Sau khi Đơn Ngôn đi tôi bước lại sô pha ngồi phịch xuống .Trước đây tôi và anh rất yêu nhau anh là 1 chàng trai rất tốt nhưng sao bây giờ thành ra thế này tôi đã sống trong quá khứ cả năm nay.Buổi sáng Đơn Ngôn có tìm tôi chắc không thấy tôi gọi cho anh ta nhưng tôi không ra mở cửa.Suốt đêm tôi ngồi ở sô pha không ngủ được bây giờ đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc cả đêm.Tôi khóc vì những hình ảnh của chị tôi chị luôn nhường nhị,quan tâm,chăm sóc và lo lắng cho tôi..nhưng tôi lại đối xử với chị như thế Cả ngày tôi không hề ăn uống gì.Nằm trên giường nghĩ về những chuyện đã qua tôi quyết tâm rồi ngày mai tôi sẽ chia tay Đơn Ngôn để mang lại hạnh phúc cho chị.Buổi tối mưa rất to còn có sấm chớp nữa.Đơn Ngôn gọi cho tôi không dưới 50 lần nhưng tôi không bắt máy.Bất ngờ có 1 cuộc gọi số rất quen là chị tôi.Tôi có nên nghe máy không,do dự 1lát tôi run run nhấn nút trả lời
_”Chị”-giọng tôi run đến không ngờ giống như 1đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt
_Huệ Linh-hình như chị khóc
_Chị sao vậy,sao ồn thế-tôi bắt đầu lo lắng hình như chị đang đi ngoài trời
_Huệ Linh,hãy sống thật tốt.Là chị có lỗi với em,chính trị đã cướp đi hạnh phúc của em và Đơn Ngôn
_Chị,chị đang ở đâu,em sẽ đi tìm chị-tôi bật khóc tôi sợ chị làm đìu dại dột và tôi vĩnh viễn mất chị
_Không Huệ Linh đừng tìm chị chị sẽ ra đi để sống tốt hơn,hãy hứ”chị em nhất định phải hạnh phúc với chị
_Chị
Tút..Tút
Tôi hốt hoảng gọi lại nhưng chị đã tắt máy.Tôi vội đứng dậy lao xuống tầng hầm lái xe.Mặc ưa ngày càng dữ dội nhưng tôi vẫn nhất quyết đi tìm chị.Vì nôn nóng nên tôi không mang theo giấy tờ tuỳ thân chỉ mang theo mõi điện thoại di động _Chị..em sai rồi..chị đừng đi..em không muốn sống cùng.
Đơn Ngôn..Người nên đi là em mới đúng..chị Tôi khóc như mưa”tôi quá sai lầm rồi
_Lâm Huệ Linh mày là 1kẻ tồi tệ
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu ngầy ngậy
“tôi thật ấu trĩ.Nếu chị xảy ra chuyện gì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”