Còng tay tình yêu

Chương 64: Cô nam quả nữ
 
Editor: Matcha Latte
 
Ngọn lửa không đứng đắn trong lòng Thẩm Đông Dương cuối cùng cũng nguôi ngoai, nhất thời nghi ngờ cũng vơi đi phân nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ta buông tay, chủ động giúp cô mặc áo khoác: "Tôi kêu vệ sĩ của em về trước, chờ tôi một trước."
 
Anh Hiền vẫn dửng dưng: "Không cần, tôi nhờ quầy lễ tân gọi xe."
 
Thẩm Đông Dương nghĩ cô vẫn còn tức giận, im lặng tiễn cô ra ngoài.
 
Anh ta tôn trọng Anh Hiền hơn những cô bạn gái khác một chút, cho nên không biết phải nói gì vào lúc này, dù sao thì anh ta cũng chưa bao giờ thật lòng dỗ dành người phụ nữ nào.
 
“Tạm biệt.” Anh Hiền nói.
 
Thẩm Đông Dương đột nhiên giữ vai cô lại: "Anh Hiền, cho tôi chút thời gian."
 
Anh Hiền kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, không giống làm bộ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thu hồi ánh mắt, hờ hững ừ một tiếng, không nhìn ra là có tin hay không.
 
Thẩm Đông Dương không nói gì nữa.
 
Thẩm Đông Dương gọi điện thoại căn dặn, cho nên quản lý đại sảnh không giúp Anh Hiền gọi taxi mà trực tiếp điều động xe và tài xế của khách sạn.
 
Từ chối nữa thì có chút quá đáng, Anh Hiền nhận ý tốt của anh ta, để tài xế đưa mình về công ty.

 
Kha Nhụy đã tan tầm, toàn bộ mười tám tầng chỉ còn lại mình cô. Anh Hiền ký hai chữ rồi dựa sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Cô quay về công ty vốn không phải vì công việc mà là lo tài xế trở về sẽ báo lại mà thôi.
 
Màn kịch làm bộ giận dỗi ghen tuôn thực sự không phải thứ cô am hiểu, thời điểm nhấc điện thoại lên, cô cũng không xác định được Thẩm Đông Dương có chịu nhượng bộ hay không.
 
Chỉ là... câu nói vừa rồi của Thẩm Đông Dương quả thực nằm ngoài dự đoán của cô.
 
Cô không nghĩ anh ta đang nói dối, chuyện này không cần thiết, với tính cách của Thẩm Đông Dương thì anh ta cũng không thèm nói dối kiểu này. Cô chỉ không tin anh ta có thể suy nghĩ lại, muốn thay đổi là một chuyện nhưng có thể sửa hay không lại là chuyện khác.
 
Phóng túng cũng khó bỏ như nghiện ngập.
 
Thở dài một hơi, Anh Hiền nghĩ, cô có tư cách gì mà nói Thẩm Đông Dương chứ.
 
Đứng dậy, tắt đèn, tìm được chìa khóa xe dự phòng trong ngăn kéo của Kha Nhụy, Anh Hiền liền lái xe đến địa chỉ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
 
Hai mươi phút sau, cô bấm chuông cửa căn hộ của Phó Thành.
 
Không ai trả lời.
 
Anh Hiền cười nhẹ, lắc đầu, xoay người đi.
 
Bị ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại chạy đến đây tìm anh.
 
Tưởng Anh Hiền, mày tới đây là muốn chứng minh cái gì cơ chứ?
 
Quá nực cười.

 
Cô vừa tới cửa thang máy thì cửa thang máy từ từ mở ra.
 
Phó Thành toàn thân đẫm mồ hôi, nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa, sững sờ tại chỗ.
 
Sửng sốt qua đi, con ngươi của anh tối sầm lại, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
 
Cô không thay quần áo, lớp trang điểm còn nguyên, tóc tai khô ráo. Hơn nữa vào lúc này, cô lại xuất hiện trước cửa nhà mình.
 
Mấy tiếng trước còn hại anh gần như mất hết năng lực quan sát, bây giờ lại biến thành nơi khởi nguồn khiến anh mừng như điên.
 
Ánh mắt anh quá nóng bỏng làm Anh Hiền cảm thấy hơi xấu hổ.
 
Cô mím môi, nghi ngờ hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
 
Kinh Châu đang là đầu đông, tuyết đầu mùa đã rơi. Trong thời tiết này, anh chỉ mặc một chiếc áo phông, toàn thân đổ đầy mồ hôi, cổ và ngực đều lộ rõ, làn da trần loáng thoáng bốc khói nóng.
 
Phó Thành mơ hồ nói: “Tôi ra ngoài chạy một vòng.” Đâu chỉ một vòng, anh đã chạy hơn hai tiếng đồng hồ.
 
Anh không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, hơi dừng lại, nắm tay cô đi về căn hộ, cảm thấy tay cô lạnh ngắt, anh càng nắm chặt hơn.
 
Thân nhiệt của anh vốn đã cao, sau khi vận động xong, lòng bàn tay nóng hổi.
 
Anh Hiền cong môi cười nhìn anh: "Trực tiếp thề à, vào lúc này đáng lẽ anh nên hỏi tôi có muốn vào uống nước không chứ?"
 
Phó Thành quay sang nhìn cô, ánh mắt làm như bất đắc dĩ, da mặt vẫn nóng bỏng.
 

Mười ngón tay của anh và cô đan xen, sau đó dùng sức siết chặt.
 
Bước chân Anh Hiền hơi dừng lại, cụp mắt xuống, lặng lẽ cười.
 
Vừa vào cửa, Phó Thành đã chắn trước mặt cô, thấp giọng nói: "Trên người tôi toàn là mồ hôi."
 
Anh Hiền bình tĩnh nhìn anh: "Ừ."
 
Anh không cho, tiếp tục chặn ở đó, không chịu nhúc nhích.
 
Dừng lại hai giây, Anh Hiền không nhịn được cười, bước tới ôm chặt thắt lưng của người đàn ông.
 
Phó Thành lập tức ôm lại, vòng tay ôm thật chặt, vầng trán ướt đẫm mồ hôi áp vào cổ cô, làm bẩn da cô.
 
Anh Hiền cố tình rướn lên để ngửi cổ anh, giọng điệu đầy ghét bỏ nói: "Toàn mùi mồ hôi."
 
Lưng Phó Thành cứng đờ, vô thức buông ra, nhìn thấy nụ cười xấu xa trên gương mặt cô, tim anh chợt căng phồng như bong bóng, kéo người vào lòng, cúi đầu hôn xuống.
 
Anh Hiền cũng ngẩng đầu lên để anh hôn.
 
Cánh môi cọ xát mấy cái, anh duỗi đầu lưỡi ra thử thăm dò, Anh Hiền thuận thế tách môi ra, từng ngụm hương vị ngọt ngào ấm nóng xông vào trong miệng Phó Thành. Anh kìm hãm háo hức trong lòng, nhẹ nhàng chui vào, liếm nhẹ hàm răng và niêm mạc của cô, cuối cùng áp sát đầu lưỡi xinh xắn, quấn lấy dây dưa, từng chút đánh thức dục vọng của cô.
 
Mồ hôi của anh chảy trên gò má và cổ áo của cô, Anh Hiền kinh ngạc phát hiện mình hoàn toàn không có một chút bài xích nào.
 
Hai người hôn nhau từ cửa đến sofa, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành Anh Hiền dựa trên người Phó Thành, một chiếc giày cao gót treo trên chân, chiếc còn lại rơi ở cửa.
 
Liếm sạch nước miếng trên môi của người nào đó, Anh Hiền thở hổn hển ngẩng đầu lên, chọc vào ngực anh: "Đi tắm mau lên, quần áo của tôi dính đầy mồ hôi của anh rồi."
 
Giọng điệu hờn dỗi lọt vào tai khiến bụng dưới của Phó Thành căng chặt.
 
Ngẩng đầu hôn lên môi cô, Phó Thành xoay người ngồi dậy, ngoan ngoãn vào phòng tắm tắm rửa.
 
Anh Hiền không có việc gì làm, lấy laptop ra xem phim, vừa mới bắt đầu, Phó Thành đã sảng khoái xuất hiện trong phòng khách.

 
"Nhanh vậy?"
 
“Ừ.” Phó Thành bước tới, hỏi: “Đang xem gì đó?"
 
"Cô nam quả nữ, phim này rất xưa rồi, có Lưu Đức Hoa và Trịnh Tú Văn diễn, anh từng xem chưa?"
 
"Chưa."
 
Anh Hiền cào tóc, thả lỏng nói: "Muốn xem chung không?"
 
"Được."
 
Anh Hiền kéo cánh tay anh vòng qua người, nép vào trong ngực anh, uốn éo tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.
 
Lười như một con mèo.
 
Phó Thành động lòng, cúi đầu hôn một cái vào gò má của cô.

 
Anh Hiền tạm dừng phim lại, nhìn thẳng vào mắt anh, nói nhỏ: "Chúng ta cũng có thể làm việc khác."
 
Phó Thành bình tĩnh quan sát cô một hồi, cởi dép ngồi xuống sofa, nằm sau lưng cô, lồng ngực dán sát vào lưng cô làm đệm thịt cho cô dựa, một tay vòng qua eo Anh Hiền, trầm giọng nói: "Xem phim."
 
Bọn họ đã làm chuyện "ấy" rất nhiều lần, nhưng hiếm có giây phút nào yên bình và ấm áp đến thế.
 
Thân nhiệt ấm áp xuyên qua lưng tiến vào cơ thể Anh Hiền, còn có mùi thơm của xà phòng chỉ thuộc về mình anh.
 
Anh Hiền thả lỏng tinh thần, thậm chí còn không biết mình đang cười, dựa vào cánh tay rắn chắc của anh, tập trung xem phim.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận