N năm sau.
Lục Thanh Nham vội vàng về nhà, lúc này phòng ốc sáng trưng.
Anh vẫn mặc vest, đeo cà vạt, vội vàng đẩy cửa vào.
Hôm nay hai cô giúp việc lo cơm nước dọn dẹp đều không đến, chỉ có mình Lâm Hữu ngồi trên sô pha, mặc bộ áo ngủ cotton mềm mại, thoạt trông cực kỳ dịu dàng và nết na…
Nếu cậu không hằm hằm gác chân, trầm mặt gặm táo.
Lục Thanh Nham tức tốc chạy qua, hỏi: “Em sao thế? Anh em gọi điện cho anh, nói em đi khám, còn bảo anh mau về hỏi thăm.”
Lâm Hữu lạnh lùng lườm anh.
Lục Thanh Nham ngồi xuống, ôm Lâm Hữu nhìn tới nhìn lui, lo lắng gần chết, “Em thấy không khỏe chỗ nào, kết quả khám sao rồi? Có nghiêm trọng không, sao em không nói cho anh?”
Lâm Hữu nhai táo rôm rốp, cười khẩy, nói: “Chả sao hết, bụng em mọc thêm miếng thịt.”
Lục Thanh Nham tái mặt, hai chữ “khối u” bay vèo vèo qua đầu.
Nhưng anh chưa kịp hỏi tiếp, ngay sau đó, anh đã nghe Lâm Hữu vừa lạnh lùng gặm táo, vừa bổ sung một câu.
“Ông có thai rồi.”
Căn nhà yên lặng hai phút.
Lục Thanh Nham từ đau buồn bỗng thành vui vẻ, cảm xúc thay đổi cực kỳ nhanh.
Thậm chí anh còn thầm tính lại ngày tháng, chắc chắn hôm nay không phải ngày một tháng bốn, Cá Tháng Tư.
Sau đó mới yên tâm thở phào.
Anh nhìn chiếc bụng nhỏ của Lâm Hữu, lúc này nơi đó vẫn phẳng lì, Omega nam mang thai rất khó nhận ra, mãi đến gần ngày sinh mới hơi hơi nhô lên.
Nhưng nghĩ đến lúc này Lâm Hữu đang mang trong mình đứa bé mang dòng máu của họ, anh lại không thể kìm lòng mỉm cười.
Lục Thanh Nham muốn nói gì đó lại không nói thành lời, chỉ dịu dàng nhìn Lâm Hữu, rồi khẽ hôn lên trán cậu.
Lâm Hữu cũng thấy nụ cười trên mặt Lục Thanh Nham, kiểu người không kiểm soát được này, hệt như một ông bố ngốc.
Cậu vung chân, suýt đã đá Lục Thanh Nham xuống khỏi sô pha, hằm hằm nói: “Đừng có cười hoài, nghĩ xong cách chết chưa?”
Lục Thanh Nham ngơ ngác, không hiểu sao lại có tai vạ rơi từ trên trời xuống thế này.
“Ai bảo anh không đeo bao, hả?” Lâm Hữu xắn tay áo, hung hãn nhìn anh, “Tên khốn Lục Thanh Nham này, có phải anh gài em không!”
Tháng trước là kỳ phát tình của Lâm Hữu, hai người làm loạn tại nhà bảy ngày, ban đầu còn dùng bao, về sau cả hai đều mặc kệ, đến khi tỉnh táo lại Lâm Hữu mới hối hận, cứ thấp thỏm mãi, sợ mình “trúng thầu”.
Thế mà lại trúng thật.
Cậu nghĩ đã thấy rầu, ném gối ôm về phía Lục Thanh Nham, chiếc gối mềm đập thẳng vào mặt anh.
Lục Thanh Nham dở khóc dở cười đặt gối xuống, anh nhìn Lâm Hữu, “Em nói gì có lý đi, là anh không muốn đeo hả? Ai quấn lấy anh không cho anh đeo, anh đã xé gói rồi còn nhất quyết cướp trên tay anh vứt đi, đòi anh vào thẳng?”
Lâm Hữu lại giơ chân toan đá anh.
Nhưng nghĩ kỹ lại hình như đúng là tại mình thật.
Pheromone trên người Lục Thanh Nham làm cậu mê mẩn, chỉ muốn dính lấy Lục Thanh Nham hơn nữa, quên sạch những chuyện xung quanh.
“Anh im đi.” Lâm Hữu yếu ớt mắng lại, “Nói nhiều quá.”
Lục Thanh Nham mở chai nước trên bàn ra uống hai ngụm, vừa rồi vội vàng chạy về, không có lòng dạ nào để ý đến chuyện này.
Đã năm năm từ ngày anh và Lâm Hữu tốt nghiệp đại học.
Từ đó đến nay, anh và Lâm Hữu đã tổ chức hôn lễ, anh tiếp nhận công ty nhà mình, Lâm Hữu cũng mở studio riêng.
Nếu tính đến chuyện con cái, lúc này cũng không có gì không phù hợp.
Nhưng Lục Thanh Nham nhìn khuôn mặt tức tối của Lâm Hữu, cảm giác cậu vẫn còn rất trẻ con.
Trong kế hoạch cuộc đời của Lâm Hữu, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không có mục “sinh con” này.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Hữu vẫn luôn là Beta, không chấp nhận việc thai nghén một sinh mạng một cách đương nhiên như Omega bình thường.
Lục Thanh Nham không khỏi buồn bã, thật ra anh đã từng nghĩ, nếu Lâm Hữu không muốn sinh con, hai người họ sống vậy cả đời cũng tốt.
“Vậy em… có muốn giữ đứa bé này không?” Lục Thanh Nham hỏi, anh không có biểu cảm gì nhiều, chỉ hơi rũ mắt.
Lâm Hữu khó hiểu nhìn anh, “Con gái em mà, sao em lại không muốn?”
Lục Thanh Nham thở dài, lập tức hỏi lại, “Sao em biết là con gái?”
Lâm Hữu lập tức cho anh biết thế nào là “không biết nói lý”, “Em nói con gái thì là con gái, còn phải là Omega cơ, không thì không thích đâu.”
Lục Thanh Nham nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nuốt những gì định nói lại.
Anh âm thầm cầu nguyện, tốt nhất đứa bé trong bụng Lâm Hữu là một bé gái Omega thơm tho mềm mại.
—
Lục Thanh Nham vội vàng chạy từ công ty về, vẫn chưa ăn tối.
Hôm nay cô giúp việc không đến, anh bèn tự xuống bếp nấu mì.
Trái lại Lâm Hữu đã ăn xong, ngồi cạnh bàn nói chuyện với anh.
Anh không nhịn được lúc nào cũng muốn sờ bụng Lâm Hữu, dù biết rõ vẫn chưa có gì nhô lên, chỉ sờ được cơ bụng bằng phẳng căng chặt của Lâm Hữu, nhưng anh vẫn cảm nhận được gì đó.
Anh mới xoa hai lần Lâm Hữu đã thấy phiền, đánh vào tay anh.
“Anh ngoan ngoãn ngồi ăn đi, đừng tưởng em không tính sổ với anh nữa.” Lâm Hữu ôm gói khoai tây đứng dậy, nóng nảy ra mặt, “Em không hiểu nổi, tại sao đều là nam mà Alpha các anh không sinh còn, có lý không?”
Nói tới đây, cậu lại nhìn từ đầu đến chân Lục Thanh Nham hai lần, tưởng tượng cảnh Lục Thanh Nham mang thai, khóe miệng không khỏi nhếch lên, mặt tươi phơi phới.
Lục Thanh Nham sởn gai ốc, trực giác mách bảo anh cậu đang tưởng tượng chuyện chẳng lành.
“Bố mẹ biết em mang thai chưa?” Lục Thanh Nham hỏi.
Lâm Hữu lắc đầu, “Vẫn chưa, mai rồi nói.
Bây giờ em mà nói là tối nay khỏi ngủ luôn đấy, chắc chắn mẹ anh và mẹ em sẽ phi qua đây luôn.”
—
Lâm Hữu đoán không sai chút nào.
Chiều hôm sau, Lục Thanh Nham không đi làm mà ở nhà với cậu, hai người bình tĩnh thông báo chuyện này trong nhóm chat gia đình.
Ngay sau đó, điện thoại cậu và Lục Thanh Nham đều điên cuồng đổ chuông.
Hơn một tiếng sau, nhà cậu và Lục Thanh Nham đã chật ních người.
Không chỉ có bố mẹ cậu và bố mẹ Lục Thanh Nham.
Các anh chị họ cũng chạy tới.
Ai nấy đều nhìn cậu như nhìn gấu trúc quý hiếm.
Lâm Hữu bị mọi người nhìn đến rùng mình, cậu hỏi bố mẹ, “Mọi người làm sao thế, có phải mới có cháu gái lần đầu đâu, không phải anh con sinh một đứa rồi sao? Sao vẫn như mới trải đời lần đầu thế?”
Tưởng Niệm đang gọt hoa quả cho cậu, không thèm ngẩng đầu đáp: “Đúng là không phải lần đầu, nhưng thấy con có em bé mẹ vẫn thấy là lạ đó.
Nói thật nhé, mẹ không ngờ con lại chịu sinh con đâu.
Còn tính bảo mấy đứa nhỏ nhà Tư Dư Tư Triết sau này qua chơi với con nhiều hơn.”
Lâm Mông ngồi bên cạnh gật đầu, đồng ý với vợ mình.
Liễu Triêm đẩy Lục Thanh Nham sang bên cạnh, cho con mình lăn sang chỗ khác, sau đó cô xoa mặt Lâm Hữu, lại xoa tay Lâm Hữu, cảm giác hình như Lâm Hữu gầy đi rồi.
Lục Thanh Nham bất ngờ bị đẩy ra, đành chen chung một chiếc sô pha với anh mình.
Lâm Tư Dư cũng ngồi cạnh Lâm Hữu, nói chuyện với cậu.
Lục Bắc Danh khoanh tay nhìn Lục Thanh Nham, mỉm cười, “Em cũng nhanh quá nhỉ, anh còn tưởng phải tám năm mười năm cơ.”
Lục Thanh Nham nhìn Lâm Hữu được mọi người vây quanh, cười đáp: “Bất ngờ thôi.”
Người lớn đã bắt đầu thảo luận đặt tên em bé là gì, nhưng vẫn chưa biết giới tính đứa trẻ, nên mãi vẫn chưa quyết định được.
Lâm Hữu tuyên bố chắc nịch là một bé gái Omega, không nói nhiều.
“Nếu là Alpha thì thôi đó.” Lâm Hữu “hứ” một tiếng.
—
Tám tháng sau.
Lâm Hữu sinh một bé trai tại bệnh viện.
Khi bác sĩ ôm đứa bé đến cho cậu xem, Lâm Hữu thân là một Omega vừa mới sinh xong, lại không thấy chút yếu đuối nào, còn chắc nịch hỏi Lục Thanh Nham: “Anh giấu con gái em đâu rồi, em không tin, chắc chắn em sinh con gái.”
Lục Thanh Nham đau đầu, anh nắm tay Lâm Hữu, lần đầu tiên biết thế nào là “nan giải”.
Anh rất muốn nói hay là chúng ta sinh thêm đứa nữa, nói không chừng đứa sau là con gái Omega đó.
Nhưng lại sợ Lâm Hữu tức giận nhảy xuống giường đánh anh.
Nhưng không lâu sau, y tá đã bọc đứa bé lại rồi đặt vào lòng Lâm Hữu, cô vừa đưa đứa bé qua, Lâm Hữu đã vô thức giơ tay đón.
Đứa bé cũng rất nặng, nhìn là biết hấp thu dinh dưỡng không phí chút nào.
Lâm Hữu cúi đầu nhìn một lát, thấy em bé đang nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ nắm lại, đặt trước ngực.
Da em bé trắng hồng, trông không biết giống cậu hay giống Lục Thanh Nham, nhưng có thể thấy là một em bé rất đẹp.
