Chương 51: Chiếm hữu (H)
Trans: Cam Đá
Anh Hiền không đánh bạc, nhưng cô là một tay cá cược, đã vậy lại còn là một tay cá cược đánh mười thắng hết chín.
Cô cược với mình rằng mình nói vậy, anh nhất định sẽ thẹn quá hóa giận bỏ mặc mình.
Nhưng lần này cô đã thua.
Phó Thành nhắm hai mắt, đột nhiên hôn mạnh bạo.
Thay vì bảo đó là nụ hôn, chi bằng nói đó là kiểu cấu xé.
Ngậm giữ đôi môi cô và liều mạng mút cắn, giống như một con thú hoang đói khát lâu ngày, muốn nuốt trọn cô không còn chừa lại một mẩu. Không chỉ có môi, anh còn không bỏ qua cả đôi gò má, tất cả những thứ mềm mại mà miệng anh bắt được đều trở thành thức ăn của anh, đã ngậm vào miệng là không thể nào buông bỏ, kiên quyết cắn mút, liếm láp với vẻ đầy tức giận.
Môi lưỡi anh nóng rực, Anh Hiền luống cuống, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn như có lửa châm.
Phó Thành vừa cắn gò má cô, vừa điều chỉnh ghế ngồi, chờ khi dưới chân cô có đủ chỗ cho một người, cả người dời cả sang ghế phụ, treo người chống đỡ bên trên cô, đầu gối chống mở hai chân cô rồi quỳ một chân ở ngay chính giữa.
Anh nới lỏng cổ cô, rút dây nịt ra, tiếng dây nịt rút ra vang lên trong không trung, tạo nên thứ âm thanh khiến người ta sợ hãi.
Phó Thành ung dung nắm giữ đôi tay chống cự của cô, lấy dây nịt làm còng, cột hai tay cô lại thật chặt và nâng cao quá đỉnh đầu. Anh dùng sức lực mạnh mẽ để đè ép cô, Anh Hiền khó bề chống cự giữa không gian chật hẹp.
Phó Thành nhìn chằm chặp vào đôi mắt cô, nói với cô một cách rành mạch: "Tưởng Anh Hiền, em nói đúng, tôi muốn nằm trên người em."
Bàn tay anh chui thẳng vào trong váy cô, gạt chiếc quần lót phía dưới một cách thô bạo, ngón tay tách mở hai mảnh thịt trai non mềm, sờ một cái là đã ẩm ướt, anh lập tức cởi quần thả nó ra, nâng mông cô lên cao và trực tiếp cắm thẳng vào trong.
Cô chưa chuẩn bị tốt, anh cũng chưa cứng lắm, miễn cưỡng thấy không thoải mái lại còn đau đớn, nhưng anh không để tâm.
Vào giờ phút này, khoái cảm không phải điều quan trọng mà là sự chiếm hữu.
"A!" Anh Hiền kêu lên một tiếng, hàng chân mày tinh xảo nhíu chặt lại.
Màn dạo đầu không được làm kĩ, chỉ dựa vào chút ẩm ướt thì căn bản không thể nào chứa được hết món đồ to kia của anh. Bị bắt buộc phải nhét vào khiến cả người cô trở nên căng cứng, hàng mi yếu ớt run rẩy.
Cô nhắm mắt, anh thúc vào lại càng dữ dội, hàm răng cọ xát bên tai cô như muốn lấy mạng: "Mở mắt."
Xem cho kĩ anh chơi cô như thế nào.
Quần áo Anh Hiền bị vén lên cao, lộ ra làn da căng mịn trơn bóng.
Phó Thành cúi đầu, há to miệng ngậm đỉnh anh đào của cô, ra sức như thể mút cho ra sữa vậy, hàm răng cũng khít chặt, để lại từng hàng dấu răng trên bầu ngực trắng nõn.
Trên ngực đau, bên dưới cũng đau, nước lại càng ra nhiều hơn.
Nhưng mà cô quá căng thẳng, bên trong cũng siết chặt như muốn lấy mạng, tựa như muốn kẹp gãy anh. Anh cố gắng nhét vào, nhưng sau khi rút ra, anh không thể nhét lại được.
Quy đầu bị bóp nhẹ biến dạng, Phó Thành vẫn tiếp tục đút vào, ngón tay đẩy mở hai mảnh thịt trai, tìm đến đỉnh hạt đậu nhỏ rồi véo mạnh một cái.
"A --!" Anh Hiền hét ra tiếng rên chói tai.
Hai chân kẹp chặt trong vô thức, lại bị anh cưỡng ép bẻ ra, đặt thẳng cẳng chân bị thương kia lên vai mình, anh cúi người tiếp tục đè cô.
Hai chân bị căng ra đến cực điểm, miệng hoa huyệt cuối cùng cũng đã mở ra chút ít, Phó Thành không ngừng đè ép hạt đậu nhỏ của cô, thúc gậy thịt cắm sâu vào thật mạnh, đè ép căng cứng tất cả những nếp gấp, lớp thịt non mềm bị kéo căng gần như tê liệt, miệng mật huyệt kẹp chặt phần nam tính của anh, khít tới mức độ anh luống cuống không biết phải làm sao.
Cả người Anh Hiền đang run rẩy, bầu ngực bị hai chân của mình đè khó thở đau đớn, cảm thấy bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ, tay bị anh cột lại, chân cũng bị anh siết chặt, cô không nghĩ ra được cách đối phó nào, chỉ có thề dùng giọng nói run rẩy mở lời: "Chờ một chút..."
Anh đã chờ không nổi.
Phó Thành bóp nắn hạt đậu của cô thật mạnh, "Thả lỏng."
Anh Hiền bất đắc dĩ, đây đâu phải chuyện cô có thể kiểm soát.
Nhưng Phó Thành mặc kệ, bàn tay đang bóp hạt đậu nhỏ của cô càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng ra sức, giống như thể sắp sửa rứt nó ra vậy, gân xanh trên mu bàn tay trở nên căng cứng, anh vùi đầu nơi vùng cổ cô tùy ý cắn mút, để lại một vệt ẩm ướt nồng đậm, hơi dính nhớp mà cũng hơi nóng ẩm.
Rõ ràng là ép buộc, nhưng cơn cực khoái lại xuất hiện còn nhanh hơn bình thường, khoảnh khắc lúc quy đầu cọ qua chỗ đó, vùng u cốc bí mật co rút, xoắn siết khiến cho Phó Thành rên rỉ. Anh ưỡn eo muốn cắm vào thêm một chút, quy đầu chạm trúng miệng tử cung, vẫn còn muốn đẩy tiếp vào trong.
Anh Hiền đột nhiên dùng sức bật ra, uốn éo dữ dội tránh né, phản ứng của Phó Thành không kịp lúc, quy đầu bị miệng tử cung của cô mút lấy rồi xoay chuyển vài vòng, sướng tới mức anh suýt thì bắn ra.
Anh bóp viên thịt nhỏ kia của cô, cô cựa quậy lung tung, móng tay anh cũng cọ quét loạn xạ, bất cẩn cọ trúng lỗ niệu đạo.
Anh Hiền đờ người, sau đó cả người cô trở nên tê dại, nơi bụng dưới như thể có thứ gì đó muốn tiết ra, cô không thể phân biệt đó là cảm giác sung sướng hay cơn buồn tiểu.
"Phó Thành, Phó Thành..." Cô há to miệng kêu tên anh.
Chiêu này ngày thường vẫn dùng tốt, nhưng tình hình hôm nay thì khác với mọi khi.
Hô hấp Phó Thành trở nên nặng nề, vậy mà lại đút hai ngón tay vào trong miệng cô, giọng nói khàn khán và đồi bại: "Liếm, liếm ướt rồi rồi sẽ cắm vào em."
Anh không thể nào tin được bản thân mình lại nói ra lời này, nhưng khao khát ham muốn một cách độc tài là có thật, muốn hủy diệt dục vọng của cô cũng là sự thật.
Anh Hiền hự một tiếng, không chống cự, cô ngậm lấy, đầu lưỡi đảo quanh hai ngón tay anh.
