Lâm Hữu không ngờ, người đáng tin như mẹ cậu cũng có lúc không đáng tin.
Sáng mùng hai, cậu đã đóng gói hành lý xong xuôi, khi xuống ăn sáng lại nghe mẹ cậu thông báo, vì công ty họ có việc đột xuất, họ phải ở lại thêm vài ngày, công ty sẽ chi trả mọi tổn thất.
“Mẹ đổi luôn vé cho mấy đứa rồi, mùng tám chúng ta về.” Tưởng Niệm nói.
Thật ra cô cũng rất đau đầu, nhưng đổi từ mùng hai sang mùng tám không phải chuyện gì to tát, cô cũng không cần tranh chấp với công ty làm gì.
Nhưng khi cô ngẩng đầu, lại phát hiện Lâm Hữu ngạc nhiên ra mặt, bánh mỳ trong tay cũng rơi xuống bàn.
“Sao mẹ không nói sớm?” Từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên Lâm Hữu có vẻ sụp đổ, “Mẹ cũng không báo trước với con mà đổi luôn vé của con!”
Tối hôm giao thừa cậu vừa gọi điện cho Lục Thanh Nham, nói mùng hai cậu sẽ về.
Trong điện thoại, Lục Thanh Nham dịu dàng nói, “được”, anh nói hoa mai trong sân nở rồi, đợi cậu về sẽ cắt mấy cành bày trong phòng ngủ của cậu.
Tối hôm qua cậu cũng nói với Lục Thanh Nham, ngày mai là họ gặp nhau rồi.
Nhưng lúc này cậu lại không về được.
Lâm Hữu tức suýt khóc, mặt cậu tái mét, nhẫn nhịn không thể nổi giận trước mặt mẹ, đành phải cắn chặt răng.
Thật ra từ mùng hai đến mùng tám cũng không lâu lắm.
Nhưng Lục Thanh Nham đã lên kế hoạch mùng ba ra sân bay đón cậu rồi.
Sao cậu có thể để Lục Thanh Nham hụt hẫng hết lần này đến lần khác.
Tưởng Niệm không ngờ cậu lại phản ứng mạnh đến vậy, cô bỗng hơi bối rối.
Thật ra cô không hiểu đứa con nhỏ này nhất, bình thường Lâm Hữu hay nghịch, nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn với người nhà, chẳng mấy khi cô thấy dáng vẻ cáu kính của con mình như vậy.
“Con về có kế hoạch quan trọng gì à?” Tưởng Niệm lúng túng hỏi cậu.
Lâm Hữu không trả lời.
Không có kế hoạch gì hết, cậu chỉ muốn về gặp Lục Thanh Nham.
“Con lên phòng trước.” Lâm Hữu để lại nửa cốc cà phê uống dở và cả quả trứng ốp, cậu đã gắng gượng cười với mẹ mình, nhưng không thành công.
Về phòng, Lâm Hữu lại nhìn vali cậu đã đóng gói xong xuôi tựa cạnh tường, vali màu bạc, giống hệt cái của Lục Thanh Nham.
Cậu ngẩn ngơ ngồi trên giường hồi lâu, chưa kịp nghĩ ra phải báo với Lục Thanh Nham tin này thế nào, điện thoại cậu đã đổ chuông, màn hình hiển thị tên Lục Thanh Nham.
Lâm Hữu nghe máy, uể oải nói: “Ơi?”
Lục Thanh Nham im lặng một lát, anh hỏi: “Hôm nay không bay được rồi, đúng không?”
Lâm Hữu không ngờ Lục Thanh Nham đã biết chuyện, cậu bỗng cuống lên.
“…Ừ.”
Lục Thanh Nham không hỏi thì thôi, hỏi xong Lâm Hữu lại càng khó chịu, cậu không biết phải trả lời Lục Thanh Nham thế nào.
Lục Thanh Nham đứng trong sân nhà, hiện giờ chỗ anh đang là buổi chiều, hoa mai trong sân đang ở độ đẹp nhất, có cả mai vàng và mai đỏ, ánh nắng chiếu vào khiến chúng thoạt trông hơi trong suốt.
Rõ ràng sắc mặt anh rất tệ, nhưng giọng nói lại dịu dàng, điềm tĩnh.
“Sáng nay tôi nghe mẹ tôi nói rồi.
Bên phía cô chú có việc, đổi chuyển bay sang mùng tám.” Nghe giọng Lục Thanh Nham không có gì khác thường, anh còn an ủi Lâm Hữu: “Vậy ông ở bên đó chơi thêm mấy hôm đi, đừng sốt ruột.”
Lâm Hữu không thể tin nổi, “Đừng sốt ruột? Ông không muốn gặp tôi à?”
Lục Thanh Nham nhắm mắt, không biết nên trả lời thế nào.
Sao anh không muốn gặp Lâm Hữu được?
Anh cố gắng bình tĩnh giải thích: “Đây không phải chuyện tôi có sốt ruột hay không, mà chuyện đã xảy ra rồi.
Chúng ta đã đón rất nhiều cái Tết cùng nhau rồi, thêm bớt mấy hôm cũng không sao.”
Lâm Hữu hít sâu, cậu nghĩ mình sắp tức chết vì Lục Thanh Nham rồi.
Cậu thì đang như ngồi trên đống lửa, Lục Thanh Nham lại bình tĩnh như vậy.
Cơn tức trong cậu dồn lên, cậu cũng biết mình gây sự vô lý, nhưng không thể kìm nén lên giọng với anh: “Ông đừng có luyên thuyên mấy câu thừa thãi với tôi, chốt lại ông có muốn tôi về không? Ông nghĩ có gặp tôi muộn mấy hôm cũng không sao đúng không? Vậy thì tôi ở đây đến hết kỳ nghỉ rồi mới về.”
Nói xong cậu tự cắn lưỡi mình, chính cậu còn thấy mình đáng ghét.
Nhưng đã nói rồi không thể rút lại, cậu chỉ có thể siết chặt điện thoại, thấp thỏm chờ Lục Thanh Nham lên tiếng.
Cuộc điện thoại im lặng vài giây, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Một lát sau, cậu nghe Lục Thanh Nham nói: “Tiểu Hữu, tôi nhớ ông hơn bất kỳ ai, chỉ riêng chuyện này ông không thể nghi ngờ.”
Nghe anh nói vậy, trái tim Lâm Hữu bắt đầu bay lơ lửng.
Sau đó, cậu lại nghe Lục Thanh Nham nói: “Đương nhiên tôi muốn gặp ông càng sớm càng tốt, nhưng tôi không muốn ông khó xử.”
Khóe miệng Lâm Hữu cong lên, không hiểu vì sao, cậu bật cười.
Cậu nhìn sang chiếc vali mình gác trong góc tường.
Thầm nghi, với cái tính này, lão Lục mà yêu đứa quỷ sứ nào thích gây chuyện thì sẽ bị bắt nạt tới chết mất.
Bạn nối khố như cậu vẫn đáng tin hơn.
“Vậy ông đợi tới mùng tám rồi gặp đi.” Cậu vẫn cười tủm tỉm, sau đó cố ý gằn giọng, “Lục Thanh Nham, hai hôm tới tôi tắt máy đó.
Tạm biệt nha.”
Nói xong, không đợi Lục Thanh Nham trả lời, cậu đã tắt điện thoại, sau đó xách vali chạy xuống.
—
Lục Thanh Nham bất chợt bị cúp điện thoại, đến khi anh gọi lại, cậu đã tắt máy rồi.
Lục Thanh Nham nhìn điện thoại, nhíu mày.
Từ khi thích Lâm Hữu, trái tim của anh đã phải chịu đựng quá nhiều gánh nặng người trẻ tuổi không nên có.
“Đúng là cục nợ của tôi.” Anh bất đắc dĩ mắng một câu, nhưng chưa cười được bao lâu, cảm giác thất vọng không thể xua tan lại dâng lên trong lòng.
Sao anh không muốn gặp Lâm Hữu được?
Anh và Lâm Hữu từng đón cùng nhau biết bao cái Tết và kỳ nghỉ đông, nhưng năm nay lại khác mọi năm.
Năm nay anh nhận ra tình cảm mình dành cho Lâm Hữu, tình yêu chớm nở, nhiệt huyết căng tràn lồng ngược, là lúc không thể kiềm chế nhất.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Hữu lại bị tách khỏi anh..
Đúng lúc anh đang đau buồn, anh trai Lục Thanh Nham đã ra khỏi nhà, đứng cạnh anh, ra vẻ thương hại đầy thấu hiểu, “Lâm Hữu không về được, đúng không?”
Lục Thanh Nham nhìn anh mình, không muốn trả lời lắm.
Lâm Tư Dư cũng không về được, anh trai anh đã lải nhải cả buổi sáng rồi, phiền không chịu nổi.
Quả nhiên, Lục Bắc Danh thấy anh không trả lời cũng không tức giận, hắn lắc đầu, giả bộ an ủi, “Mày nhìn anh đây này, vợ anh cũng không về được, buồn quá đi mất.
Nhưng mà cục cưng nhà anh vừa hiền vừa ngoan, cực kỳ áy náy, em ấy nghĩ mình không giữ lời, đã hứa lúc về sẽ mặc đồ hầu gái cho anh xem rồi.
Lâm Hữu ấy, đã hứa hẹn bồi thường cho chú mày gì chưa?”
Lục Thanh Nham lạnh lùng nhìn hắn, bẻ ngón tay răng rắc.
Lục Bắc Danh nhìn em trai mình, hắn bật cười, không trêu anh nữa.
Hai anh em ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao ngoài sân, hai người đều là Alpha cực kỳ xuất sắc, gương mặt tuấn tú cùng vóc dáng cao lớn gần giống nhau, trông họ cực kỳ bổ mắt.
Lục Bắc Danh nói: “Anh muốn hỏi em từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội, em thích Lâm Hữu à?”
Lục Thanh Nham bố thí nhìn hắn, “Đúng thế, có ý kiến à?”
“Không, chỉ thấy gu của em độc đáo quá thôi.”
Lục Thanh Nham đá hắn, “Phắn.”
Lục Bắc Danh vừa cười vừa phủi quần, “Yên tâm đi, anh không nói cho bố mẹ đâu, nhưng em trai ngốc của anh à, em thích người ta, người ta có thích em không?”
Lục Thanh Nham không đáp lời.
Nhìn biểu hiện của Lâm Hữu mấy hôm nay, anh cảm giác Lâm Hữu đã lọt vào lưới mình rồi.
Nhưng lúc này anh là thợ sặn trong rừng, không có nghĩ chú dê nhỏ kia sẽ tự chạy vào miệng anh, anh vẫn thấy chưa đủ chắc chắn.
Huống chi vừa rồi Lâm Hữu còn cúp điện thoại của mình.
Bỗng chốc, tâm trạng của anh cực kỳ tồi tệ, bất giác nổi giận với anh mình, “Liên quan gì đến anh?”
Lục Bắc Danh nhìn mặt anh là biết hai người vẫn chưa thành đôi.
“Thê thảm, thảm quá em tôi.
Anh còn tưởng anh giữ Tư Dư đã tốn sức lắm rồi, không ngờ chú mày còn xúi quẩy hơn anh.” Lục Bắc Danh duỗi đôi chân dài rồi vươn eo, “Anh bấm tay tính cho mày này, với kiểu vô tư như Lâm Hữu, chắc ba năm nữa nó cũng không ngộ ra đâu.”
Lục Thanh Nham không nói gì, anh đứng dậy đi đến cạnh Lục Bắc Danh.
Sau đó, trước ánh mắt khó hiểu của Lục Bắc Danh, anh bất ngờ lật ghế hắn.
Lục Bắc Danh không kịp trở tay đã ngã khỏi ghế, đau nhe răng trợn mắt.
Lục Thanh Nham không thèm nhìn lại đã bỏ đi, vô cùng lạnh lùng.
—
Mãi đến tối trước khi ngủ, Lục Thanh Nham vẫn chưa gọi được cho Lâm Hữu.
Anh gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, đều như đá tìm đáy biển.
Anh ngồi trước cửa sổ sát đất, không biết phải làm gì.
Lần này dễ cáu kính quá, chỉ mới lời qua tiếng lại đôi câu, còn chưa đến mức cãi nhau mà Lâm Hữu đã không nghe điện thoại của anh một ngày rồi.
Anh vừa bất lực vừa ngọt ngào nghĩ, nếu sau này yêu nhau rồi, anh có còn nhân quyền không?
Lục Thanh Nham bức bối muốn hút thuốc, nhưng anh vừa ngậm thuốc ra ban công đã thấy mẹ anh đứng bên dưới.
Lục Thanh Nham vội vàng dập thuốc, giả vờ ngắm cảnh.
Anh hứng gió ngoài ban công một lát, nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi.
Anh lại gửi tin nhắn cho Lâm Hữu, nhưng đợi thêm nửa tiếng vẫn không thấy cậu hồi âm.
Lục Thanh Nham bất lực thở dài, lặng lẽ về phòng tắm rửa đi ngủ.
Trước khi ngủ, anh thầm nghĩ, Lâm Hữu không về được, không bằng anh mua vé sang đó tìm Lâm Hữu.
Dù sao vẫn hơn hai người đều ngồi yên tại chỗ.
—
Sáu giờ sáng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Lục Thanh Nham.
Không hiểu vì sao, còn chưa nghe điện thoại anh đã nghĩ là Lâm Hữu gọi đến.
Vừa nghe máy, quả nhiên, Lâm Hữu ở đâu dây bên kia đã “hứ” một tiếng.
“Ông cố nội của tôi, cuối cùng ông cũng gọi lại rồi.” Lục Thanh Nham nhắm mắt nói, như đã trút hết mọi gánh nặng.
Lâm Hữu lại “hứ” thêm một lần, “Tôi không thèm nghe điện thoại của ông.
Ông cứ nói với tôi không sao hết, tôi cần ông rộng lượng vậy sao?”
Lục Thanh Nham thật sự rất phục năng lực cãi nhau của cậu.
Nhưng chết dở là, đến dáng vẻ gây sự vô lý của Lâm Hữu anh cũng thấy đáng yêu.
Lúc này anh đã tỉnh hẳn, nằm trên giường nhìn trần nhà, dỗ dành bạn đời tương lai qua điện thoại, “Được rồi, là lỗi của tôi.
Lần sau tôi sẽ nói thẳng tôi muốn gặp ông.”
Có vẻ Lâm Hữu hài lòng rồi, không “hứ” nữa.
Lục Thanh Nham nói tiếp: “Giờ tôi đền bù được không, tôi rất muốn, rất muốn, rất muốn gặp ông.”
Mặt Lâm Hữu đỏ bừng, ngoài trời tuyết rơi lạnh cóng, mặt cậu lại nóng bừng bừng.
Cậu ỷ vào việc Lục Thanh Nham không thấy mình, mắt sáng như sao, đỏ mặt hỏi: “Vậy bây giờ ông nói thật đó, có phải ông muốn gặp tôi ngay bây giờ không? Không thể chờ thêm một phút một giây nào nữa?”
Lục Thanh Nham xuống giường, rót cho mình một cốc nước lạnh, xoa dịu cổ họng khô khốc cùng sự nôn nóng trong lòng.
Anh nói với điện thoại, “Ông hỏi thừa quá, tôi đã bắt đầu nghĩ đến chuyện mua vé đến nước M tìm ông rồi đây.”
Lâm Hữu thỏa mãn.
Cậu nói vào điện thoại: “Được rồi, xuống mở cửa đi.”
Lục Thanh Nham sững sờ, “Xuống mở cửa làm gì? Ông gửi đồ cho tôi à?”
Lâm Hữu tức bật cười.
Cậu hít sâu một hơi, ầm ĩ qua điện thoại: “Đồ ngốc, tôi đang ở dưới nhà ông!”.