Chương 54: Không thể nào
Editor: Gluhwein
Phó Thành bế cô đi tắm, Anh Hiền thì chẳng nhấc nổi một ngón tay, mặc cho anh lăn lộn mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Máy sấy ồn như vậy mà cô vẫn có thể ngủ được, có thể thấy cô đã mệt thành dáng vẻ gì.
Trưa hôm sau, Anh Hiền không tình nguyện mở mắt ra, chỉ cảm thấy cơ thể như bị xe tải nghiền qua, xương cốt nhức mỏi.
Trên eo có một cánh tay vắt ngang qua, dùng tư thế vô cùng mạnh mẽ để ôm lấy ôm.
Anh Hiền phí sức rất lâu mới miễn cưỡng trở mình được, ánh mắt bồi hồi trên mặt Phó Thành.
Anh rất tỉnh táo, đang rũ mắt nhìn cô, nhìn vào mắt cô rồi chớp mắt một cái, ánh mắt hơi chấn động, tựa hồ muốn né tránh, nhưng rồi lại không trốn. Anh ép mình phải nhìn thẳng vào cô.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, tựa như cam chịu, tựa như phạm nhân đang đợi bị tuyên án tử hình.
Với tính xấu của cô, những lúc thế này, chắc là sẽ châm biếm kiểu “Phó Thành, đúng là không nhìn ra, anh còn rất được đấy”, sau đó lại để lộ dấu vết trên người, giúp anh nhớ lại chuyện đêm qua.
Nhưng mà chẳng hiểu vì sao, cô lại nói không nên lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên ngực anh, nhìn chằm chằm vào một hạt đậu đỏ sẫm màu, Anh Hiền bất ngờ há miệng, cắn lên đó.
Cô không định cắn anh đến chảy máu, nhưng khống chế lực không tốt, răng nanh vô tình cắn rách da anh.
Anh không hé răng, cũng không phản kháng, ôm lấy đầu cô, yên lặng chịu đựng.
Thế nhưng lúc cô dùng lưỡi liếm giọt máu kia đi, hô hấp của anh lại trở nên mất tự nhiên.
“Đáng đời.” Anh Hiền lạnh giọng lẩm bẩm, nói xong, cô ngửa đầu lên tìm môi anh.
Môi anh mỏng, đường cong rõ rệt sắc bén, nhưng nếm vào lại là mềm, tựa như người khác vậy.
Phó Thành cúi đầu, giúp cô tìm được mình.
Không cuồng nhiệt giống như đêm qua, nụ hôn này là dịu dàng, cánh môi thong thả quấn lấy nhau. Chờ đến khi lại bắt đầu sung huyết, Anh Hiền chậm rãi thè lưỡi ra, với vào trong khoang miệng anh. Lưỡi của anh cũng rất mềm, quấn lấy cái miệng nhỏ của cô rồi mút vào, tựa như đang thưởng thức bánh ngọt sau khi đã ăn no nê.
Đây là suy nghĩ riêng của Anh Hiền, Phó Thành chỉ chiều theo cô mà thôi. Dựa theo suy nghĩ của anh thì anh lại muốn đè cô ở dưới người rồi "chơi" một lần nữa.
Chỉ có điều, dấu răng, dấu tay chi chít trên người cô khiến anh không xuống tay được.
Nếu như Anh Hiền biết suy nghĩ của anh thì chỉ thấy buồn cười.
Một người cao thượng bị kẻ khác ép làm ra chút chuyện xấu, nhưng chính mình lại tỉnh táo trước.
Có thứ gì đó cộm vào eo Anh Hiền, càng cộm càng đau, cô không thể nhịn được nữa, lưu luyến buông môi của Phó Thành ra, trở tay móc dị vật ra khỏi bên sườn.
Vật nhỏ hình giọt nước màu đỏ tím.
Tối qua, Phó Thành không để ý tới sự tồn tại của nó, hiện tại quang minh chính đại nhìn thấy rõ ràng, mày kiếm nhíu lại, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lẽo kỳ lạ: “Đây là cái gì?”
Anh Hiền bình tĩnh trả lời: “Phích cắm hậu môn, chuyên dùng cho phía sau.”
Nói xong, tay cô không an phận trượt xuống khe mông của anh, vừa mới lướt qua chỗ xương hông thì đã bị một bàn tay ấm áp giữ lấy.
Anh hỏi với vẻ mặt không vui: “Em dùng rồi à?”
Anh Hiền lườm anh một cái: “Sao có thể chứ?”
Nghĩ cái gì vậy, trừ anh ra, ai dám giày vò cô như này.
Đôi mắt hình viên đạn của cô chẳng có bao nhiêu lực sát thương, mà như vậy còn có chút ý giận dỗi làm nũng, vô cùng thân mật. Đây là lần đầu tiên Phó Thành trông thấy dáng vẻ này của cô, anh mím chặt môi, lại chìm vào im lặng.
Anh Hiền là người thông minh cỡ nào, vừa nhìn thấy ánh mắt lạ lùng kia của anh là đã biết điều anh thật sự muốn hỏi không phải là cái này. Lông mày cô nhướng lên, trong mắt tràn ngập ý cười: “Tôi cũng chưa cho ai dùng bao giờ, cái này và bịt mắt, còng tay là một bộ, coi như là quà tặng kèm.”
Vì sao phải giải thích?
Anh Hiền không muốn miệt mài theo đuổi, cô chỉ muốn tận hưởng giờ phút này mà thôi.
Giờ này phút này, cô bằng lòng làm anh vui.
Phó Thành vẫn im lặng như cũ, không nhìn ra là tin hay không tin.
Anh Hiền hơi hơi híp mắt, môi đỏ khẽ hé mở, ngậm vật hình gọt nước kia vào trong miệng mình, liếm ướt toàn bộ rồi lại nhả ra. Giữa đầu lưỡi đè lên môi và vật đó có một sợi chỉ bạc, cô nhỏ giọng nói: “Phải làm ướt một chút trước khi sử dụng, nếu không, có thể sẽ bị thương.”
Trông có vẻ như đang giải thích cách sử dụng, nhưng thật ra là ngầm tuyên bố, nếu như đã dùng rồi thì sao cô có thể bằng lòng bỏ vào trong miệng rồi liếm nó được, cho dù là mình tự dùng thì cũng không được.
Hai người ngầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra.
“Đẹp không? ” Anh Hiền quan sát tỉ mỉ thứ đồ chơi trong tay, đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra nó gợi cảm đến vậy: “Anh nói đi, có muốn thử một lần không, dù sao cũng đã mua rồi.”
Không đẹp bằng cô.
Phó Thành nheo mắt, hỏi cô: “Em muốn thử à?”
Giọng nói vô cùng điềm tĩnh, phải cẩn thận lắng nghe thì mới có thể nhận ra âm cuối đã trở nên khàn khàn.
Anh Hiền nhếch môi, dùng vật nhỏ dính đầy nước miếng của mình để vân vê miêu tả hình dáng của môi anh: “Tôi muốn thử ở trên người anh.”
Anh vừa định lạnh mặt lại thì đã bị giọng nói ướt át của cô xoa dịu: “Những người khác, chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê chết đi được, nhưng mà, nếu như là anh, tôi sẽ cảm thấy rất hưng phấn.”
Phó Thành nhíu mày, khóe môi cũng đang xụ xuống, nhưng trong ánh mắt lại không có sự ghét bỏ.
Anh Hiền: “Có được không”
“Không được.”
Cô cũng đoán vậy. Ah làm ra vẻ thất vọng mà thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, nhướng mí mắt lên, tiếp tục ra điều kiện: “Vậy nếu như tôi để cho anh sử dụng nó ở trên người tôi trước thì sao? Chờ anh chơi xong, thì lại đến lượt tôi dùng với anh, như vậy có được không?”
Không được.
Nhưng Phó Thành lại không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào cô mấy giây bằng ánh mắt nóng rực, sau đó khàn giọng hỏi: “Vừa nãy em nói không thể.”
Không thể dùng trên người mình.
Anh Hiền khép hờ mi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, cô tới gần anh: “Đúng vậy, không thể, nhưng nếu như là anh… hình như là lại có thể.”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nhưng cô lại nói chuyện bằng giọng nói rất nhỏ rất nhẹ.
Sau đó, bọn lại bắt đầu hôn nhau, không biết là ai chủ động trước.
Gậy thịt cương cứng chống lên bụng nhỏ của cô, lòng Anh Hiền ngứa ngáy rối rắm, muốn nắm lấy “thằng nhỏ” của anh rồi đặt vào chỗ giữa hai chân mình, nhưng lại sợ sẽ bị anh “chơi” hỏng thật luôn. Hiện tại, chắc hẳn huyệt nhỏ đã ở trong tình trạng thảm không nỡ nhìn, hoàn toàn không thể chịu nổi sự dày xéo của “tình yêu” nữa.
Phó Thành sờ thử một chút, thấy cô nhíu mày, anh đổi thành dùng lòng bàn tay bao lấy toàn bộ huyệt nhỏ, khẽ vuốt ve, so với khiêu khích thì càng giống an ủi hơn.
Tiếng nói của Anh Hiền khàn khàn đứt quãng: “Phó Thành, bây giờ anh… thích không…”
Thật ra, cô muốn hỏi đã chơi đủ chưa, nhưng trước khi bật thốt thành lời, lại đổi thành thích không.
Phó Thành hơi nâng cô lên phía trước, ngấm lấy nhũ hoa đã sưng đỏ của cô rồi nhẹ nhàng liếm láp, chỉ phát ra tiếng khàn khàn không rõ từ tận chỗ sâu trong cổ họng.
Thích không.
Dường như không, lại dường như có.