Ngón tay nhanh chóng bị cô liếm láp trở nên dính nhớp, hô hấp Phó Thành càng nặng nề hơn, ngón tay rút ra, bóp gò má cô, liếm sạch nước bọt ngoài khóe miệng cô, dùng đầu lưỡi thay thế vị trí ngón tay.
Động tác của anh gấp gáp thô bạo, kịch liệt nút nuốt đầu lưỡi của cô, phát hiện thấy cô lẩn tránh anh bèn đưa răng cắn một cái.
Anh Hiền nhanh chóng cảm thấy ngột ngạt, mật huyệt nhỏ xinh càng lúc càng thấy nóng, càng ngày càng trơn ướt, Phó Thành vừa hôn cô vừa ưỡn thẳng khớp háng, lần nào thúc vào cũng đi vào sâu tận trong cùng, rút ra nhè nhẹ rồi lại cắm vào dữ dội.
"Phó Thành... nhẹ, nhẹ chút..."
Anh Hiền nằm bên dưới người anh liên tục rùng mình, trên làn da lộ ra những dấu vết nóng bỏng, cảm giác đau đớn chẳng biết đã tan biến tự khi nào, cơn tê dại tựa như dòng điện liên tục quét qua người cô, gương mặt Anh Hiền ửng hồng, ưỡn thẳng eo phối hợp ra ra vào vào cùng anh, đôi mắt ngần ngận nước mắt.
Anh gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ánh mắt nghiêm túc vô cùng đáng sợ, nhìn gương mặt cô chằm chằm, cắm đầu va chạm nơi bí ẩn kia, hết lần này đến lần khác, hoàn toàn xỏ xuyên qua thân thể cô.
Đây không phải là làm tình, mà là sự chiếm đoạt dã man và trần trụi.
Tiếng nước bắn tung tóe và tiếng va chạm thân thể vang lên trong xe rất lớn, xe rung chuyển liên hồi, chắc chắn là đã bị ai đó nhìn thấy.
Ý nghĩ này khiến cô khiến cô không thể chịu đựng nổi, tiếng rên rỉ nghèn nghẹn đứt quãng, phối hợp cùng với nước mắt, giống hệt như bị anh làm mà bật khóc.
Là cô bảo anh chơi, chơi tùy ý.
Phó Thành đè giữ eo cô, vùi đầu cắn mút xương quai xanh, gậy thịt căng phồng gồ ghề gân xanh, ra vào hoa huyệt nhỏ hẹp một cách mạnh bạo, anh hưởng thụ từng cái run lẩy bẩy của cô.
"Anh Hiền."
Anh đột nhiên gọi tên cô.
Giọng nói chứa đựng sự ham muốn, Anh Hiền nghe thấy, trái tim cô thắt chặt.
Cô nhìn mồ hôi trên trán anh, nhìn trái cổ chuyển động của anh, rơi vào vòng xoáy con ngươi anh mà không có cách nào trốn thoát.
Nơi đó vẫn còn cơn tức giận, sự ham muốn, còn có cả bầu không khí nồng đậm khiến người ta hít thở khó khăn.
Gần như bao trùm lấy cô.
Cô siết chặt, anh thì thở hổn hển rút ra. Bụng dưới tê ngứa, Anh Hiền gập người lại vì khó nhẫn nhịn nhưng lại bị anh mạnh mẽ đè xuống, đưa gậy thịt ướt đẫm dâm dịch đặt trên bụng dưới của cô.
Một lượng lớn chất dịch trắng đặc sệt bắn ra, mùi hương tanh nồng xen lẫn dâm dục xộc thẳng vào mũi Anh Hiền, cô chỉ cảm thấy bị anh bắn hết cả người, mỗi một lỗ chân lông đều là mùi hương này.
Đã lâu không làm, thời gian bắn tinh kéo dài một khoảng thời gian ngắn. Phó Thành kiềm nén tiếng thở phì phò, sau lưng căng cứng, trán chống vào hõm cổ của cô. Mồ hôi cọ xát ra khắp chung quanh, còn cả nơi ban nãy anh để lại vết nước bọt, cả một mảng dính dính nhớp nháp, trông chả tốt hơn phía bên dưới chút nào.