Edit + Beta: Heo
Khi Bí thư Lưu đưa ông già trở lại bệnh viện, Đinh Dĩ Nam cùng Hoắc Chấp Tiêu đã quay trở về thị trấn.
Trong quận nhỏ không có nhiều hoạt động vui chơi giải trí, hai người ăn tối, trở về phòng khách sạn, Đinh Dĩ Nam từ trong vali lấy ra một cuốn sách, ngồi ở đầu giường đọc sách để trôi qua thời gian.
Hoắc Chấp Tiêu tùy ý liếc nhìn liếc mắt một cái, hỏi: “Thiết kế kiến trúc đồng quê?”
“Ừm.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Tùy tiện xem thôi.”
Hầu như không có sách bán chạy nhất trên giá sách của Đinh Dĩ Nam và cũng rất ít tác phẩm văn học.
Cậu chỉ đọc sách tham khảo theo nhu cầu của bản thân, chẳng hạn như để nắm được gu ăn mặc của Hoắc Chấp Tiêu, cậu đã đăng ký đặt mua tạp chí đàn ông trong nửa năm.
Ưu điểm của việc này là cậu có thể nhanh chóng nắm bắt được thông tin mình cần và lấp đầy những thiếu sót trong kiến thức của mình một cách nhanh nhất.
Một bên khác Hoắc Chấp Tiêu cũng lấy tư liệu địa chất của thôn Tam Dương ra trải trên giường, ngồi ở giữa lấy cái nào cần lấy.
Không có gì sai giữa cả hai, mỗi người đều tập trung vào văn bản trên tay, đó là trạng thái lý tưởng nhất trong tâm trí của Đinh Dