Lâm Hữu ăn no ngủ ngon ở nhà ông ba ngoại ba ngày, khuôn mặt núng nính thịt.
May sao ngày thứ tư đã phải về trường rồi, bà ngoại cậu không còn cơ hội phát huy nữa.
Sáng ngày mười một, Lục Thanh Nham đứng trước cửa đợi Lâm Hữu kéo chiếc vali nhỏ ra, lâu ngày không gặp, nếu không phải vì ngại người lớn còn ở đây, chắc chắn hai người sẽ hôn nhau trước, bày tỏ nỗi nhớ.
Nhưng người lớn còn đáng đứng trên nhìn, Lâm Hữu chỉ có thể kín đáo bày tỏ qua ánh mắt.
Hai người bảo phụ huynh đừng tiễn, tự bắt xe đến trường.
Ngày tựu trường đầu tiên, học sinh báo danh xong, mười giờ mới bắt đầu học.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham về ký túc xá xếp đồ xong xuôi mới thong thả vào phòng học.
Mười mấy ngày không gặp, bạn bè trong lớp đều “phát tướng”, người ít người nhiều, nhìn là biết hấp thu nhiều dinh dưỡng quá.
Nhất là Hầu Tử Thành, bố cậu ta nấu ăn rất ngon, còn có bạn gái làm đồ ngọt tình yêu, sau Tết, cậu ta mập lên hai cân rưỡi.
“Nuôi heo cũng không béo nhanh như ông.” Lâm Hữu không khách sáo nói.
Hầu Tử Thành đau buồn sờ nọng, “Ông tưởng tui vui lắm hả, nói gì tui cũng là trai đẹp đấy chứ, bây giờ có cả nọng rồi, tui biết kêu ai đây.”
Bạch Lộ cũng mập lên không biết, nhưng cô hay tập gym, nên thoạt trông vẫn chẳng khác gì.
Hầu Tử Thành nhìn cô, suy nghĩ một lát, có phải cậu ta cũng nên đi tập gym không.
Mọi người tranh thủ mấy phút cuối cùng trước giờ học, kể cho nhau nghe những chuyện thú vị trong kỳ nghỉ đông của mình.
Hầu Tử Thành không có gì để nói, ngoài tận dụng hết thời gian để hẹn hò, cậu ta không làm gì khác.
Suốt kỳ nghỉ, Diệp Nam Sơn lại bị mẹ cho đi học thêm.
Bạch Lộ đến khách sạn cậu mình giúp việc, cảm nhận trước cuộc sống sau khi ra xã hội.
Thiệu Án, nằm nhà.
“Anh Lục, nghỉ đông hai người đi đâu thế, lần nào hẹn chơi game cũng không thấy online?” Diệp Nam Sơn hỏi họ.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham nhìn nhau, ánh mắt hai người đều đong đầy ý cười ăn ý.
Lâm Hữu đắc chí ngồi đung đưa trên ghế, hắng giọng rồi nói: “Nghỉ đông năm nay, tôi với lão Lục hết FA rồi.”
Nói xong, cậu cực kỳ kiêu ngạo hất cằm, tràn ngập sự khinh bỉ đám cún độc thân.
Bây giờ cậu đã hiểu vì sao Hầu Tử Thành thích khoe khoang tình cảm rồi.
Cực kỳ hiểu.
Bởi vì sướng thấy tía má luôn.
Lâm Hữu đã nói xong mấy giây, bỗng phát hiện mọi người không ai phản ứng lại.
Cậu khó hiểu nhìn sang bên cạnh, thầm nghĩ giờ mình với lão Lục đã xuống dốc tới vậy rồi sao? Chuyện quan trọng như vầy cũng không ai thèm phản ứng?
Nhưng cậu nhìn lên, mới phát hiện mấy người xung quanh đã đứng hình.
Một phút sau, mấy câu chửi thề mới vang lên.
“Không phải chứm anh Lâm? Anh Lục?” Diệp Nam Sơn tuyệt vọng ra mặt, “Hai người là niềm hy vọng cuối cùng của đám cún neo đơn bọn tui đó! Hai người đều có bồ rồi, trung bình nhan sắc của đám cún bọn tui sẽ sụp đổ!”
“Hai ông đùa hả? Không phải mọi người đều nói hai ông chỉ cần nhau là đủ hả?” Thiệu Án cũng không thể tin được, nhưng ít nhiều gì cậu ta vẫn nhớ hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Đợi đã, hai ông khai báo mau, chị dâu của bọn tui là ai thế?”
Bạch Lộ thoạt trông vô cùng bình tĩnh, như thể cô không liên quan gì đến đám đội quân này.
Nhưng cô mở một lon cô ca, tu ừng ực nửa lon rồi đặt rầm xuống bàn.
Lúc này Lâm Hữu mới nhận ra mình diễn đạt có vấn đề.
Mấy người này hoàn toàn không hiểu ý cậu, nghĩ cậu với Lục Thanh Nham có người yêu riêng.
Nhưng cậu nhìn ánh mắt tràn đầy khao khát học hỏi của mấy người này, không ngừng hỏi đối tượng của cậu là ai, là A hay B hay O, có đẹp không, học trường chúng ta hay trường khác?
Giờ cậu lại không muốn nói thẳng đáp án nữa.
Lâm Hữu quay sang nhìn Lục Thanh Nham.
Hai người nhìn nhau, Lục Thanh Nham biết chắc Lâm Hữu lại đang ủ mưu gì đó rồi.
Nhưng anh chỉ bất đắc dĩ cười, dung túng cậu nghịch ngợm.
Lâm Hữu đưa tay chống cằm, cậu nhướng mày, hí hửng nhìn mọi người, “Hay là các ông đoán đi? Đoán đúng thì tôi với lão Lục mỗi người mời các ông một bữa.”
“Đậu má ai mà đoán được, chỉ trường chúng ta thôi đã nhiều người như vậy.” Diệp Nam Sơn bất mãn gào lên, nhưng cậu ta thật sự rất tò mò, “Cho tin tí gợi ý đi.”
Lâm Hữu nghĩ một lát, cười hớn hở đáp: “Đối tượng của tôi là A, của lão Lục là O, học trường chúng ta, cùng khóa chúng ta, các ông có quen.”
Cậu nghĩ mình đã gợi ý rất rõ ràng rồi.
Cậu và Lục Thanh Nham là trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ, đều học giỏi, còn rất đẹp trai, ngày nào cũng dính vào nhau.
Dù đặt vào cuốn tiểu thuyết nào, chắc chắn họ đều là nhân vật chính.
Vậy mà còn không đoán ra nữa thì mang não các ông ra nấu canh là vừa.
Ấy vậy mà giây sau, cậu lại nghe Diệp Nam Sơn nghiêm túc nói: “Được, đầu tiên loại trừ trường hợp anh Lâm với anh Lục chúng ta tiêu thụ nội bộ.”
Mọi người đồng ý gật đầu.
Lâm Hữu suýt ngã khỏi ghế.
Cậu cạn lời nhìn Diệp Nam Sơn lấy một cuốn vở, nghiêm túc ghi lại những cái tên mà mọi người nghi ngờ.
Cậu im lặng mấy giây, vẫn không nhịn được.
“Này, cho tôi hỏi đã, sao các ông lại loại trừ trường hợp tôi với lão Lục tiêu thụ nội bộ?”
Diệp Nam Sơn không thèm ngẩng đầu, “Ông tưởng bọn tui ngu hả, hai ông mà yêu nhau được thì yêu từ lâu rồi, còn đợi hôm nay chi.”
Hầu Tử Thành bên cạnh đang vắt óc suy nghĩ, nghe cậu ta nói vậy cũng hùa theo: “Đúng rồi, mặc dù hai ông là một A một O, nhưng trông không khác nào hai A hết, có gì đâu mà nghi ngờ.
Lão Diệp, tui thấy Mạc Lan Lan lớp A7 cũng có thể đấy, cậu ấy từng biểu diễn văn nghệ với lão Lục, ghi vào đi.”
Lâm Hữu vuốt mặt, hay lắm, chúc mừng các ông đã loại trừ đáp án đúng duy nhất.
Cậu không quan tâm đám ngốc này nghĩ được thêm cái tên kỳ lạ nào nữa, lẳng lặng mở chai sữa đậu nành.
“Tôi nói trước đấy, tối đa ba ngày, không đoán được không khao.” Lâm Hữu hút một ngụm sữa đậu, gào lên với mấy người kia.
Bạch Lộ ra dấu “OK” với họ, trông cô vô cùng tự tin.
Lâm Hữu nghe cô nói với Diệp Nam Sơn, “Tui thấy chắc chắn không học lớp chúng ta đâu, không thì dễ phát hiện quá.”
Lâm Hữu dở khóc dở cười, nói thầm bên tai Lục Thanh Nham: “Anh nói xem họ có đoán được không?”
Cậu cũng bực lắm đây, chẳng lẽ cậu với Lục Thanh Nham không giống một cặp đến vậy sao?
Lục Thanh Nham không hy vọng gì ở họ, “Bỏ đi là vừa.”
Hai người nhất trí, chắc khỏi phải khao bữa này rồi.
Mấy phút sau, Thái Nồi Nhỏ vào lớp, nhóm nhỏ đang mải đoán tên kia mới giải tán, nhưng ai nấy đều vô cùng kích động, như thể được chứng kiện chuyện gì to tát lắm.
Cũng không thể trách họ, lý do Lục Thanh Nham và Lâm Hữu không có người yêu vẫn luôn là câu đố không có lời giải tại cấp ba Tấn Nam bọn họ.
Lúc này hai hotboy trường họ yêu đương cùng một lúc, toàn trường vẫn chưa ai biết, chỉ có họ được biết đầu tiên.
Nghĩ đã thấy sướng rồi.
Vậy nên, họ chơi trò giải đố này cực kỳ sôi nổi.
Thái Nồi Nhỏ lên bục giảng, nhìn quanh lớp, nhìn từng đôi mắt vẫn chưa tỉnh khỏi kỳ nghỉ, người nào người ấy ủ rũ, uể oải.
Hắn ghét bỏ “chẹp” một tiếng, “Các cô cậu đã mười bảy mười tám cả rồi, ai nấy trông còn già cỗi hơn tôi, không có chút sức sống nào hết.”
Hắn ta nhìn quanh lớp, phát hiện chỉ có Lâm Hữu ngồi trong góc phòng học là mắt sáng như sao, bèn khen ngợi, “Các cô cậu nhìn xuống hàng cuối đi, mấy bạn dười đó đều rất tỉnh táo, nhanh chóng làm quen với nhịp học bình thường.”
Lâm Hữu bật cười.
Thái Nồi Nhỏ mà biết lý do họ hào hứng thế này, chắc chắn sẽ tức xỉu.
Nhưng có lẽ hôm nay mọi người uể oải thật, Thái Nồi Nhỏ từ bi không xin tiết thể dục buổi chiều nữa.
Chuông báo hết tiết thứ hai buổi chiều vừa reo, các học sinh đã chạy ào ra sân thể thao, phòng học trống không.
Đám người vừa đòi sống đòi chết trong tiết Toán, lúc này đang nhao nhao lên sân bóng rổ.
Lâm Hữu cũng tham gia, cậu chạy khắp sân tranh bóng, sân bóng có cậu bỗng hỗn loạn hơn nhiều.
Hôm nay Lục Thanh Nham không lên sân, anh ngồi bên ngoài, không có hứng lên sân đấu với Lâm Hữu.
Sau lưng anh là lan can, có hai nữ sinh và một nam sinh đứng ở đầu bên kia lan can.
Mặc dù họ đều xịt thuốc ngăn cách, nhưng Lục Thanh Nham vẫn đoán được họ là Omega qua mùi pheromone thoang thoảng.
Mấy người họ cũng đang nói chuyện.
Vài luồng pheromone khác nhau hòa trộn, mùi hương đều rất mát mẻ, họ lại mặc vest đồng phục sẫm màu vô cùng sạch sẽ, dưới ánh nắng mùa đông, trông họ không khác nào cảnh phim tình yêu tuổi trẻ.
Nhưng Lục Thanh Nham phát hiện mình không có hứng chút nào.
Dường như ngoài pheromone của Lâm Hữu, dù pheromone của người khác có thơm tới đâu cũng chỉ là một mùi hương, không khiến anh có bất kỳ cảm khác nào khác.
Còn mùi hương trên người Lâm Hữu, dù lúc này cậu đứng giữa một nhóm Alpha, dù anh có nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận rõ ràng Lâm Hữu đang ở đâu.
Lục Thanh Nham suy nghĩ, dùng chức nằng này để tìm người cũng tiện thật.
Mấy Omega sau lưng anh đang ríu rít nói chuyện, ban đầu còn nói chuyện rất nhỏ, nhưng chẳng bao lâu sau đã bắt đầu cao giọng, mấy mét xung quanh họ đều nghe thấy.
Lục Thanh Nham không quan tâm, chỉ coi như nhạc nền.
Nhưng một lát sau, anh lại bắt được chữ “Valentine” trong cuộc trò chuyện của họ.
Lục Thanh Nham nhìn ngày trên điện thoại, lúc này mới nhận ra hai hôm nữa là 14 tháng 2.
Anh nghe thấy một nữ sinh hỏi hai người còn lại, tỏ tình vào lễ tình nhân nên tặng gì.
“Tớ phiền chết mất, ai quy định ngày tình nhân phải tặng quà chứ, vấn đề là tớ cũng không biết anh ấy thích gì.
Gì? Không tặng giày chơi thể thao đâu, tớ tặng bạn trai cũ giày thể thao rồi đó.”
Lục Thanh Nham không nhịn được dỏng tai, ngang nhiên nghe trộm.
Dù đã yêu nhau rồi, hiện giờ anh là bạn trai chính hiệu, không còn là người theo đuổi nữa, nhưng vẫn phải đau đầu với chuyện tặng quà.
“Hay là cậu tặng sô cô la đi, kiểu tự làm đó, vừa không long trọng quá lại chứng minh được tình cảm của cậu với người ta.” Một bạn nữ khác đề nghị: “Dù sao bây giờ nếu không thích, làm gì có ai vui vẻ bỏ hàng tiếng ra làm sô cô la chứ.”
“Trò này có cũ quá không, y như truyện tranh thiếu nữ vậy, lại còn là loại cho trẻ con đọc.”
“Cũ nhưng có võ đó, quan trọng nhất là anh ấy biết cậu thích anh ấy.
Chỉ cần anh ấy cũng thích cậu, cậu tặng gì anh ấy cũng thích.”
Lục Thanh Nham đăm chiêu.
“Hoặc là cậu tỏ tình thẳng đi, tặng hoa hồng rồi tỏ tình là được.” Nam sinh còn lại cũng tham gia thảo luận, “Anh ta còn không hiểu nữa thì là kẻ ngốc rồi.
Dù sao tớ cũng thích nhận hoa hồng lắm, haiz, không biết có ai tặng không nữa.
Aaa, tớ cũng muốn được theo đuổi!”
Mấy người họ mỗi người một ý, thảo luận sôi nổi, danh sách quà tặng ngày càng dài, đã thảo luận đến cả có nên tặng găng tay đấm bốc hay gundam không rồi.
Nữ sinh đặt câu hỏi xấu hổ nói: “Ôi, anh ấy cũng thư sinh lắm, không thích đấm bốc đâu.
Nhà tớ nhiều găng tay lắm, anh ấy mà muốn học thì tớ có thể dạy anh ấy.”
Lục Thanh Nham âm thầm lo lắng cho anh bạn sắp được tỏ tình kia.
Cuối cùng anh cũng không nhịn nổi, quay lại nói: “Xin lỗi, làm phiền các bạn một lát.”
Mấy người đang nói chuyện giật mình, lúc này họ mới nhận ra mình nói to qua, mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Họ thấy hơi ngại, nhưng khi thấy mặt Lục Thanh Nham, cả ba người lập tức hưng phấn hơn nhiều.
Nhưng ngay sau đó, họ đã nghe Lục Thanh Nham hỏi: “Xin lỗi, tôi vừa nghe các cậu nói chuyện.
Tôi có thể hỏi một câu không, người đã hẹn hò rồi nên tặng nửa kia quà gì?”
Bụp.
Là tiếng ngọn lửa tình yêu chưa kịp nhen nhóm đã tắt ngúm.
Nam sinh kia vẫn chưa hết hy vọng, hỏi lại anh: “Cậu hỏi cho mình hay hỏi hộ bạn thế?”
Lục Thanh Nham thản nhiên đáp: “Đương nhiên hỏi cho tôi rồi.”
Anh nhớ đến Lâm Hữu lại bất giác mỉm cười, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng chốc dịu xuống, thậm chí còn hơi dịu dàng.
“Tôi cũng mới hẹn hò thôi, bạn trai tôi đáng yêu lắm.” Lục Thanh Nham cười nói.
Ba Omega đối diện: “…Ờ.”
Ai quan tâm bạn trai cậu có đáng yêu hay không!.