Chương 69: Tàn nhẫn hơn
Editor: Gluhwein
Anh Thận mở cửa giúp cô, sau đó tự mình canh chừng ở cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Anh Tề lại sắp bày ra dáng vẻ khóc lóc thảm thiết, Anh Hiền không muốn nghe một chữ nào, cô lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm, nói thẳng cho chị biết em đã làm gì đi. Anh Tề, nếu em còn muốn nhờ chị giúp em thì em đừng bắt chị phải phí thời gian đi đoán xem em đã giấu giếm chi tiết gì. Đầu tiên, em nói cho chị biết, vì sao bố bị ngã, có phải em làm không?”
“Không phải! Em không hề!” Anh Tề trợn trừng hai mắt, giật bắn lên tựa như chim sợ cành cong: “Là bố đánh em, em đau không chịu nổi, mới né tránh một chút, sau đó, bố đã ngã rồi! Chị, em dám thề rằng, em chắc chắn không đánh trả, em còn chưa cả động vào quần áo của bố luôn ấy chứ!”
Vậy thì tốt.
Cô sợ nhất là Anh Tề hồ đồ ra tay với Tưởng Chấn.
“Anh Tề, em nói thật cho chị biết, sau khi bố ngã, việc em làm đầu tiên là đi ra ngoài gọi người à?”
Anh Tề run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Em, em bị dọa đớ người, làm chậm mất mấy phút…”
Là thật sự chậm trễ hay là cố ý kéo dài, Anh Hiền lười phải hỏi tới cùng, cô chỉ hỏi: “Lúc đó bố có tỉnh táo không, ông có biết em không đi gọi người ngay lập tức không?”
Anh Tề đã đoán được là co sẽ hỏi như, lòng bàn chân toát ra khí lạnh, đột nhiên sợ hãi tới cực điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải sợ Tưởng Chấn, mà là sợ Anh Hiền.
“Chắc là không biết, sau khi bố ngã xuống thì chỉ co giật, em gọi mấy tiếng mà ông cũng không có phản ứng.” Cậu ta sợ đến mức chỉ còn lại tiếng lí nhí.
Anh Hiền quan sát vẻ mặt của cậu ta một cách cẩn thận, thấy cậu ta không giống như đang nói dối thì mới nói: “Nói đi.”
Chuyện đã tới mức này, Anh Tề không dám giấu giếm, tinh thần sa sút tê liệt quay lại ghế sofa, u ám nói: “Là Lục Hiện… Sau khi bà lẽ Lục chuyển thành vợ cả, em và Lục Hiên hùn vốn thành lập một công ty đầu tư phim điện ảnh và truyền hình.”
Anh Hiền đã từng nhắc nhở cậu ta, nhà họ Lâm sẽ không bao giờ lấy một tình nhân không quyền không thế vào cửa. Nhưng sự thật lại là, bà lẽ Lục nhanh chóng trở thành vợ cả.
Vì thế, Anh Tề rất đắc ý, cuối cùng cậu ta đã thắng Tưởng Anh Hiền một lần.
Lục Hiên nhận tổ tiên, chính thức sửa thành họ Lâm, rất nhiều người vội vàng chạy lên nịnh nọt nhưng đều không thành. Nhờ vào chuyện giúp đỡ khi xảy ra tai nạn xe, cậu ta không chỉ tiếp cận được Lục Hiên, mà ngay cả bà lẽ Lục cũng đã từng tự mình nói lời cảm ơn cậu ta.
“Bà lẽ Lục nói, bà ta và Lục Hiên không tiện ra mặt, thế nên toàn bộ đều do em làm người đại diện trước pháp luật của công ty.
Cậu ta ngừng một chút, chờ Anh Hiền châm chọc mỉa mai, nhưng mà người phụ nữ ở phía đối diện vẫn im lặng như cũ.
Anh Tề đành phải nói tiếp: “Phần lớn tiền vốn là do bà lẽ Lục cung cấp, dự án cũng… cũng là bà ta tìm.”
Kể từ lúc cậu ta nhắc tới bà lẽ Lục, sự tức giận của Anh Hiền đã chuyển hết thành thất vọng, thất vọng đến cực điểm.
Sao em trai của cô lại ngu thế này.
“Mấy hôm trước, em đột nhiên không thể liên lạc được với bọn họ, gọi điện thoại không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Hôm nay, bố nói với em, em mới biết, bà lẽ Lục bị bắt rồi, nói là phạm tội hối, hối lộ gì gì đó. Bố nói, bởi vì em và bà ta có giao dịch tài chính với nhau nên hiện tại, em cũng bị nghi ngờ.”
Giải thích xong, rốt cuộc Anh Tề đã dám ngẩng đầu lên nhìn cô: “Chị ơi, nhà họ Lâm sẽ không để cho bà lẽ Lục bị gì đâu đúng không, bà ta là mẹ ruột của Lục Hiên mà.”
Anh Hiền lạnh lùng đấnh nát ảo tưởng của cậu ta: “Em có nghĩ tới điều này không, sao bà lẽ Lục có thể bị bắt dễ dàng như vậy được, nếu bắt thì sao lại chỉ bắt một mình bà ta thôi.”
Cái gì mà trở thành bà cả chứ, chẳng qua là muốn để cho thằng cháu đích tôn bị rơi vãi bên ngoài như Lục Hiên được vào gia phả mà thôi, xí xóa cái mác con riêng của anh ta.
Về phần bà lẽ Lục, tám phần mười là vị nhà họ Lâm kia đã chán ghét bà ta từ lâu rồi, vì thế mới nhân cơ hội này để đổ hết toàn bộ tội lỗi lên người bà ta, sau đó làm chuyện vì việc nước quên tình nhà, vừa thoát được người tình cũ đã hoa tàn ít bướm, lại còn tẩy sạch bản thân, một hòn đá trúng hai con chim.
Những kẻ này, người này lại tàn nhẫn hơn người kia.
Nói tình cảm với sói à? Vậy thì sẵn sàng bỏ mạng đi.
Cho đến tận lúc này, dường như Anh Tề vẫn chẳng thể nghĩ ra nguyên nhân kết quả, chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Anh Hiền bỗng nhiên cảm thấy rất mệt.
Trong nháy mắt ấy, cô tự dưng có xúc động chẳng muốn quản bất cứ thứ gì hết.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Chiều hôm sau, Tưởng Chấn tỉnh táo lại trong chốc lát.
Có lẽ là trời cao phù hộ, lúc ấy Tưởng Anh Hiền đang nghe điện thoại ở hành lang, Anh Tề thì bị cô đuổi ra chờ ở ngoài phòng bệnh, để phòng trường hợp Tưởng Chấn nhìn thấy cậu ta thì lại nổi giận.”
Phát hiện có tiếng động, Anh Hiền lập tức nắm lấy tay của Tưởng Chấn, đi đến trước mặt ông ta, nói: “Bố, là con, bé ba đây. Bố yên tâm, con sẽ xử lí ổn thỏa, nhất định sẽ không để cho công ty xảy ra chuyện gì đâu.”
Tưởng Chấn uể oải nhìn cô, rất lâu sau, mới chớp mắt một cái.
Anh Hiền nói tiếp: “Đỗ Duyệt đang ở Pháp, gần tối mới có thể trở về.” Cô dịch người, dẫn dắt Tưởng Chấn nhìn về phía Trần Phong: “Bố, bố xem, ai tới thăm bố này.”
Trần Phong tiến lên, thay thế vị trí của Anh Hiền: “Ông Tưởng, là tôi đây.”
Tưởng Chấn sửng sốt một hồi lâu, tựa như không dám tin vào mắt mình.
Trần Phong dịu dàng nói: “Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi, sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”
Tưởng Chấn xúc động nhìn bà, chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.
Ông ta có tình cảm với Trần Phong, nhưng thời gian đã xóa nhòa tình cảm mãnh liệt cũng hóa giải mâu thuẫn. Tuổi lớn dần, Tưởng Chấn không thể tránh khỏi việc càng ngày càng thích nhớ lại quá khứ, cũng càng nhớ những năm tháng mà hai người cùng nhau xây dựng cơ ngơi.
Thật ra, thứ ông ta nhớ chính là năm tháng huy hoàng của mình, nhớ lại bản thân lúc còn trẻ khỏe và có ý chí chiến đấu sục sôi, đúng lúc Trần Phong cũng ở trong quãng thời gian ấy, vì thế bà trở nên vô cùng động lòng người.
Từ đầu tới cuối chỉ kéo dài cỡ hai ba phút, sau đó Tưởng Chấn lại chìm vào hôn mê..
Nhưng nhìn phản ứng của ông ta thì chiến lược tình thân này đã có hiệu quả rồi.
Cuối cùng, thần kinh căng chặt của Anh Hiền đã có thể thả lỏng. Nhưng cô mới chỉ nhẹ nhõm được hơn mười phút thì cơn đau đầu lại lũ lượt ập đến. Cô xin y tá cho thuốc giảm đau, gọi điện bảo quản gia đưa quần áo tắm rửa tới đây.
Tiếp heo, là Thẩm Đông Dương.