Chương 61: Tiễn một đoạn
Trans: Jagermeister
Trong văn phòng của Anh Hiền có để vài bộ quần áo thay đổi nên không tính là quá nhếch nhác. Phó Thành thì lại không may mắn như thế, chỉ có thể sửa sang lại âu phục sau đó mặc vào người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cổ áo sơ mi có dính vết son nên rất khó rửa sạch, Anh Hiền theo bản năng rút thẻ tín dụng ra đưa cho Phó Thành, nói là đền âu phục cho anh.
Phó Thành không nhận, đợi cô phản ứng lại được điều không đúng thì lại bị anh đè xuống dưới người mạnh mẽ hôn một lúc.
Sau khi tan làm, Anh Hiền hỏi Phó Thành có muốn tới nhà mình không, Phó Thành không đáp nhưng người cũng xuống xe theo.
Chủ nhật, Anh Hiền như thường lệ tới công ty.
Đêm qua phóng túng, buổi sáng sau khi thức dậy lại làm một lần, huyệt nhỏ mãi cũng không thể thoải mái lại được, ngồi lâu thì đau âm ỉ, không còn cách nào đành di chuyển lên sofa đọc tài liệu.
Hơn mười giờ, Thẩm Đông Dương không mời mà tới.
Đối với sự xuất quỷ nhập thần của anh ta, Kha Nhụy đã thấy nhưng không thể trách, chào một tiếng ngài Thẩm rồi dẫn người tới văn phòng của Anh Hiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đi qua văn phòng của Phó Thành, Thẩm Đông Dương nhìn mấy cái, không ngờ người trong đó cũng đang nhìn anh ta.
Đa phần vệ sĩ bề ngoài xấu xí, vì thế lúc đối diện với gương mặt đó, Thẩm Đông Dương đã có một loại cảm giác kì lạ, càng khỏi phải nói tới vẻ mặt rất hờ hững của đối phương, là cách cư xử lạnh nhạt anh ta ít gặp.
Thẩm Đông Dương nhướng mày, trong chốc lát không thể nghĩ ra anh là ai, quay đầu hỏi Kha Nhụy: "Anh ta là?"
Kha Nhụy: "Anh Phó, vệ sĩ của sếp."
"Tới bao lâu rồi?"
Kha Nhụy nói: "Sau khi sếp xảy ra tai nạn thì tới."
Anh Thận đã từng nói với anh ta, Thẩm Đông Dương cũng không nói rõ được bản thân xuất phát từ tâm lý gì, muốn xác nhận lại lần nữa.
Đi được vài bước thì trong đầu lóe lên một tia sáng, bước chân của Thẩm Đông Dương hơi dừng lại.
Anh ta nhớ ra rồi: Trước kia người này là vệ sĩ của Từ Á Vi, càng quan trọng hơn là anh ta còn từng thấy anh ở gần căn hộ bí mật của Anh Hiền.
Nói trùng hợp cũng không tính là quá trùng hợp, nhưng phải nói cũng là tình cờ, Thẩm Đông Dương lại không tin lắm.
Mầm giống nghi ngờ đã chôn vùi trước đó lại lần nữa nảy mầm, anh ta ngờ vực nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sofa, tầm mắt dừng trên môi cô một lúc, kiềm chế cảm xúc trong lòng hỏi: "Cơ thể của em sao rồi, nghe nói đùi bị thương à?"
"Đã khỏi rồi." Anh Hiền cũng đang thấy kỳ lạ tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện. Suy nghĩ một lát cũng không nghĩ ra chuyện gì đáng để Thẩm Đông Dương đến thăm tận cửa, thế là hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có việc gì."
Nhận ra sự nghi ngờ của cô, Thẩm Đông Dương nhướng mày nhìn cô: "Không có việc gì thì không thể tới thăm vợ sắp cưới của mình à?"
Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Anh Hiền càng thấy lạ, trên mặt không lộ rõ, tươi cười mời anh ta ngồi, hỏi anh ta uống gì.
Thẩm Đông Dương không trả lời, ngược lại bước lên trước ngồi trước mặt cô nói: "Tôi xem chân của em."
Anh Hiền lưỡng lự một lát, nghiêng người sang, đưa chân bị thương cho anh ta nhìn.
Da thịt mới loang lổ phá hủy vẻ đẹp tổng thể của làn da trắng nõn, nhìn trông hơi giật mình.
Thẩm Đông Dương muốn chạm vào nhưng lại sợ làm cô đau, cuối cùng vẫn không chạm.
"Có cần tìm một chuyên gia tới xem cho em không?"
Anh Hiền rụt chân lại, không để ý nói: "Cảm ơn, không cần, da thịt bị thương, qua hai tháng nữa không nhìn ra đâu."
Theo động tác của cô, hương thơm từng luồng bay vào khoang mũi của Thẩm Đông Dương, không phải mùi nước hoa mà là mùi thơm dịu sau khi tắm rửa.
Thẩm Đông Dương vẫn duy trì tư thế ngồi, dừng một lúc thì đứng dậy hỏi: "Sao hôm nay lại chạy tới sofa ngồi?"
Vẻ mặt Anh Hiền vẫn như thường trả lời: "Ghế làm việc ngồi lâu mỏi eo, đổi một chỗ khác thoải mái hơn một chút."
Thẩm Đông Dương gật đầu, nhìn quanh phòng làm việc một vòng. nghiêng bờ vai dựa vào tường, tán gẫu giống như tìm chuyện để nói: "Người mặc âu phục ngoài cửa của em là ai, lần đầu nhìn thấy đấy."
Anh Hiền: "Vệ sĩ mới mời tới."
Tầm mắt ung dung của người đàn ông quay lại, mắt cười nhìn cô: "Sao đột nhiên lại nghĩ tới thuê vệ sĩ vậy?"
Anh Hiền: "Trước kia đã đang suy nghĩ rồi, đúng lúc gặp phải tai nạn xe nên thuê thôi."
Thẩm Đông Dương ừ một tiếng, gật đầu, dừng khoảng 2-3 giây nói: "Sao tôi cảm thấy anh ta hơi quen mắt nhỉ, có phải trước kia từng gặp ở đâu rồi không?"
Anh Hiền hơi cụp mí mắt, không đoán được đang nghĩ gì, lật một trang tài liệu trên đầu gối nói: "Có thể lắm, trước đây anh ấy là vệ sĩ của Từ Á Vi."
"Thế à, thảo nào." Thẩm Đông Dương cười nhẹ, lập tức đổi chủ đề: "Vụ tai nạn điều tra thế nào rồi?"
Anh hiền: "Kết án rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Nhà họ Tưởng công bố với bên ngoài rằng tai nạn là ngoài ý muốn, chân tướng như thế nào chỉ có Anh Hiền, Tưởng Chấn và vợ chồng Tưởng Anh Tư biết, người có liên quan ngậm miệng giải quyết vấn đề, những mặt khác cũng chỉ có thể đoán mò.
Thẩm Đông Dương hiểu rõ trò mèo trong đó cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai người không có gì có thể nói, sau khi trao đổi qua loa vài câu về công việc thì rơi vào sự im lặng vô vị.
Cuối cùng Thẩm Đông Dương nói: "Không sao cả rồi, tôi về ngủ một giấc trước đây. Phi cơ rạng sáng hôm qua mới hạ cánh, chênh lệch múi giờ vẫn chưa thích ứng được." Hai giây sau anh ta nói: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
Anh Hiền đồng ý.
Ra khỏi văn phòng, Thẩm Đông Dương liếc văn phòng của Phó Thành một cái nói bằng giọng chế nhạo: "Đừng làm khổ Kha Nhụy nữa, hay là để vệ sĩ mới của em tiễn tôi tới bãi đỗ xe đi."
Anh Hiền rũ đuôi mắt cũng cười nói: "Anh sợ đi thang máy sẽ gặp nguy hiểm à?"
Cô tưởng rằng Thẩm Đông Dương sẽ cười cho qua chuyện, không ngờ rằng anh ta cố ý dừng bước nhìn cô, giọng nói hờ hững nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc: "Ai biết được, đây cũng là chuyện không biết trước mà."
Anh Hiền giả vờ không để ý tới sự khác thường của anh ta, đón nhận ánh mắt của anh ta nói: "Được."
Số trong thang máy cứ nhảy nhỏ dần, hai người đàn ông đứng cùng nhau. Xuống được mấy tầng, Thẩm Đông Dương như mới chậm chạp nhận ra xoay người giơ tay ra với Phó Thành: "Xưng hô thế nào?"
Phó Thành nắm lấy, nói ngắn gọn: "Phó Thành."
"Thẩm Đông Dương." Thẩm Đông Dương cũng nói ngắn gọn.
Mắt thấy số đã nhảy xuống 3, Thẩm Đông Dương đột nhiên ấn vào phím tầng L, nghiêng mặt nói với Phó Thành: "Nghiện thuốc lá tái phát, anh Phó không để ý chứ?"
Trên miệng thì khách sáo nhưng hành động rõ ràng là tác phong chẳng coi ai ra gì.
Phó Thành nói: "Không để ý."