Còng tay tình yêu

Chương 67: Người ngoài
Editor: Pepsi
 
Nhiều suy nghĩ cứ đan xen hỗn độn trong đầu Anh Hiền, bởi cô không biết nên bắt đầu suy xét từ đâu, thế nên đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao Anh Thận biết được chứ.
 
Không đúng, cậu thật sự biết sao?
 
Nếu vậy, tại sao trước kia cậu lại vờ như không biết.
 
...
 
Anh Hiền trông như bình tĩnh, nhưng nhịp thở của cô đang khá hỗn loạn.
 
Thấy vậy, Anh Thận kéo lấy vai cô và đối mặt với cô, trong đôi đồng tử đen láy tương tự cô chỉ có sự chăm chú.
 
Cậu đặt nút bịt hậu môn qua một bên, giữ chặt cô bằng hai tay và nói: “Xin lỗi chị ba, em không cố ý lục đồ của chị. Em vô tình bắt gặp những thứ này khi em đến giúp chị thu xếp đồ đạc vào hôm đó.”
 
Câu này nửa thật nửa giả. Quả thật cậu vô tình khám phá ra bí mật của cô. Lúc đó, cậu chỉ muốn giúp bỏ áo phông tay ngắn của cô vào ngăn tủ, nhưng lại bất cẩn kéo sai ngăn và nhìn thấy một chồng áo lót.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Cậu cảm thấy khô nóng đến nỗi chóp mũi đổ mồ hôi, không thể dời mắt đi được.
 
Anh Hiền cau mày.
 
Thu xếp đồ đạc?
 
Chẳng phải khi ấy cô mới vừa dọn đến sao?
 
Bốn năm trước cậu đã biết rồi ư?
 
Cậu và cô diễn kịch với nhau bốn năm?
 
Đầu ù đi, cô vô cùng rối loạn.
 
Cô không muốn phí sức giải thích nữa, đến tận bây giờ, cô chỉ muốn biết tại sao Anh Thận lại bóc trần cô vào lúc này.
 
Anh Hiền im lặng nhìn cậu, sự dịu dàng trong mắt tan biến sạch sẽ và chỉ còn lại vẻ đề phòng đầy lạnh lẽo.
 
Bị cô nhìn mình bằng ánh mắt đó, Anh Thận chua xót, cố hết sức kiềm nén xúc động muốn ôm lấy cô. Cậu trấn an: “Chị ba, em chưa từng làm bất kì chuyện gì bất lợi với chị, đúng không?”
 
“Nếu em muốn uy hiếp chị thì em nói chuyện của anh tư cho bố biết là được, đâu cần phải cố ý chạy đến nói với chị những điều này.”
 
“Lúc vừa tới nhà họ Tưởng, em không ngủ được nên nửa đêm thường chạy đến gõ cửa phòng chị, chị đã cho em vào ngủ cùng. Sau này chị còn mua sách ảnh về, mỗi tối chị sẽ đọc cho em nghe và dỗ em ngủ. Còn cả chuyện em dị ứng tôm nữa, chỉ có chị nhớ, mỗi lần ăn cơm chị sẽ nhắc nhở phòng bếp đừng làm tôm cho em.” Cậu ấy đột nhiên chuyển chủ đề, bắt đầu nhớ lại quá khứ, “Chị ba, em nhớ rõ tất cả những chuyện đó.”
 
Những kí ức ấy khiến mạch suy nghĩ của Anh Hiền chững lại, và thậm chí cô thầm thấy hơi xấu hổ.
 
Là con người thì ai cũng cần nơi gửi gắm tình cảm, đặc biệt là khi còn trẻ dại. Anh Tề rất ương bướng nên cô đã đặt hết tình cảm vào Anh Thận, trong quá trình chăm sóc cậu, cô tận hưởng ảo tưởng về tình thân. Vả lại, cô chọn cậu bởi cậu là người bơ vơ nhất, chẳng đủ khả năng gây e sợ.
 
Động cơ của cô không trong sáng, thế nhưng cậu lại khó thể quên được.
 
Đến tận bây giờ, Anh Thận luôn đứng về phía cô, luôn luôn che chở và phối hợp hát bè cho cô.
 
Anh Thận hiểu rõ cô nhất, thoáng nhìn qua đã biết cô đang nghĩ gì: “Chị ba, sự chăm sóc chị dành cho em là thật, vậy đã đủ rồi.”
 
Anh Hiền chớp mắt đầy ngỡ ngàng. Cô không hiểu, rốt cuộc Anh Thận muốn làm gì.
 
Cậu nói: “Chị ba, Phó Thành không thể ở bên cạnh chị mãi được đâu. Dù bây giờ anh ta đáng tin thế nào nhưng vì đây chính là công việc của anh ta, sự đáng tin của anh ta là do chị dùng tiền mua được. Em không phủ nhận có lẽ anh ta là một người chính trực, tuy nhiên chị ba à, chẳng lẽ những chuyện thỏ cắn người chúng ta chưa thấy đủ nhiều sao, chị đã từng nói cho em biết rằng đừng gửi gắm hi vọng vào bất kì ai kia mà.”
 
“Anh ta là người ngoài.” Anh Thận thấp giọng và chậm rãi nói: “Để một người ngoài biết quá nhiều sẽ rất nguy hiểm.”
 
Anh Hiền đột nhiên giật mình, sự lạnh toát lan toả từ đầu đến chân và bao trùm lấy cơ thể cô.

 
Đúng vậy, chính cô đã nói thế.
 
Từ khi nào cô đã chấp nhận rằng Phó Thành sẽ không bao giờ phản bội mình đây?
 
Vì chắc chắn nên cô mới buông thả và thậm chí là chìm đắm vào đó.
 
Cô có nhược điểm của Phó Thành, nhưng cô lừa được người khác chứ không gạt được mình: Dạo này mỗi khi thân mật với anh, cô thật sự nhớ đến đoạn video kia sao?
 
Dẫn dắt hồi lâu, Anh Thận hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra mục đích cuối cùng: “Chị ba, chúng ta mới là người một nhà. Em dõi theo chị đến tận bây giờ và biết rõ nhất chị đã nỗ lực thế nào, ai chưa từng trải qua sẽ không hiểu được.” Dừng một chốc, cậu nói: “Ở trước mặt em, chị không cần phải kiềm nén hoặc ngụy trang, bởi cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ luôn ở bên chị. Chỉ cần chị thích thì em sẽ ủng hộ chị.”
 
Chừng ba hoặc bốn giây, Anh Hiền hoàn toàn rơi vào trạng thái khiếp hãi.
 
Rất nhanh, sợ hãi biến thành hoài nghi, cô ngờ rằng mình đã suy nghĩ nhiều, thật ra Anh Thận chẳng hề có ý đó.
 
“Anh Thận, em...” Anh Hiền chợt mất đi khả năng ngôn ngữ. Cô gắng gượng thốt lên vài từ rồi không nói tiếp nữa.
 
Bầu không khí ngập tràn sự tĩnh lặng đến khó thở.
 
Cậu nhìn đăm đắm vào cô bằng một ánh mắt đã vượt xa khỏi độ tuổi vốn có.
 
Tiếng chuông đinh tai bỗng vang lên. Giật mình, Anh Hiền toát mồ hôi lạnh.
 
Đầu tiên là điện thoại di động của cô, rồi sau đó điện thoại của Anh Thận cũng bắt đầu reo lên, chỉ chênh lệch khoảng mười mấy giây.
 
Nhân lúc cậu ấy thất thần, Anh Hiền rút tay lại và rảo bước rời khỏi nhà bếp chật hẹp. Cô đưa lưng về phía Anh Thận, nghe điện thoại: “Alô.”
 
Đầu bên kia nói rất nhanh: “Cô ba, không hay rồi, vừa nãy chủ tịch đã ngất xỉu ở thư phòng, cơ thể co giật ý thức mơ hồ, bây giờ ông ấy đang trên đường được đưa đến bệnh viện ạ.”

 
Anh Hiền hốt hoảng, quay lại nhìn Anh Thận. Anh Thận cũng đang nhìn cô với thần sắc nghiêm trọng.
 
Cô không có tâm trạng nào để hỏi kĩ lại, vội nói: “Tôi đến ngay đây.” Tưởng thị có bệnh viện của mình, Tưởng Chấn gặp chuyện chắc chắn sẽ được đưa đến đó.
 
“Ừ, ừ.”
 
Cúp điện thoại, hai người liếc nhìn nhau. Anh Thận lấy áo khoác giúp cô, đứng và giữ cửa, chờ đợi sẵn.
 
Anh Hiền hơi khựng lại, cuối cùng mới đi đến gần.
 
Chuyện của họ có thể bàn sau, hiện giờ họ phải suy tính chuyện khác quan trọng hơn.
 
Anh Hiền vừa đi vừa hỏi: “Người ở đầu dây bên kia có nói với em đã xảy ra chuyện gì không.”
 
Anh Thận lo lắng nhìn cô, nhíu mày đáp: “Em có hỏi thêm vài câu thì người giúp việc kể lúc bố ngất xỉu, anh tư cũng ở trong thư phòng.”
 
Anh Tề?
 
Huyệt thái dương đột nhiên giật vài cái, Anh Hiền đã bắt đầu nhức đầu rồi.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận