Lâm Hữu lon ton chạy lên, trong phòng khách tối om chỉ còn lại hai anh em im lặng nhìn nhau.
Vừa rồi Lục Bắc Danh chỉ định xuống lấy cốc nước lạnh, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng kích thích như vậy, hắn vừa ghen vừa hận, tức đến mức suýt lên hít nhang ngay tại chỗ.
Vừa rồi hắn không nên rót nước, phải rót rượu mới phải, mượn rượu giải sầu.
Đậu xanh, tại sao người khác đều có người yêu để hôn hít thân mật, vợ mình lại ở xa xôi tít tắp chứ.
Nhưng hắn lại tò mò đời sống tình cảm của em trai, tự đâm đầu vào rọ, “Lâm Hữu cố ý về vì em hả, sáng tỏ rồi à?”
Lục Thanh Nham gật đầu, mắt chứa nụ cười, “Không thì sao, về thăm anh hả? Cậu ấy lừa em là không về, ai ngờ vừa tắt máy đã lên máy bay đến tìm em, lạnh thế này lại tự mình xách hành lý bắt xe qua đây cũng không biết đường gọi em đi đón.
Ngốc lắm.”
Anh vừa nói Lâm Hữu ngốc, ánh mắt lại mềm mại như có thể tan chảy.
Lục Bắc Danh im miệng, không muốn bị kích thích nữa.
Hắn còn hỏi Lục Thanh Nham thêm câu nào nữa thì hắn là rùa.
Hắn im lặng lên cầu thang, Lục Thanh Nham lại rề rà bám theo sau, không chịu bỏ qua.
“Anh, chiều nay anh nói gì ấy nhỉ, ba năm nữa Lâm Hữu cũng không nhận ra tình cảm?” Lục Thanh Nham nhắc lại giúp hắn: “Tiếc quá, giờ Tiểu Hữu đã về rồi, anh Tư Dư vẫn chưa về.”
Lục Bắc Danh hằm hằm quay lại nhìn anh.
Lục Thanh Nham không biết sợ cười nhìn anh mình.
Ngay sau đó, hai luồng pheromone gần giống nhau bắt đầu tranh đấu trong không khí.
Hai người đứng hai bên cầu thang, đều là pheromone cao cấp, dù pheromone của Lục Thanh Nham cao hơn anh anh một chút, nhưng cũng không đáng kể.
Không ai nhường ai.
Một lát sau, cửa phòng bên dưới hơi hé ra, bố họ mở cửa ra ngoài, gầm lên với hai đứa con trai khiến ông phiền lòng này: “Hai đứa không ngủ đi xòe đuôi ở đây làm cái gì! Có Omega nào đâu mà so pheromone làm gì!”
Hai luồng Pheromone của Alpha khác nhau tràn ngập trong căn nhà, đánh thức ông.
Nếu không biết đó là con trai mình, ông còn tưởng đứa khùng nào đến đây ra oai.
—
Ngồi máy bay mười tiếng đồng hồ, Lâm Hữu thật sự rất mệt.
Cậu ngủ thẳng đến chiều mới mơ màng chui ra khỏi chăn.
Cậu có phòng riêng tại nhà họ Lục, nhiều năm qua, cậu đã chẳng khác nào đứa con thứ ba nhà họ, đồ dùng sinh hoạt của cậu luôn có đầy đủ tại đây.
Khi cậu mơ màng ra khỏi phòng, Lục Thanh Nham đang bưng một bát chè lên.
Hai người gặp nhau ở đầu cầu thang, Lâm Hữu ngơ ngác nhìn anh hồi lâu, cậu mệt không nghĩ nổi, ban đầu còn chưa kịp phản ứng, rất tự nhiên chào Lục Thanh Nham.
Hai giây sau, cậu mới nhớ ra người này là bạn trai mới của mình.
Nghĩ vậy, cậu lại đỏ mặt, không biết đường đi tiếp, đứng như trời trồng ở đó.
Lục Thanh Nham lại rất bình thường, anh không lên tiếp nữa, kéo Lâm Hữu cùng xuống nhà.
Anh đặt bát chè lên bàn, bảo Lâm Hữu ngồi xuống ăn.
“Lát nữa còn phải ăn tối, sợ em đói, ăn bát chè lót dạ đã.” Lục Thanh Nham nói.
Lâm Hữu tỏ ra bình tĩnh vùi đầu ăn chè, nhất quyết không chịu ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham ỷ phòng ăn không có người khác, cố ý chọc cậu, “Muốn ăn đút cho không?”
Lâm Hữu vẫn không ngẩng đầu, “Cút.”
Cực kỳ cọc tính, không nể mặt bạn trai mới chút nào.
Lục Thanh Nham cũng không giận, nhưng anh âm thầm cởi dép dưới bàn, cọ mu bàn chân vào mắt cá chân Lâm Hữu.
Lâm Hữu suýt sặc chè, tức giận lườm Lục Thanh Nham.
Hai người đang nhìn nhau, Liễu Triêm bỗng ra khỏi bếp.
Lục Thanh Nham thong thả rút chân về.
“Tiểu Hữu dậy rồi à, ngủ thấy thoải mái không?” Liễu Triêm đi qua, dịu dàng hỏi Lâm Hữu: “Sáng nay cô mới biết cháu về, vừa nãy không dám lên đánh thức cháu.”
Lâm Hữu gật đầu, ngại ngùng nói: “Ngủ đủ rồi ạ.”
Liễu Triêm lại lo lắng nhìn Lâm Hữu, “Cháu làm bọn cô sợ chết khiếp rồi, sáng nay mẹ cháu còn hỏi cô có phải cháu ở nước ngoài không vui không, sao lại về vội như thế?”
Lục Thanh Nham ngồi đối diện cậu, lẳng lặng cười.
Lâm Hữu mặc kệ tên đầu sỏ kia, cậu lúng túng nhìn ánh mắt lo lắng của Liễu Triêm, đành phải tìm đại một lý do: “Cháu vốn không thích ra nước ngoài mà, ở mấy hôm vẫn không thấy quen, còn bị tiêu chảy, đương nhiên là muốn về.
Lát nữa cháu sẽ gọi cho mẹ.”
Cậu chỉ nói linh tinh vậy thôi, rõ ràng bữa nào cậu cũng ăn nhiều nhất.
Nhưng Liễu Triêm lại tin lời cậu, lập tức lo lắng cho bữa tối, “Vậy sao.
Tối nay cả nhà đang định ăn thịt nướng đây, chắc cháu không ăn được rồi.
Cháu đợi nhé, cô nấu ít cháo cho.”
Lục Thanh Nham bật cười, Lâm Hữu trợn mắt há miệng nhìn Liễu Triêm vào bếp, đôi chân dưới bàn âm thầm đạp Lục Thanh Nham thật mạnh.
Bữa tối, cả nhà ăn thịt nướng, một mình Lâm Hữu húp cháo với mấy món ăn kèm, miệng nhạt như nước ốc.
Chiều nay cậu đã gọi cho bố mẹ, vẫn lấy lý do không không hợp thời tiết, hơn nữa ở nước ngoài thật sự rất chán, nên mới vội vàng muốn về.
Bố mẹ cậu cũng không nghi ngờ nhiều, cậu lý do lý trấu một hồi cũng không xoắn xuýt nữa, chỉ bảo cậu ngoan ngoãn ở nhà họ Lục, đừng đi chơi lung tung, đợi họ về rồi gặp.
Tất nhiên Lâm Hữu không có ý kiến, vui vẻ đồng ý.
Lúc này Lâm Hữu vừa ăn cháo, vừa ngửi mùi thịt nướng, thèm đến sắp chảy nước miếng.
Cậu bắt đầu nhung nhớ món gà rán ở sân bay hôm qua rồi.
Liễu Triêm còn hầm cá cay và làm đầu thỏ cay, món nào cũng là món cậu thích ăn, nhưng để diễn cho tròn hình tượng dạ dày yếu ớt, cậu không được ăn một miếng nào.
Lục Thanh Nham nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, muốn cười lại phải nhịn, tranh thủ lúc mẹ anh vào bếp bưng canh, anh nhanh tay gói mấy miếng thịt lớn vào xà lách, đút cho Lâm Hữu.
Lục Bắc Danh ngồi bên cạnh trợn mắt, lẳng lặng ngoảnh đầu đi.
Lâm Hữu thỏa mãn nuốt miếng thịt.
Nhưng khi Liễu Triêm bưng canh ra, cô lập tức phát hiện.
Cô vỗ con trai mình một phát, “Con lại lén lút cho Tiểu Hữu ăn rồi, đã nói là bụng thằng bé không khỏe cơ mà, lát nữa đau bụng con có ôm bụng cho không?” Cô lại quay sang ấn vào trán Lâm Hữu, buồn cười nói: “Còn cháu nữa, ăn vụng còn không biết lau miệng, hạt mè còn dính trên miệng kia kìa.”
Lâm Hữu chột dạ nghe phê bình.
Nhưng sau đó, cậu lại nghe thấy giọng nói chan chứa ý cười của Lục Thanh Nham, anh nói với Liễu Triêm: “Được ạ, nếu cậu ấy đau bụng con sẽ xoa bụng cho, cả đêm cũng được.”
Lâm Hữu lại sặc cháo, ho muốn nổ phổi..