Lâm Hữu nhìn một hồi, không nhịn được hôn lên tay em bé.
“Coi như con may mắn, xinh đẹp thế này.” Lâm Hữu lầm bầm, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
Lục Thanh Nham lại không để tâm đến em bé lắm, anh nhìn em bé hai lần rồi lại nhìn sang Lâm Hữu.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng, Lâm Hữu mặc áo bệnh nhân màu trắng rộng rãi ngồi trên giường.
Dưới ánh nắng, trông cậu như một giấc mộng dịu dàng đẹp đẽ.
Lục Thanh Nham nắm tay Lâm Hữu, không để tâm y tá vẫn còn ở đây, khẽ hôn lên mặt cậu.
Lâm Hữu mặc kệ anh, cuối cùng cũng nhớ đến giới tính thứ hai của em bé, bèn hỏi: “Chị y tá, em bé là A hay O thế?”
Cô y tá sững sờ, một lát sau mới nói: “Em bé là Beta.”
Cô vừa dứt lời, phát hiện Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đều ngây người, không khỏi sốt ruột.
Tỷ lệ AO kết hợp sinh ra Beta rất nhỏ.
Nhất là AO có cấp bậc pheromone cao như Lâm Hữu và Lục Thanh Nham, tỷ lệ sinh ra Beta cỡ như thiên thạch rơi xuống Trái Đất vậy.
“Chắc chắn bệnh viện chúng tôi không nhầm đâu.” Cô ý tá vội vàng giải thích: “Vừa rồi tôi còn cố ý xem lại mà.”
Cô vừa nói vừa lén nhìn Lục Thanh Nham, thậm chí còn nghi ngờ đầu anh nhú sừng.
Nhưng cô lại nhìn Lâm Hữu, Omega này cởi mở xinh đẹp như vậy, trông thê nào cũng không giống ngoại tình mà, huống chi là ngoại tình với Beta?
Lâm Hữu không biết y tá đang tự tưởng tượng kịch bản phim cẩu huyết tám giờ trong đầu, cậu cầm bàn tay bé nhỏ lắc lư qua lại, cực kỳ vui vẻ, cậu nói với Lục Thanh Nham, “Đứa nhóc này đúng là di truyền từ hai chúng ta, anh nói xem sau mười bảy tuổi, nó sẽ phân hóa thành gì?”
Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhóc nhà mình, phát hiện trông bé có nét rất giống Lâm Hữu, bống chốc trái tim lại tràn ngập tình yêu, “Hẳn là Omega nhỉ?”
“Đúng vậy, em cũng nghĩ thế.” Lâm Hữu quên hẳn con gái mình muốn đi, bắt đầu cảm thấy có con trai cũng được, “Nhưng phải giống anh em cơ, đừng giống em, nếu không chắc chắn sẽ bị người ta đánh.”
Lục Thanh Nham ôm đứa bé khỏi lòng Lâm Hữu, để Lâm Hữu nằm xuống nghỉ ngơi.
Anh nhìn cậu nhóc vẫn luôn ngủ ngon lành trong lòng mình, cảm giác rất kỳ diệu.
Thật ra anh cũng không phải người tràn đầy tình yêu của cha, cũng không có mong muốn sinh con mãnh liệt.
Nhưng nghĩ đến đứa bé này là của anh và Lâm Hữu.
Anh lại cảm nhận được thứ tình cảm khác biệt tận sâu trong lòng mình.
Là một tình cảm vô cùng dịu dàng, muốn bảo vệ đứa bé này.
—
Một tuần sau, Lâm Hữu xuất hiện, em bé cũng có một cái tên chính thức, là Lục Lăng Quân.
Nhiều năm sau, cậu bé phân hóa thành Alpha, thừa kế hoàn hảo tính cách của hai người cha, không nói được thì đánh.
Nhưng lúc này Lâm Hữu vẫn chưa biết, cậu vui vẻ ôm em bé ngủ quên trời đất, thầm nghĩ chắc chắn thằng cu nhà mình là một Omega mềm mại đáng yêu..