đi.
 
Hai ngày sau, Phó Thành xuất viện, lại thêm một tuần nữa tiến vào Tưởng thị báo tin.
 

Ông Lý ríu rít lấy làm lạ: “Tiểu Phó, tôi thấy Từ Chính Phong chính là người có ơn, nhớ tìm thời gian đi cảm ơn người ta một chút. Nhà họ Từ sống đã đủ khiến cho người ta đỏ mắt thèm thuồng, bây giờ lại đến Tưởng thị. Tôi nghe nói trước kia cô ba nhà họ Tưởng chưa bao giờ cần đến vệ sĩ, lần này giống như đến tìm người.”
 
Khi Kha Nhụy liên lạc với lão Lý thì nói là do chủ tịch Từ cử đến, muốn tìm anh Phó đã từng làm vệ sĩ trước kia cho Từ Á Vi. Ông Lý không biết anh và Anh Hiền có mờ ám với nhau, chỉ nghĩ là nhìn thấy ánh sáng của Từ Chính Phong.
 
 Ngày đi làm đầu tiên, Kha Nhụy dẫn anh đi tìm hiểu các bộ phận của công ty trước, cũng giới thiệu đơn giản với anh một chút về lịch trình của Anh Hiền.
 
“Sếp không thích có nhiều người bên cạnh, cho nên ban đầu luôn để những tài xế cho người khác dùng, cho nên sau này phiền anh Phó lái xe đưa sếp đến công ty giúp, sếp thường hay tăng ca cho nên đôi khi sẽ về trễ một chút, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Kha Nhụy cũng không biết vì sao Phó Thành lại trở thành vệ sĩ của sếp mình, nhưng sếp đã lên tiếng thì cô chỉ cần để ý và làm theo là được rồi.
 
Bởi vì chuyện của Phó Chi nên ấn tượng của Kha Nhụy đối với anh không tệ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cười nói: “Yên tâm đi anh Phó, chắc chắn sẽ thoải mái hơn khi làm việc bên cạnh cô Từ. Sếp của chúng tôi rất dễ sống chung, chỉ cần đừng làm trễ công việc thì những chuyện khác đều rất dễ bàn, cùng không phải người thích làm khó người khác.
 
Phó Thành thu tầm mắt mình lại, nghĩ đến cái còng tay màu hồng phấn môi anh mím lại một chút.
 
“Nơi này chính là văn phòng của anh.” Kha Nhụy dẫn anh đi vào một phòng sát phòng làm việc của Anh Hiền, vốn dĩ đây chính là một phòng khách nhỏ. Bây giờ sofa đổi thành bàn làm việc, trang bị thêm máy tính, và các đồ dùng làm việc cơ bản.
 
“Có vấn đề gì đều có thể đến tìm tôi, tôi ở ngay phòng đối diện.”
 
Mãi đến buổi tối Phó Thành mới nhìn thấy Anh Hiền.
 
Cô xoa xoa huyệt thái dương từ trong phòng họp đi ra, nhìn thấy anh, giày cao gót của cô dừng lại, “Đến đây.”
 
“Vâng.”
 
“Tôi còn muốn xem chút văn kiện nữa, đợi chút nữa anh cùng tôi trở về gặp người nhà của tôi, chào hỏi một chút, quen biết một chút.
 
Phó Thành gật đầu.
 
Mãi đến khi cả một tầng lầu chỉ còn lại ba người bọn họ thì Anh Hiền cuối cùng cũng ra khỏi văn phòng, để cho Kha Nhụy tan làm trước, sau đó mới dẫn Phó Thành xuống lầu.
 

Lúc lái xe trên đường, Phó Thành liếc mắt nhìn chân của cô đến vài lần, không nhịn được nói: “Trước khi miệng vết thương khép lại nên cố gắng đi giày bệt nhiều một chút.”
 
Anh Hiền nhìn bắp chân của mình, lại nhìn sườn mặt của anh, “Anh thì sao?”
 
Còn hai chữ vẫn chưa kịp nói ra, bàn tay cô đã vươn sang, nhẹ nhàng vuốt nhẹ ở phần xương bả vai anh.
 
Lần này cô không cười nữa, Anh Hiền nghĩ đến do mình nên anh mới bị đau thì rút tay về, nói: “Thật xin lỗi.”
 
Hôm nay không phải thứ sáu nên trong phòng khách chỉ có Tưởng Chấn và Anh Thận ở đấy.
 
Anh Hiền giới thiệu Phó Thành cho bọn họ, Tưởng Chấn nhiệt tình nói vài câu cảm ơn anh xem như là chào đón. Anh Thận thì cười nhạt, anh ta gật đầu với anh sau đó kéo Anh Hiền ngồi trên sofa, đến gần muốn kiểm tra chân của cô.
 
Ngón tay muốn chạm vào nhưng cũng không dám chạm vào, dáng vẻ giống như cô là một món đồ sứ dễ vỡ vậy.
 
Giọng Anh Hiền thoải mái nói: “Sao lại phải cẩn thận như thế chứ, đã kết vảy rồi sẽ nhanh lành lại thôi.”
 
Anh Thận tức giận: “Đều bị chị làm xước cả lên rồi, chị ba, chị có thể ăn chút bánh ngọt. Chờ một chút, em đi lấy thuốc.”
 
Anh Hiền quay đầu lại liếc nhìn Phó Thành: “Phó Thành, anh trở về đi, sáng mai bảy giờ rưỡi sang đón tôi.”
 
Phó Thành gật đầu, ánh mắt lướt nhìn qua gáy của Anh Hiền, bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của người đàn ông bên cạnh cô, vô cùng tự nhiên mà thu hồi ánh mắt, chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.
 
****
Lời nhắc nhở thân thiện: Sự biến hóa về thân phận của nam chính không phải chỉ như thế này thôi đâu.
 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận