Công Thật Không Ngại Trước Sau

"Sau này tôi gặp bà ấy, nhất định phải phê bình bà." Trần Thuật ở trong chăn ôm Quý Cạnh Trạch, đưa tay cậu lên bên môi mình, nhẹ nhàng hôn: "Cho dù bà ấy sinh cậu nuôi cậu, nhưng cậu hiện tại là người của tôi, bà ấy không thể tùy tiện động thủ."

Quý Cạnh Trạch miễn cưỡng cười một thoáng: "Anh có phải là cảm thấy tôi đặc biệt ngốc, không nghe khuyên bảo?"

"Ai..." Trần Thuật thở dài, "Trái tim thiện lương của tôi muốn tôi nói "không phải", nhưng tấm lòng chân thành của tôi muốn tôi nói "phải". Hiện tại cậu biết vì sao tôi nói phải điệu thấp mới có thể bảo vệ tốt bản thân cùng tình cảm của chính mình đi. "

"Nhưng là tôi không giống anh." Quý Cạnh Trạch liếc nhìn Trần Thuật, không nói tiếp.

Trần Thuật cảm giác cậu nói còn chưa hết, niết cằm cậu khiến cậu ngẩng mặt lên: "Muốn nói cái gì?"

"Không có cái gì." Quý Cạnh Trạch ỉu xìu, tay khoát lên thắt lưng y, đầu dựa vào trên vai y, ủ rũ. Cậu không muốn tranh luận với Trần Thuật, giờ này khắc này lại càng không muốn, bởi vì hiện tại Trần Thuật là điểm tựa duy nhất cậu có khả năng dựa vào, cho dù cậu luôn luôn cho rằng mình không cần dựa vào bất luận kẻ nào.

Trần Thuật nhìn bộ dáng này của cậu, thò tay sờ soạng chim cậu một phen, cười nói: "Quả nhiên cậu chỉ có lúc chim còn nhỏ mới có thể dựa vào người tôi một lần." Bình thường y vừa đùa, Quý Cạnh Trạch khẳng định cười, nhưng là hôm nay không có, làm ổ trong lòng y bất động. "Cạnh Trạch?" Trần Thuật gọi cậu: "Bảo bối? Quý Hiền Huệ?" Quý Cạnh Trạch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Trần Thuật hôn hôn cậu: "Đừng nghẹn được không? Cậu một con gấu mùa xuân làm ra bộ dáng của chim sẻ mùa đông thế này, tôi cũng không nỡ nha, hai ta tán gẫu đi, cùng tôi cũng không muốn nói sao?"

"Tôi lúc trước," Quý Cạnh Trạch mở miệng: "Lần đầu tiên theo mẹ tôi đi nhà ông bà ngoại, ông ngoại không cho tôi gọi bọn họ, lúc có người ngoài ở, cả "mẹ" cũng không thể gọi."

Trần Thuật không tự giác siết chặt tay cậu.

Quý Cạnh Trạch tiếp tục nhỏ giọng kể: "Tôi lúc đó quá nhỏ, gì cũng không hiểu, bảo làm gì làm nấy, sau này tôi trưởng thành, dì tôi, cậu tôi cũng đều có con, lúc ăn tết đều đi nhà ông bà ngoại tôi, có khách đến bà ngoại liền giới thiệu với bọn họ, đây là con nhà ai, đó là con nhà ai, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không giới thiệu tôi..." Cậu cười khổ: "Mẹ tôi nói tôi sinh ra là "vật cạnh thiên trạch", thế nhưng đối với ông bà ngoại tôi mà nói, tôi chính là sỉ nhục của mẹ tôi cùng bọn họ, vĩnh viễn cũng không thể quang minh chính đại giới thiệu cho bất kỳ kẻ nào."

Trần Thuật bừng tỉnh hiểu ra, vì sao Quý Cạnh Trạch đối với thân phận bản thân cũng thế, quan hệ lẫn nhau cũng thế, lại cường liệt khát vọng xác định, khát vọng đồng tình, thậm chí là dùng phương thức, trong mắt y, là rất không thành thục, quá mức cấp tiến đi biểu đạt. Bởi vì cậu từ nhỏ sinh hoạt trong một vị thế bị phá hủy quan hệ xã hội, cậu cần trùng kiến, cần xác lập, khát vọng được tôn trọng cùng tán thành, không muốn giống như mẹ cậu, trạng thái cảm tình vĩnh viễn chỉ có thể giấu ở trong bóng tối.

"Tôi có phải là rất buồn cười không?" Quý Cạnh Trạch hỏi.

"Đương nhiên không phải." Trần Thuật phủ nhận, ôm cậu nói: "Nói cho cậu một chút tôi trước đây thế nào đi. Ba mẹ tôi đều là người thường, ừm... Coi như là phần tử trí thức đi, truyền thống, bảo thủ, sĩ diện." Trần Thuật cười cười: "Từ nhỏ vào dịp lễ tết, lúc trong nhà có khách, tôi đều bị xách ra đọc bài thơ, hát một bài, hơi chút lớn một chút còn phải nói vài câu chúc mừng cái gì." Y nhìn Quý Cạnh Trạch: "Tôi còn có chút hâm mộ cậu đâu – cậu đừng không tin, tôi tốt nghiệp đi Dương thành, là vì trốn bọn họ, thực ra lúc ấy tôi cùng bạn trai đã chia tay, nhưng tôi nghĩ tính hướng là không đổi được, tôi ở bên cạnh bọn họ cũng là làm cho bọn họ ngột ngạt, mất mặt, còn không bằng đi xa chút. Sau này thân thể ba tôi không tốt, tôi mới trở về, sau khi trở về cũng không ở trong nhà, vẫn là vì trốn bọn họ. Nói ra thật bất hiếu, phòng ở này của tôi bọn họ chỉ có khi mới trang hoàng xong tới xem qua một lần, thậm chí cũng không cho bọn họ chìa khóa." Y sờ sờ mặt Quý Cạnh Trạch: "Cậu hâm mộ loại hoàn cảnh này của tôi sao?"

Quý Cạnh Trạch không thể trả lời, Trần Thuật là gay, trưởng thành trong loại gia đình truyền thống như vậy hiển nhiên áp lực càng lớn hơn, nhưng là ở sâu trong nội tâm cậu, thực ra vẫn là có chút hâm mộ. Cậu cũng bắt đầu hiểu được vì sao Trần Thuật đối với bảo vệ riêng tư cùng cảm tình có chút hơi cẩn thận quá mức như vậy, bởi vì từ nhỏ sinh hoạt trong mạng lưới quan hệ xã hội khổng lồ mà kiên cố, phải cố kỵ mặt mũi cùng năng lực thừa nhận của cha mẹ, nếu như đi phá hư, phá hỏng, kia không chỉ cần dũng khí thật lớn, còn tất yếu phải trả giá đắt.

Lời nói của bọn họ đêm đó, đều quẩn quanh trong lòng đối phương thật lâu, càng quấn càng chặt, cũng càng quấn càng loạn. Hiểu rõ lẫn nhau, cũng có trên trình độ nhất định thông cảm đối phương, thế nhưng khó có thể đạt thành nhận thức chung. Hai người bình thường đều thẳng thắn trực tiếp, đều lâu dài chìm trong trầm mặc. Vì che giấu loại không nói gì khiến người tâm hoảng này, hai người bọn họ không hẹn mà mà cùng nhắm hai mắt lại, làm bộ như ngủ, nhưng lẫn nhau đều biết đối phương còn không có ngủ...

Trạng thái của Quý Cạnh Trạch phi thường không tốt, Trần Thuật cho rằng có một bộ phận nguyên nhân là do mẹ cậu, sau khi cậu thú nhận, mẹ cậu rõ ràng tăng mạnh liên hệ với cậu, cơ hồ cách một ngày liền gọi một cú điện thoại, ban đầu thậm chí còn ở trong điện thoại cãi nhau, sau đó cách một thời gian, nói chuyện dần dần ngắn lại, y khuyên Quý Cạnh Trạch thái độ đối với mẹ tốt một chút, Quý Cạnh Trạch mặc kệ. Một bộ phận nguyên nhân khác hẳn là áp lực công việc, Trịnh Quốc Cường từ sau khi ngày nghỉ chấm dứt liền tăng mạnh bố trí công tác cho cậu, có đôi khi phải xã giao đến rất muộn, về chỗ cậu bên kia ngủ, người cũng không thấy được.

Trần Thuật muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu, từ lần trước hai người bọn họ cãi nhau sau liền không có cơ hội, ai cũng lảng tránh, y biết cảm xúc sợ nhất tích lũy, ngăn cách hẳn là nên mau chóng câu thông, nhưng công việc của chính y cũng phi thường bận rộn, nhóm sản phẩm phản thẩm thấu đầu tiên đã có ý đồ được ký, sắp tới sẽ tung ra thị trường, y mỗi ngày bị ông chủ, khách hàng, cấp dưới đuổi theo hỏi đủ chuyện, trả lời điện thoại trả lời đến đắng miệng, khóe miệng cũng thượng hỏa nổi bong bóng.

Thật sự là một sóng vừa bình một sóng lại nổi, hôm nay Trần Thuật cùng khách hàng Hoa Nguyên Điền Sản ăn cơm, lúc kết thúc đã sắp chín giờ, tổng giám đốc của Hoa Nguyên Trần Vũ Mặc chủ động muốn đưa y về nhà, Trần Thuật nghe đồn qua về tính hướng của vị tổng giám đốc Trần này, nhưng Hoa Nguyên là chong chóng đo chiều gió của sản phẩm mới công ti bọn họ, y không dám không xã giao.

Trạng thái của Quý Cạnh Trạch vốn nóng nảy, nãy xã giao cũng uống rượu, lúc bắt xe về dưới lầu nhà Trần Thuật, vừa lúc nhìn thấy Trần Thuật từ một chiếc Mercedes dài bước xuống, cùng theo là một vị nam sĩ dáng người rất đẹp, người này cùng Trần Thuật xuống xe còn không tính, sau khi xuống xe còn khoát tay lên thắt lưng Trần Thuật, máu Quý Cạnh Trạch lập tức chảy ngược hết lên não, ném tiền trả kéo cửa xe, xông qua từ phía sau hung hăng đẩy người đàn ông kia một cái.

Người này không hề phòng bị, bước tới trước vài bước mới miễn cưỡng đứng lại được, giật mình quay đầu, Quý Cạnh Trạch lập tức nhận ra: Trần Vũ Mặc, ông chủ Hoa Nguyên điền sản. Trong lòng cậu nhận ra khả năng lần này chỉ là một lần xã giao làm ăn, nhưng ngọn lửa trong lòng không áp xuống được, trừng Trần Vũ Mặc một cái, lại quay đầu nhìn Trần Thuật.

Trần Thuật cũng bị cậu làm hoảng sợ, uống không ít nhưng lý trí vẫn còn, biết lúc này nói cái gì đều không đúng, có lời gì chí ít phải tiễn Trần Vũ Mặc đi trước đã. Y chen lên phía trước vài bước, hỏi Trần Vũ Mặc: "Tổng giám đốc Trần, ngài không có việc gì chứ?"

Tài xế của Trần Vũ Mặc cũng đã từ trên xe xuống dưới: "Tổng giám đốc Trần? Làm sao vậy?" Nói, thò tay kéo Quý Cạnh Trạch.

Quý Cạnh Trạch hung hăng bỏ tay tài xế ra, thấy Trần Thuật không để ý tới mình, ngược lại đi quan tâm Trần Vũ Mặc, càng giận dữ hơn: "Trần Thuật!"

Trần Vũ Mặc hồ nghi nhìn hai người bọn họ, một lát sau cười, bảo tài xế về trên xe đợi, nói với Trần Thuật: "Tiểu Trần, có phải có gì hiểu lầm hay không?"

"Hiểu lầm hiểu lầm." Trần Thuật khẩn trương nhìn tài xế lên xe, mới mới gật đầu nói: "Xác thật là hiểu lầm, đây là..." Y dừng một lát, "Là tiêu thụ viên của Ngũ Khánh, Tiểu Quý, hai chúng tôi có chút hiểu lầm, ngài đừng chấp nhặt với cậu ta." Nói, y đột nhiên nghĩ đến Hoa Nguyên cũng là khách hàng của Ngũ Khánh, lập tức giục Quý Cạnh Trạch: "Cậu nhanh xin lỗi giám đốc Trần!"

Quý Cạnh Trạch trợn trắng mắt không nói lời nào.

Trần Vũ Mặc thản nhiên cười cười, khoát tay: "Không có việc gì, đừng để trong lòng." Nói, đi về phía xe mình, lúc đi ngang qua Quý Cạnh Trạch còn có hưng trí nhìn cậu: "Chờ cậu tỉnh rượu lại đến giải thích với tôi." Liền lên xe đi.

Quý Cạnh Trạch vài bước đi tới trước mặt Trần Thuật: "Này mẹ nó là sao thế này?"

Trần Thuật không để ý đến cậu, tự mình xoay người đi vào, ấn thang máy hồi lâu cũng không đợi đến, Quý Cạnh Trạch theo sát phía sau, trong lòng y bốc lửa không muốn đợi, xoay người đi thang bộ, Quý Cạnh Trạch không theo tới nữa, chờ y lên đến tầng bảy, ấn mật mã vào cửa, liền thấy Quý Cạnh Trạch đang ngồi trên sô pha nhà mình – tên khốn này đi thang máy lên thế nhưng còn nhanh hơn y, mật mã cũng là y lúc trước tự mình nói cho người ta, thật sự là một bước sai lầm thiên cổ hận!

Quý Cạnh Trạch thấy y vào cửa, khí thế hùng hổ: "Anh có phải là có gì cần nói với tôi hay không?"

Trần Thuật rít gào một tiếng, chỉ vào cửa quát: "Cút!"

Quý Cạnh Trạch vừa sợ vừa giận: "Anh nói cái gì?"

"Tôi bảo cậu nhanh chóng cút đi!" Trần Thuật sở dĩ ở bên ngoài vẫn không để ý đến cậu, chính là do còn có một tầng lo lắng mặt mũi, an toàn, hiện tại trở lại nhà mình rốt cuộc có thể phát tiết, lớn tiếng la hét: "Quý Cạnh Trạch tôi nhẫn cậu không phải một ngày hai ngày, cậu tâm tình không tốt, gây sự thế nào nháo thế nào tôi đều có thể dỗ cậu, nhưng cậu càn quấy nói bậy như thế, tôi nhẫn không được! Người vừa rồi cậu không biết sao? Tổng giám đốc Hoa Nguyên cậu không biết? Tôi bình thường xã giao uống chút rượu, người ta đưa tôi trở về, cậu phát điên cái gì? Cậu mẹ nó phát thần kinh thì phát với tôi, cậu động thủ động cước với người ta cậu muốn tôi nhẫn thế nào? Cậu có biết xấu hổ hay không? Có biết thế nào là cẩn thận hay không! Việc này tôi nói với cậu một lần hai lần sao? Chính cậu ngẫm lại, hai ta cùng nhau lâu như vậy, tôi có yêu cầu gì với cậu hay sao? Từng có sao? Tôi mẹ nó chỉ muốn cậu quản cho tốt chính mình, bảo vệ tốt chính mình, cậu từng để trong lòng sao? Hôm nay Trần Vũ Mặc không truy cứu đến cùng, nếu thật động thủ lên, sự tình nháo lớn, cậu cảm giác cậu có thể không có việc gì sao? Tôi không chịu được mất mặt như vậy!"

"Không chịu được! Tôi ngoại trừ làm cho anh mất mặt liền không có gì khác đi!" Quý Cạnh Trạch cũng gào gào kêu to: "Anh bình thường xã giao uống chút rượu? Tay hắn đều đặt đến thắt lưng anh rồi, tôi có phải là nên giả mù không phát hiện không! Tôi cách xa như vậy cũng thấy, anh lại không có cảm giác gì? Hắn ôm anh anh không biết tránh sao! Tôi nói cho anh biết Trần Vũ Mặc này tuyệt đối chính là gay, hơn nữa là thuần 0! Tôi đều có thể nhìn ra, anh không nhận ra sao? Một thuần 0 cùng anh thể hiện! Anh có biết tị hiềm hay không, anh còn để hắn ôm anh! Tôi là bạn trai anh, anh ở bên ngoài còn chưa cho tôi thoải mái ôm một lần đâu! Hắn tính cái cứt gì mà dám ôm anh, anh còn không tránh! Anh làm sao mà không cẩn thận, cẩn thận như vậy đâu! Tôi nói cho anh biết Trần Thuật, anh quản tôi thế nào, giáo dục tôi thế nào tôi cũng đều có thể nhịn, anh mẹ nó cùng người khác câu kết làm bậy, tôi không nhịn được!"

"Cậu cậu cậu..." Trần Thuật tức giận mấp máy môi, đặc biệt khi nghe đến "Một thuần 0 cùng anh thể hiện" y thật muốn trực tiếp đốp lại: "Tôi cứ thông đồng thế đấy, không chịu được cậu cút đi!" Nhưng một khi người đối diện là Quý Cạnh Trạch, cho dù mất đi lý trí, y cũng không thể nào dứt khoát quyết tâm nói bậy.

Nhưng y trầm mặc không nói, dưới con mắt say rượu của Quý Cạnh Trạch lại là nhát gan chột dạ, cậu thương tâm nhìn Trần Thuật: "Trần Thuật anh biết không? Tôi đi thành phố K không tham gia diễu hành, một ngày trước diễu hành tôi đổi ý, gửi mail cho bọn họ nói tôi không đi, cái diễn đàn kia tôi cũng không lên nữa, ở trong lòng bọn họ, tôi khẳng định chính là phản đồ! Tôi nghĩ phản đồ liền phản đồ đi, tôi lại cũng không phải sống vì người khác, chỉ cần anh cao hứng là được! Thực ra anh căn bản không phải để ý như vậy đi? Nếu tôi giống như Trần Vũ Mặc như vậy có tiền có thế lại thành thục, anh căn bản không ngại là loại phương thức kết giao nào đi, đúng không?"

"Quý Cạnh Trạch cậu còn có lương tâm không?" Trần Thuật vốn đang vì những lời cậu nói phía trước mà chấn động, vài câu cuối cùng này lại chọc giận y: "Cậu nếu có liền sờ sờ nó, hỏi nó một chút tôi là loại người nào, hỏi nó một chút tôi đối với cậu thế nào!" Y cũng tức giận đỏ mắt: "Cậu còn nói với tôi chuyện phương thức kết giao? Tôi mẹ nó lần đầu tiên đều nhường cậu – ông đây đời này còn chưa từng kết giao với ai như vậy đâu!"

"Anh đây là hối hận?" Quý Cạnh Trạch nức nở: "Anh hối hận phải không? Không có việc gì, không cần hối hận, chia tay là được."

"Cậu nói cái gì?" Trần Thuật ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đầy tơ máu nhìn cậu: "Cậu lặp lại lần nữa."

"Chia tay." Quý Cạnh Trạch một bước cũng không nhường nhìn lại y, giọng điệu cứng rắn, nhưng nhịn không được vẫn là dùng một câu hỏi lưu luyến, khát vọng nghe được một đáp án phủ định: "Chia sao?"

"Chia." Trần Thuật nói, "Ai không chia người đó là con chó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui