Còng tay tình yêu

Chương 58: Nói thế rồi thôi
 
Editor: Limoncello
 
(*) Tên chương, gốc là 点到为止 - chỉ gợi chuyện rồi nói đến chừng đó thôi nhưng đủ để đối phương thấm
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
--------------------
 
Cậu ấy đã quen thói nói chuyện tùy tiện, chuyện gì cũng dám xem như trò đùa. Nói trắng ra là ngạo mạn, chưa bao giờ đặt ai vào trong mắt nên cũng không hề kiêng nể gì. 
 
Anh Thận chỉ cười một cái.
 
Thẩm Đông Dương thuận miệng hỏi: “Anh Hiền thế nào rồi, vết thương đã lành chưa.”
 
Anh Thận: “Tạm ổn, đã tróc vảy hết rồi, chỉ thỉnh thoảng không tiện đi đứng, cần phải có ai đó đỡ thôi”
 
Giữa chân mày Thẩm Đông Dương hơi nhíu: “Tôi nghe nói là vết thương nhẹ, sao lại đến mức đi đứng không tiện chứ.”
 
Anh Thận mượn việc sắp xếp tài liệu trong tay để rút vẻ châm chọc trong mắt đi, khi đưa mắt lên nhìn thì đã quay trở về trạng thái bình tĩnh: “Nghe chị ba nói à”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đông Dương không nói lời nào, hiếm khi gương mặt lộ ra vẻ tức giận.
 
Anh Thận tiếp tục nói: “Tai nạn rất nghiêm trọng, xe  cũng bị hỏng luôn rồi. Ngoài miệng chị ba không nói nhưng chắc chắn trong lòng rất sợ hãi, bằng không cũng sẽ không thuê vệ sĩ theo.”
 
“Anh Hiền thuê vệ sĩ ư?”
 
“Đúng vậy, ngay sau khi gặp tai nạn xe.”
 
Thẩm Đông Dương im lặng một lần nữa. Cho dù không hiểu rõ Anh Hiền nhưng anh ta cũng biết cô không thích khiến người khác chú ý, bình thường cùng lắm cũng chỉ có mỗi Kha Nhụy ở bên cạnh.
 
Thẩm Đông Dương im lặng là do đang tự trách, nhưng theo Anh Thận thấy thì sự tự trách của anh ta rất buồn cười. Chuyện tới nước này mới tự trách, trước đó anh ta đã làm gì?
 
Anh Thận nói thế rồi thôi: “Anh rể, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về hỗ trợ đây.”
 
“Ừ, cậu đi đi.”
 
Anh Thận mới vừa đi hai bước, Thẩm Đông Dương đột nhiên cất tiếng gọi cậu ấy lại: “Bé năm.”
 
Cậu ấy dừng bước chân, quay đầu nhìn anh ta, chờ câu nói tiếp theo
 
Thẩm Đông Dương hỏi: “Cậu có biết chị của cậu thích gì hay không.”
 
Anh Thận chần chừ một lát, nói mấy thứ không liên quan “Chị ấy rất thích uống cà phê, ăn ngon.”
 
Thẩm Đông Dương hơi thất vọng. Anh ta biết mấy thứ này, ý của anh ta là có sở thích nào mà người khác không biết hay không.
 
“Được, tôi biết rồi biết.” Thẩm Đông Dương xua xua tay, không tiếp tục hỏi. Một là không có mặt mũi, hai là anh ta cho rằng có hỏi cũng không hỏi được gì.
 
Lúc hai người mới vừa đính hôn, anh ta tặng không ít đồ, từ những món đồ chơi không đáng tiền đến những bộ trang sức số lượng có hạn, thái độ của cô luôn rất lạnh nhạt, mỉm cười nói cảm ơn rồi chuyển sang chuyện công việc. Mấy ngày sau, anh ta sẽ nhận lại một món quà trả lễ có giá trị tương đương.
 
Quà Thẩm Đông Dương tặng phụ nữ đều là trợ lý mua, nên anh ta mở ra xem liền biết quà trả lễ này tám phần cũng là Kha Nhụy chọn.
 
Kẻ tám lạng người nửa cân, chắc chắn là đang nói đến họ.
 
Lúc mới bắt đầu thì thấy thú vị, sau mấy hiệp mà không thắng nổi thì sức lực cũng cạn kiệt.
 
Thứ bảy, công ty không nhiều người lắm.
 
Anh Hiền không đánh giá cao chuyện tăng ca vô nghĩa, cô coi trọng thành quả hơn, do đó trừ khi do yêu cầu công việc thì rất ít người tới công ty làm vào cuối tuần.
 
Giờ ăn trưa, Kha Nhụy gõ cửa hỏi cô ăn cái gì, có muốn đặt thức ăn ngoài hay không. Anh Hiền suy nghĩ một hồi rồi quyết định đến nhà ăn.
 
Cô ở công ty nên đương nhiên Phó Thành cũng có mặt, nhìn thấy cô ra khỏi phòng làm việc thì lập tức đứng dậy đuổi theo.
 
Anh Hiền nói: “Tôi đến nhà ăn ăn cơm, đi cùng chứ?”
 
Phó Thành: “Được.”
 
“Vừa nãy anh đọc gì vậy?” Cô thấy trên bàn của anh có một quyển sách, đang mở ra úp ngược xuống bàn, chắc do nghe thấy âm thanh cô mở cửa nên mới vội vàng buông.
 
“Không có gì.”
 
Câu trả lời này khiến Anh Hiền tò mò trong lòng, không hỏi gì nữa, đợi đến khi hai người đi vào thang máy, cô đột nhiên tới gần, cười như không cười mà nhìn anh: “Thời gian làm việc mà đọc sách đen tối à? 50 Sắc Thái - Xám hay là Kim Bình Mai?”
 
Biết cô cố ý nên Phó Thành vẫn bình tĩnh nói: “Không phải.”
 
“Thế nó là cái gì?”
 
Anh càng giấu thì cô càng muốn biết, cô phát hiện bản thân rất khó chịu khi không biết chuyện gì đó của Phó Thành.
 
Phó Thành cũng phát hiện cô cố chấp không giống lúc bình thường, hơi bất đắc dĩ, trái tim cũng vi diệu mà rung động. Nhìn đồng từ bị ánh đèn chiếu sáng của cô thì đột nhiên anh rất muốn chạm vào cô, bàn tay nâng lên một nửa thì mới nhớ hai người đang ở trong thang máy, trên đầu có camera, do đó mới rút tay lại nói: “Là ‘Bàn về chiến tranh’, tài liệu dạy học giờ Lý luận quân sự trên đại học.”
 
Bởi vì quá nhàm chán nên lúc đầu cô hỏi mới không nói.
 
Đến nỗi khi cô hỏi lần thứ hai, anh vẫn không muốn nói, bởi vì muốn thấy cô hỏi dồn dập.
 
Phó Thành cảm thấy hổ thẹn vì sự đê tiện mới xuất hiện này của mình
 
Anh Hiền chú ý tới động tác tay của anh, chân mày nhẹ nhàng nhướng lên, gợi ra ý cười như có như không, ôm cổ Phó Thành, đè đầu anh xuống hôn một cái thật sau, một bàn tay khác lại xoa xoa dương vật chưa thức tỉnh qua lớp quần của anh.
 
Phó Thành đỡ lấy bả vai cô, muốn đẩy ra nhưng không dám dùng sức, đành phải thấp giọng gọi tên cô: “Anh Hiền, đừng làm bậy.”
 
Bất đắc dĩ và dịu dàng trong giọng nói của anh khiến trái tim Anh Hiền mềm nhũn ra
 
Cô rời khỏi môi anh, tay vẫn để trên cổ anh, hơi ngửa cổ ra sau, nhìn anh rồi hỏi: “Phó Thành, anh sợ cái gì? Sợ có người tung đoạn video này lên mạng, hay là sợ có người dùng anh để thủ dâm qua màn hình?”
 
Vừa nói, cô vừa dùng bộ ngực mềm mại cọ lên ngực anh.
 
Cô dùng những lời mà hôm ấy anh ép cô nói ở bãi đỗ xe để hỏi ngược lại anh.
 
Đồng tử của Phó Thành hơi co lại, môi mỏng mím chặt không nói lời nào.
 
Anh sợ có người dùng cô để thủ dâm.
 
Anh Hiền hồn nhiên kéo áo sơmi của anh ra, cúi đầu hôn lên ngực anh.
 
Hạt đậu bị đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp, Phó Thành bất ngờ không đỡ được, phát ra tiếng thở dốc, cuống quít giơ tay che mặt cô, tấm lưng che kín cơ thể cô lại. Dáng người của anh cao lớn, lại chặn cô ở trong một góc, nhìn thoáng qua giống như anh đang cưỡng ép cô vậy.
 
Tay cô còn muốn ôm lấy eo anh thì lại bị anh đè về một phen.
 
“Mu bàn tay của em có nốt ruồi, sẽ bị người khác nhận ra.”
 
Thế ư?
 
Ngay cả bản thân cô cũng không biết.
 
Anh Hiền ngậm hạt đậu của anh rồi hỏi: “Anh biết hết tất cả nốt ruồi trên người tôi ư?”
 
Ánh mắt của Phó Thành trở nên u ám.
 
Đúng, anh biết hết
 
Hai nốt phía sau lưng, một nốt ở vị trí xương sườn dưới ngực, một nốt nữa ở đùi trong
 
“Lúc nãy vào thang máy đã bị lộ mặt rồi.” Anh Hiền lẩm bẩm, mạnh bạo mút viên thịt nhạy cảm của anh, làm nó dính đầy nước bọt của cô, có thêm cả vết son mờ ám.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui