Quý Cạnh Trạch mắt thấy Trần Thuật đi, đứng ở tại chỗ chết máy.
Cậu vừa không phải là lạt mềm buộc chặt, cũng không phải không có ý tứ, mà là ngày đó bị đổ rượu nhiều, uống ngất trời đi! Đặc biệt sau khi Tiểu Quý Quý bị Cola cắn một ngụm, ký ức của cậu xuất phát từ sự bảo hộ đối với lòng tự trọng, vẫn luôn không cẩn thận hồi ức buổi tối kia. Nhưng ở giữa cậu và Trần Thuật hiển nhiên là có chuyện phát sinh, là cái gì đâu?
Quý Cạnh Trạch vào thang máy, ấn tầng 14. Thang máy chuyển động, cậu cũng bắt đầu tua lại ký ức.
Ngày đó cậu đánh cuộc thua, Trần Thuật để cậu uống rượu, cậu đồng ý, thay Trần Thuật uống một nửa rượu, cậu có chút say, Trần Thuật đưa cậu về nhà, ở dưới lầu cậu gặp được một con Husky mập mạp, cậu sờ đầu chó khen "Anh em mày lớn lên thật là đẹp mắt, vẫn là mắt hai mí đâu", chó bị cậu khen cao hứng, nhắm tiểu đệ đệ của cậu liền cho một ngụm, cậu đau đến ngồi xổm xuống đất, Trần Thuật không biết như thế nào lại tới, đưa cậu đi bệnh viện gặp được một bác sĩ đẹp trai gấp đôi, cậu để bác sĩ nhìn Tiểu Quý Quý, Trần Thuật lại đưa cậu về nhà, ở dưới lầu hai người bọn họ cãi nhau...
Trời ạ, cãi nhau? Vì sao cãi?
Cửa thang máy mở, Quý Cạnh Trạch móc chìa khóa mở cửa, vào phòng cởi giày nằm trên sô pha ngẩn người, đầu óc cậu có chút loạn, làm thế nào cũng không nhớ nổi cậu và Trần Thuật cãi cái gì, di động vẫn đang đinh đinh vang, cậu không yên lòng cầm lên xem liếc nhìn, là nhóm bạn học cũ đang chúc tết nhau trong nhóm chat.
[Chúc bọn mày tân niên đại cát ha!]
[Nói kê không nói ba, mọi người đều văn minh!]*
(Câu trước vốn là "Chúc nhĩ tân niên đại cát ba!", ba là trợ từ ở cuối câu, kiểu như nha~, ha~, nhé~ đó, nhưng "cát ba" đọc là [Jí bā], câu sau thì là cắt câu lấy từ trêu chọc thôi, "kê ba" là chỉ dương v*t, cũng đọc là [Jī bā])
Đệch mẹ! Quý Cạnh Trạch cọ một phát nhảy dựng lên, nắm chìa khóa giày cũng không đổi chạy ra ấn thang máy, lòng như lửa đốt đợi thang máy đến, trong lúc thang máy đi xuống, trong hồi ức của cậu đã hoàn toàn là một vài cảnh tượng khác!
Ngày đó cậu đánh cuộc thua, uống rượu thay Trần Thuật uống đến đoạn sau Trần Thuật yên lặng đem phần rượu của cậu gánh trở về, cậu uống say Trần Thuật đưa cậu về nhà, ở trên xe y cười nhìn cậu, khóe mắt y có một vệt đỏ ửng nhàn nhạt rất dễ nhìn, Trần Thuật thò tay đỡ đầu cậu, sợ cậu va vào cửa kính xe, dẫn cậu đi bệnh viện, bác sĩ kê thuốc mỡ, Trần Thuật dặn cậu mỗi ngày phải bôi hai lần, trở về lúc đưa cậu đến dưới lầu Trần Thuật hỏi cậu một câu.
Quý Cạnh Trạch, cậu là gay đi?
Cậu giận dữ trả lời: Anh mới là chim ấy!
Lúc này mới cãi nhau!
Nhưng Trần Thuật không giận, cười trả lời cậu: Ừm, tôi là!
Anh ta là!
Cửa thang máy mở, Quý Cạnh Trạch nhanh chân chạy ra ngoài, nhìn bốn phía xung quanh, Trần Thuật cùng xe đều không thấy. Đều! Không! Thấy!
Trời ạ, mình bỏ lỡ cái gì! Quý Cạnh Trạch buồn vui lẫn lộn! Khó trách không gọi Tiểu Quý, trực tiếp gọi Cạnh Trạch, thì ra y cũng là! Thì ra y vốn là đang tán mình! Vậy có nên đồng ý không đây? Đương nhiên! Này cũng mẹ nó quá thích đi! Quý Cạnh Trạch kích động quá sức, nhưng mà tất cả đều là kích động uổng công, vừa rồi đầu óc cậu đoản mạch không kịp phản ứng, lúc này người cũng đi mất, còn hẹn hò với ai, thật sự là bi đát!
Quý Cạnh Trạch nhanh chóng móc điện thoại ra bấm số Trần Thuật.
Điện thoại vang cả buổi Trần Thuật mới bắt máy, ngữ khí cũng vô cùng không để ý: "Alo?"
"Quản... Trần, anh Trần..." Quý Cạnh Trạch vụng trộm cười cười, lập tức quyết định cũng muốn sửa miệng: "Trần Thuật, sủi cảo ăn quá ngon, thay tôi cảm ơn dì."
"Ăn ngon?" Trần Thuật nghe cậu đổi xưng hô cũng rất muốn cười, lúc này càng phải cố nén xúc động phì cười, cố gắng khống chế giọng mình ở trong phạm vi bình thường: "Cậu ăn rồi?"
"Ăn ăn!" Quý Cạnh Trạch nhiệt tình nói: "Lát nữa tôi trả lại cà mèn cho anh." Sau đó thử thăm dò: "Anh... Anh lại đây, hay là tôi qua đó?"
Trần Thuật vốn đang định phơi cậu vài ngày, vừa rồi nhận điện thoại cũng cố ý chờ một lát, nhưng là lúc này cố nén cười nén đến đau bụng: "Cạnh Trạch à, cà mèn không cần trả đâu."
"Đừng, tôi rửa sạch đưa qua cho anh!" Nếu không có lý do gì mà gặp mặt đây!
"Tôi phải đi nhà thân thích chúc tết, đang trên đường rồi."
Quý Cạnh Trạch vừa thất vọng vừa hối hận, mình vừa rồi thật là ngốc thấu, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy: "À..."
Sau đó nghe được giọng nói khoái trá của Trần Thuật: "Nếu cậu thật muốn cảm ơn, buổi tối cậu mời tôi ăn cơm đi."
"Được!" Quý Cạnh Trạch lập tức nói: "Đến lúc đó tôi đưa cà mèn trả cho anh!"
"Cà mèn thật sự không cần trả." Trần Thuật đã nhịn không được, cười ra tiếng: "Sủi cảo cũng nhất định phải nấu chín hãy ăn, như thế đã, tạm biệt."
Lòng Quý Cạnh Trạch tràn đầy đều là vui sướng ước hẹn thành công, căn bản không để hai câu cuối cùng của Trần Thuật trong lòng, hai chân lơ mơ không biết mình lên lầu, vào nhà, mở cửa như thế nào, mãi đến khi cầm lên túi giấy Trần Thuật đưa cho cậu, mở ra liền biết vì sao người ta nói không cần trả - là hộp cơm dùng một lần, đệt, hôm nay lại sáng tạo kỷ lục xấu hổ mới! Mở hộp cơm ra lại tiếp tục tan vỡ, kỷ lục vừa lập ra lại bị phá, cảm giác có cái khe mười vạn tám ngàn thước cũng không đủ cho mình chui – sủi cảo là sống!!!
Đàn ông có tâm sự, gương mới không phải vật bài trí. Quý Cạnh Trạch vì buổi tối muốn cùng Trần Thuật ăn cơm, tắm rửa thay quần áo, sau khi thu thập chính mình một lần, lại nhanh chóng đem căn hộ một phòng khách một phòng ngủ này của cậu cũng thu thập một chút! Cậu cảm giác mình không phải người tùy tiện, nhưng lỡ như hai người uống cao hứng, còn chưa thỏa mãn, đi lên lầu vô cùng đơn giản thuần thuần túy túy đắp chăn bông trò chuyện thì sao?
Không nghĩ tới lúc hai người bọn họ gọi lại xác định địa điểm ăn cơm, Trần Thuật nói tới một nhà cách chỗ cậu rất xa, Quý Cạnh Trạch lái xe qua hơn nửa thành phố mới nhìn thấy Trần Thuật chờ ở ven đường.
Trần Thuật vẫn mặc trang phục buổi sáng, Quý Cạnh Trạch thì cả người đều rực rỡ hẳn lên. Trần Thuật vừa thấy cái dạng này của cậu liền cười, Quý Cạnh Trạch biết rõ y cười cái gì, nhưng cũng không ngượng ngùng, dù sao tuyên bố chính là tới hẹn hò, còn thẹn thùng cái gì chứ, cũng cùng thoải mái cười.
Trần Thuật đùa với cậu chơi: "Sủi cảo ăn sống?"
Quý Cạnh Trạch cũng không xấu hổ chút nào, dày mặt cười nói: "Ừm, ăn sống không hao hụt dinh dưỡng!"
"Cút cậu đi!" Trần Thuật nghĩ, ta lúc trước nhất định là không hiểu bản thân, còn vẫn luôn muốn tìm tiểu bạch thỏ cái gì, tiểu vương bát đản* này đáng yêu bao nhiêu!
(*tiểu vương bát đản: tên nhóc khốn kiếp, xưng hô để mắng yêu, nhưng
để vương bát - rùa cho đối xứng với tiểu bạch thỏ)
"Hai ta ăn cái gì đây?" Quý Cạnh Trạch nhìn nhìn bốn phía.
Trần Thuật nói: "Tùy tiện đi." Dù sao ăn cái gì cũng đều không quan trọng.
Nhưng là hai người bọn họ đi một đoạn đường mới phát hiện, mùng một năm mới, đại đa số nhà ăn sát đường căn bản là không mở cửa, Quý Cạnh Trạch nhịn không được hỏi: "Sao lại tới chỗ này ăn?"
Trần Thuật chỉ một tiểu khu bên cạnh: "Tôi ở chỗ này, cách đây gần, đỡ phải lái xe."
Quý Cạnh Trạch nghĩ: Y khẳng định cũng là muốn ăn cơm xong vô cùng đơn giản thuần thuần túy túy mang mình về nhà nói chuyện đây! Trong lòng nghĩ, trên mặt nhịn không được cười.
Trần Thuật nhìn vẻ mặt cậu: "Cậu cười cái gì?"
"Không có cái gì, tôi đói bụng, tùy tiện tìm một nhà đi." Quý Cạnh Trạch nói, mau ăn xong, chúng ta về nhà tán gẫu đi!
Trần Thuật nghĩ nghĩ nói với cậu: "Có một nhà khẳng định mở cửa, tôi mang cậu đi, là quán nhỏ, cậu đừng ghét bỏ."
"Ghét bỏ cái gì, đi thôi."
Trần Thuật mang theo Quý Cạnh Trạch rẽ trái rẽ phải vào một quán nhỏ ở chỗ sâu trong hẻm, quả nhiên còn đang buôn bán, trong tiệm chỉ có sáu bàn, quầy là một cái thùng thủy tinh lớn đơn giản, phía sau có một cô bé giọng rất ngọt đứng đó, thấy Trần Thuật tiến vào liền chào hỏi: "Anh, anh đến rồi!"
Trần Thuật gật đầu nói: "Hai bánh rán trái cây, hai chén hồn đồn."
Cô bé ra sau bếp lặp lại một lần, lại bỏ thêm một câu: "Bánh rán trái cây bỏ trứng không bỏ rau thơm!"
Trần Thuật nói với Quý Cạnh Trạch đang sững sờ: "Đi, đi trả tiền, không phải cậu mời tôi sao?"
Quý Cạnh Trạch nói: "Này không tốt đi, tôi liền mời anh ăn cái này sao."
"Này thì thế nào, tôi là khách quen nhà bọn họ, tôi thích ăn bánh rán trái cây nhà bọn họ nhất!"
"Không uống rượu sao?"
"Uống rượu cái gì, cậu không phải lái xe sao? Lại nói uống xong rượu cậu lại trêu mèo chọc chó, còn không biết lại gặp phải chuyện gì!"
Quý Cạnh Trạch nghe y nói như vậy, lại đi qua gọi hai món rau trộn, tính tiền.
Hai người bọn họ ngồi vào cái bàn dựa vào gần cửa sổ đợi cơm, Quý Cạnh Trạch ân cần lau bàn lấy đũa cho Trần Thuật. Trần Thuật tùy cậu hầu hạ, ung dung cười hỏi: "Đã bôi thuốc chưa? Không cắn thành vấn đề gì chứ?"
Trước đó Trần Thuật đùa Quý Cạnh Trạch, ngại với tuổi cùng thân phận, Tiểu Quý đều phải nhường y chút, nhưng kia đã trở thành lịch sử vĩnh viễn! Hiện tại Quý Cạnh Trạch cũng không coi y là tiền bối hay đối thủ, aiz, những ngày bị bắt nạt bị chèn ép một đi không trở lại.
Trần Thuật hỏi xong Quý Cạnh Trạch cũng không trả lời, cậu ngẩng đầu nhìn, cậu còn đang chờ cùng y mắt đối mắt đâu, thấy y nhìn qua, cười hì hì dõi theo ánh mắt y nói: "Thuốc thì bôi rồi, có vấn đề hay không... Khó mà nói!"
Trần Thuật vui vẻ: "Cậu giả vờ với tôi đấy hả? Bác sĩ người ta đều đã nói không có việc gì, cho dù không bôi thuốc cũng có thể tự lành!"
Quý Cạnh Trạch "xì" một tiếng: "Bác sĩ kia đẹp trai như vậy, vừa nhìn là biết dựa vào mặt ăn cơm, trình độ khẳng định không được."
"Ái chà chà?" Trần Thuật nói: "Cậu đây là muốn lừa đảo tôi sao? Đổi bệnh viện đăng kí chuyên gia khám cho cậu?"
Quý Cạnh Trạch cười: "Trước khoan vội, chờ tôi..." Chân Quý Cạnh Trạch ở dưới bàn xích lại đụng tới chân Trần Thuật, hạ giọng nói: "Chờ tôi có cơ hội thử xem, liền biết có vấn đề hay không."
Trần Thuật ngứa ngáy! Tên nhóc khốn kiếp, biết điều như vậy! Chân y không nhúc nhích, liền dựa vào trên đùi Quý Cạnh Trạch, cười nhẹ nói: "Được, vậy cậu liền ở nhà tự mình thử xem."
"Tôi một mình thử thế nào..." Quý Cạnh Trạch nói còn chưa dứt lời, phục vụ viên bưng hồn đồn cùng bánh rán trái cây lại đây, hai người bọn họ đều thu liễm vẻ mặt không nói gì thêm.
Nhân viên phục vụ bày xong đồ ăn đi, hai người bọn họ ngồi đối diện ăn cơm. Trần Thuật cũng như Quý Cạnh Trạch, không coi ăn cơm là trọng điểm, cũng đều chờ mong việc vô cùng đơn giản thuần thuần túy túy kia. Nhưng giường muốn lên, tâm sự cũng không thể không nói, xét thấy hai người bọn họ cảm giác đều rất đúng chỗ, nhưng lý giải lẫn nhau đều không sâu, y chủ động quan tâm Quý Cạnh Trạch nói: "Tết nhất sao cậu không về nhà, cách cũng không xa."
Quý Cạnh Trạch vốn đang đầy mặt cao hứng tán tỉnh, sau khi nghe thấy y hỏi tươi cười tản mất một ít, cúi đầu ăn hồn đồn, đáp mơ hồ: "Không thích trở về."
Trần Thuật trực giác cảm thấy gia đình Quý Cạnh Trạch đại khái không thông thường giống nhà y như vậy, lại hỏi: "Cậu không quay về ba mẹ cậu không tức giận sao?"
Quý Cạnh Trạch đầu cũng không ngẩng: "Tôi không có ba."
Trần Thuật lập tức không biết nên nói cái gì.
Thấy y không nói gì, Quý Cạnh Trạch nhếch miệng cười một thoáng, giải thích: "Thật sự không có ba, họ của tôi cũng là theo họ mẹ."
Cậu nói rất thản niên, phảng phất lời này đã nói qua vô số lần với người khác, Trần Thuật đành phải ngắc ngứ nói: "Xin lỗi."
"Anh xin lỗi cái gì." Quý Cạnh Trạch vẻ không quan trọng: "Anh cũng đừng nhìn tôi đồng tình như vậy, tôi sớm đã quen, tôi chưa từng gặp ông ta, không phải cũng vẫn lớn như vậy?" Nói xong còn chớp chớp mắt, "Còn đẹp trai như vậy!"
Trần Thuật cười cười, cúi đầu ăn hai ngụm đồ ăn, lại hỏi: "Vậy cũng không trở về cùng mẹ cậu?"
"Mẹ tôi không cần tôi cùng." Quý Cạnh Trạch lúc này cười đến rất nhẹ nhàng, nhìn ra được là tự đáy lòng: "Bà ấy có người cùng!" Lời nói còn chưa dứt điện thoại cậu liền vang, móc ra nhìn thoáng qua, nói với Trần Thuật: "Thật là linh, điện thoại của mẹ tôi, tôi tiếp một chút."
Quý Cạnh Trạch nói xong đứng lên đi ra ngoài quán tiếp điện thoại, Trần Thuật cách lớp thủy tinh cửa sổ nhìn cậu càng nói mày nhíu càng chặt, một lát sau cất điện thoại đi đến, vẻ bất đắc dĩ.
"Xin lỗi, Trần Thuật." Quý Cạnh Trạch nói: "Mẹ tôi đến, tôi phải đi đón bà ấy."