Còng tay tình yêu

Chương 50: Bé người yêu
 
Editor: Matcha Latte
 
Phó Thành trở lại sớm hơn cô dự kiến, tổng cộng cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc anh đẩy cửa bước vào, cô đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
 
Anh Hiền nhìn thấy anh, chỉ hỏi: "Ăn gì chưa?"
 
Phó Thành lắc đầu, nhìn thoáng qua bàn rồi hơi dừng lại, hỏi: "Ăn xong rồi à?"
 
"Ừm."
 
"Tôi đưa em về."
 
 "Được."
 
Anh Hiền đứng dậy, cầm áo khoác bước ra ngoài, Phó Thành im lặng đi theo sau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc bánh kem vẫn còn nguyên vẹn, chiếc ví nhỏ nằm một mình trong phòng ăn, bao bì chưa được mở ra, chiếc nơ màu hồng khoa trương tạo nên sự vui vẻ không đúng lúc.
 
Xe chạy qua ánh đèn neon đan xen, đi thẳng đến đường vành đai ba gần đó, nhưng đột nhiên bị chặn lại, đèn phanh đỏ đến hết cái này tới cái khác.
 
Anh Hiền nhìn thời gian, đã chín giờ bốn mươi lăm, vừa lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, không thể nào bị chặn như thế.
 

Phía trước không biết xảy ra chuyện gì, mười lăm phút đồng hồ rồi mà vẫn chưa được di chuyển. Có người đi đường bực bội bấm còi inh ỏi, đã có một người bấm còi, những người khác cũng bắt đầu làm theo. Ngay cả khi có kính xe cản lại, âm thanh vẫn khiến người ta khó chịu.
 
Mà trong hoàn cảnh bức bối này, Phó Thành lại mở miệng: "Tôi xin lỗi về chuyện hôm nay."
 
Mấy đứa trẻ giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, đợi đến khi anh đuổi kịp, phần lớn cơn giận của Hạ Hạ đã vơi đi, nước mắt càng rơi vì mình bị mất mặt.
 
Cô vừa thổ lộ vừa khóc, kể lại tất cả hành trình tinh thần của mình suốt mấy năm nay.
 
Làm xong, bản thân cô cũng không biết làm trò, còn rụt rè cái rắm gì nữa.
 
Phó Thành im lặng lắng nghe, sau đó nghiêm túc nói rằng anh luôn coi cô như em gái của mình, nếu anh làm điều gì đó khiến cô hiểu lầm thì mong cô tha thứ.
 
Anh càng dịu dàng bao nhiêu thì Hạ Hạ lại càng tuyệt vọng bấy nhiêu, chút may mắn cuối cùng cũng tan thành mây khói.
 
Hạ Hạ lau nước mắt, kể lại chi tiết cuộc trò chuyện của cô với Anh Hiền cho anh nghe.
 
Anh Hiền quay sang nhìn sườn mặt của anh, bị anh nhạy bén bắt được, ánh mắt giao nhau hai giây, Anh Hiền mỉm cười, quay đi.
 
"Không sao."
 
Im lặng một lúc, Phó Thành nói tiếp: "Cha mẹ Từ Thụy qua đời rất sớm, từ nhỏ hai người đã sống với bà nội. Từ Thụy luôn xem Hạ Hạ là một nửa con gái mà chăm sóc. Về cơ bản thì mọi mong muốn của Hạ Hạ, anh ấy đều cố gắng thỏa mãn con bé. Vì vậy... "
 
Vì vậy cái gì, anh không nói, hơi dừng lại rồi xin lỗi.
 
Anh Hiền hiểu.
 
Chuyện con gái có phải là công chúa nhỏ hay không có liên quan đến tiền bạc, nhưng không phải hoàn toàn. Còn phụ thuộc nhiều hơn vào việc gia đình có muốn chiều chuộng cô ấy hay không. Hạ Hạ là người được cưng chiều, khó tránh có chút thẳng tính.
 
Anh Hiền thở dài, thái độ dịu xuống: "Phó Thành, anh không cần giải thích với tôi."
 
Bên ngoài ồn ào, hỗn loạn nhưng trong xe lại im lặng, cô hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh tràn vào khiến cô rùng mình.
 
“Cô ấy nói đúng, tôi không phải người tốt, tôi sẽ lấy tình cảm của người khác ra làm trò đùa.” Anh Hiền cúi đầu cười rộ lên, khuôn mặt xinh đẹp không những không tức giận mà còn khen: “Cô ấy rất thông minh, chắc chắn có thể thuận lợi vào Đại học Kinh Châu."
 
Phó Thành siết chặt tay lái.
 
Anh Hiền không để ý, càng cười tươi, ánh mắt u ám lại giống như đang trêu chọc: "Tôi nghĩ anh nên nghe lời bé người yêu anh khuyên đi."
 
 "Két ——!"
 
Một tiếng rít chói tai dễ dàng cắt ngang cô.
 
Anh Hiền còn chưa kịp hoàn hồn sau âm thanh chói tai kia đã ngã mạnh vào chỗ tựa lưng.
 
Cô không biết Phó Thành đã làm thế nào, anh cố gắng thoát ra khỏi dòng xe cộ đông đúc, phớt lờ tiếng chửi bậy và tiếng còi xe ở phía sau, lái xe rời khỏi đường vành đai, tăng tốc hết mức rồi dừng lại một con hẻm không tên.
 
Ngọn đèn đường duy nhất bị hỏng, phát ra âm thanh xẹt điện, nhấp nháy mấy giây, như đang bất an.
 

Ánh đèn lúc sáng lúc tối còn không bằng hoàn toàn chìm trong bóng đêm.
 
Anh Hiền không thấy rõ biểu cảm của Phó Thành, nhưng có thể nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh: "Tưởng Anh Hiền, tôi cho em chơi không có nghĩa là em có thể tùy tiện xen vào chuyện của tôi."

 
Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay hoàn toàn bùng nổ, khi anh nghe Hạ Hạ nói Anh Hiền cổ vũ cô ấy, máu nóng tức khắc dâng trào.
 
 Anh đã cố gắng kiềm chế.
 
Nhưng sau đó thì sao?
 
Cô bảo anh nghe lời "bé người yêu" đi.
 
Mí mắt Anh Hiền giật giật, ý thức được nguy hiểm, đang định nói thì bên tai chợt nghe thấy một tiếng động nhẹ.
 
Là âm thanh anh cởi dây thắt an toàn.
 
Cô còn chưa nghĩ xong mình nên nói gì thì Phó Thành đã lấn người áp tới. Anh thậm chí còn không cần nhìn, một tay vững chắc nắm lấy bàn tay đang cố gắng tháo dây an toàn của cô, tay còn lại vòng ra sau gáy cô.
 
"Em chơi đủ rồi liền tìm đại một người nào đó nhét vào lòng tôi. Em xem tôi là cái gì hả? Có phải em nghĩ chỉ cần đưa phụ nữ cho tôi, tôi sẽ lập tức nhào tới như một con chó hay không?"
 
Anh ở trong mắt cô hèn hạ như thế sao?
 
Trách ai đây? Tự trách mình thôi.
 
Ai bảo anh cứ hèn mọn như thế để cô đùa bỡn.
 
Anh cách gần đến mức chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, đôi đồng tử màu nhạt ẩn chưa sự sắc bén và dữ tợn mà cô chưa từng thấy, khiến Anh Hiền ngơ ngác.
 
Cô lại một lần nữa cảm nhận được chênh lệch sức lực giữa hai người.
 
Nếu anh muốn, cô ở trong tay anh mỏng manh như thủy tinh, không có sức phản kháng.
 
Tim cô đập thình thịch, Anh Hiền dường như nghe thấy tiếng rỉ máu của mình.

 
Cô hơi giãy dụa, nhưng vẫn không thể nhúc nhích, nói: "Tôi biết anh không phải loại người như vậy."
 
Anh là người như thế nào? Ngay cả bản thân cô cũng không thể nói rõ được, nhưng không phải bây giờ.
 
Cơ bắp căng chặt nổi cuồn cuộn của Phó Thành bỗng rung lên , khóe môi nhếch lên, gào lên đầy lạnh lùng trào phúng: "Em hiểu rõ tôi lắm sao?"
 
Anh Hiền tức ngực, vượt qua đỉnh điểm thấp thỏm biến thành kích động muốn đồng quy vu tận.
 
Cô chống lại ánh mắt anh, trầm giọng nói: "Đúng vậy, tôi hiểu rất rõ. Tôi biết chính xác anh đang tức giận cái gì, cũng hiểu anh muốn gì."
 
Phó Thành nín thở đợi câu tiếp theo của cô.
 
Trong mắt anh có một ngọn lửa, quá thẳng thừng, quá sáng, Anh Hiền không dám nhìn, nhưng cô buộc mình phải nghênh đón nó, dùng giọng điệu hời hợt nhất nói: "Anh muốn làm tôi."
 
Lòng bàn tay sau cổ siết chặt khiến da thịt cô đau nhức.
 
"Anh rất không cam lòng đúng không? Không sao, rất dễ giải quyết. Phó Thành, hôm nay tôi cho anh chơi, anh muốn chơi gì cũng được."
 
Đôi mắt Phó Thành rung động dữ dội, con ngươi bỗng co rút, co đến một điểm vô hình.
 
Ở một mức độ nhất định nào đó, cô thực sự rất hiểu anh, biết cách khiêu khích anh triệt để.
 
Cô dùng ngôn từ nhẹ nhàng mà thô tục nhất để chà đạp lên những suy nghĩ thầm kín nhất của anh.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận