Còng tay tình yêu

Chương 68: Chiêu bài tình thân
Editor: Pepsi
 
Hai người đến bệnh viện sớm hơn Tưởng Anh Kiến. Cả tầng lầu chỉ có người của nhà họ Tưởng ở đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Tề lẻ loi ngồi trên ghế dài, buông thõng hai vai, không ai nhìn rõ được sắc mặt, một chân cậu ta không ngừng run rẩy như chó nhà có tang.
 
Cô đến trước mặt thì cậu ta mới từ từ ngẩng đầu.
 
Thấy cô, Anh Tề như người sắp chết hồi quang phản chiếu, sắc mặt u ám đột nhiên trở nên rạng rỡ. Cậu ta nhảy dựng lên, chộp lấy cô và nói bằng đôi môi run rẩy: “Chị, chị, em sai rồi, chị tin em đi, lần này em biết sai thật rồi. Chị mắng chửi em đi, không, chị đánh em đi, chị đánh em thế nào cũng được, em ——”
 
Họ không phải những người duy nhất có mặt ở đây, mà còn có Trần Sinh - bác sĩ gia đình, và quản gia của Tưởng Chấn. Mọi người thấy điệu bộ thế này của cậu ta thì sẽ nghĩ thế nào chứ.
 
Anh Hiền ra chiều cảnh cáo: “Có chuyện gì lát nữa hẵng nói.”
 
Anh Tề lập tức sững người, định nói thêm nhưng Anh Thận đã giữ vai cậu ta lại rồi kéo đi.
 
“Anh tư, em biết anh đang lo lắng, nhưng cơ thể bố luôn rất khoẻ mạnh, không sao đâu. Đi, em đưa anh đi uống nước.” Anh Thận có vẻ như đang an ủi. Cậu trao đổi cái nhìn với Anh Hiền, rồi nửa kéo nửa dắt Anh Tề đi.
 
Anh Tề ậm ừ vài tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn đi với cậu ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xem ra cậu ta biết mình đã gây ra tai hoạ tày trời rồi, phải biết người cậu ta không ưa nhất chính là Anh Thận.
 
Tâm trạng Anh Hiền vốn đang nặng trĩu, bây giờ lại càng chùng xuống.
 
Cô hỏi Trần Sinh: “Bác sĩ Trần, chuyện gì vậy, nghiêm trọng không?”
 
Trần Sinh thở dài: “Chắc là trúng gió, may mà phát hiện kịp thời.”
 
“Sức khoẻ bố vẫn luôn rất tốt, sao tự dưng lại trúng gió vậy.”
 
“Ở độ tuổi của chủ tịch, trúng gió không phải là hiếm thấy.” Ông ấy đắn đo chốc lát, cẩn thận nói: “Đôi khi cảm xúc trở nên kích động cũng có thể dẫn đến trúng gió.”
 
Trần Sinh cố ý giúp cô, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô ba, tôi đề nghị cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Rất nhiều người sau khi trúng gió sẽ để lại những di chứng ở các mức độ khác nhau. Ví dụ như cơ không có sức, giác quan tê liệt, thậm chí gặp khó khăn trong giao tiếp vân vân, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ba tháng sau phẫu thuật là thời kì vàng để hồi phục, nhất định phải nắm chắc khoảng thời gian này, bỏ lỡ thời kì vàng thì dù muốn cũng sẽ khó khôi phục lắm.”
 
Trần Sinh là bác sĩ của Tưởng Chấn hơn hai mươi năm, là người hết sức cẩn thận. Nếu ông ấy nói thế, vậy tám chín mươi phần trăm sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.
 
Anh Hiền nghiêm túc: “Bác sĩ Trần, cảm ơn, vất vả cho ông rồi.”
 
Trần Sinh biết cô đã hiểu, gật đầu nói: “Là việc tôi phải làm mà.”
 
Thăm hỏi bệnh tình xong, Anh Hiền nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng Đỗ Duyệt đâu, bèn hỏi quản gia: “Bà chủ đâu?”
 
Quản gia đáp: “Bà chủ đi Pháp rồi ạ, hiện giờ còn trên máy bay. Sau khi ông chủ có chuyện, tôi đã gọi điện thoại cho bà chủ nhưng không ai bắt máy. Lúc ấy tình hình khẩn cấp quá nên tôi đã quên gọi lại ạ.”
 
“Một mình bà ta đi à?”
 
“Lẽ ra ông chủ cũng muốn đi cùng. Tuy nhiên, khoảng năm sáu giờ gì đó, ông chủ về, thoạt trông sắc mặt rất không tốt. Vừa vào nhà, ông ấy đã bảo tôi gọi điện tìm cậu tư về. Sau khi cậu tư về thì ông chủ và cậu ấy cùng vào thư phòng.”
 
“Sau đó, bà chủ thấy đã đến giờ, bèn lên lầu thúc giục nhưng bị ông chủ quát mắng. Sau đó, sau đó, bà chủ tự đi trước luôn ạ.”
 
Đi trước?
 
Đỗ Duyệt sống thoải mái quá lâu rồi nên giờ bắt đầu giở chứng à?
 
Anh Hiền khẽ “ừ”, nói: “Bà không cần phải để ý đến chuyện này nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm thông báo cho bà ta biết.”
 
Quản gia loáng thoáng đoán được suy tính của cô, mí mắt hơi giật. Đối diện với đôi mắt điềm tĩnh và tự nhiên của Anh Hiền, bà vội vàng gật đầu đồng ý.
 
Bà do Trần Phong thuê vào, còn là người trông nom Anh Hiền từ nhỏ. Xét về lòng riêng, đương nhiên bà ủng hộ Anh Hiền.
 
Còn Đỗ Duyệt, trong nhà nhất định có tai mắt của bà ta, bà không thông báo thì sẽ có người khác thông báo thôi.
 
Phải mất một lúc ca phẫu thuật mới xong, Anh Hiền không đi thăm Anh Tề, mà đứng vào một góc bấm điện thoại gọi cho Trần Phong.
 
“Alô, Anh Hiền hả con? Sao giờ này lại gọi cho mẹ thế.”
 
Anh Hiền đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, bố trúng gió rồi, hiện nay đang cấp cứu ở bệnh viện. Dù chưa xác định được cụ thể đã có chuyện gì nhưng chắc chắn liên quan đến Anh Tề. Theo như Trần Sinh nói thì tình trạng của bố hơi khó giải quyết, rất có thể sẽ để lại di chứng.”
 
Nói đoạn, cô hỏi: “Mẹ, mẹ có thể về nhà một chuyến không?”
 
Trần Phong hiểu ngay: “Con muốn mẹ về chơi chiêu bài tình thân à?”
 
Anh Hiền cố ghìm cơn nhức đầu, bình tĩnh nói: “Ầm ĩ đến thế này rồi, con sợ con không che chở cho Anh Tề nổi đâu mẹ.”
 
Lỡ như Tưởng Chấn giận chó đánh mèo, kể cả cô cũng sẽ gặp tai hoạ cho xem.
 
Trần Phong chần chừ: “Mấy năm qua mẹ và ông ta đã...”
 
Anh Hiền nói xen vào: “Chẳng phải mẹ nói người lớn tuổi sẽ bắt đầu xem trọng tình thân sao. Hơn nữa bây giờ Đỗ Duyệt đang ở Pháp, dù máy bay hạ cánh rồi lập tức chạy về, cũng phải mất tận mười mấy tiếng đó ạ.”
 
Trần Phong vừa nghe Đỗ Duyệt không ở đó, lập tức nhận ra đây là cơ hội nghìn năm có một: Người đang bị bệnh nặng thì tâm trạng sẽ yếu ớt cực độ, lúc này ai ân cần thăm hỏi bên giường bệnh thì người đó sẽ là người thân thiết nhất với ông.
 
Trần Phong định thần: “Được, bây giờ mẹ sẽ ra sân bay, bắt chuyến gần nhất qua đó.”
 
Nghe bà nói vậy, cuối cùng Anh Hiền có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
 
Cúp điện thoại, cô vội vã đi tìm Anh Tề, cố gắng thu xếp êm xuôi mọi chuyện trước khi Tưởng Anh Kiến đến bệnh viện.
 
Bên cạnh bình nóng lạnh, Anh Hiền chỉ thấy một mình Anh Thận.
 
Cậu cố ý chờ cô ở đây. Nhìn thấy cô, cậu rảo bước đi đến: “Chị ba, em bảo anh tư vào phòng bệnh trống bên kia chờ chị rồi.” Cậu nhích lại gần, nói nhỏ: “Em kiểm tra rồi, không có camera đâu.”
 
Chuyện giữa hai người còn chưa được làm rõ, bởi vậy Anh Hiền không biết nên đối diện với cậu thế nào, cuối cùng chỉ nói “Cảm ơn”.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui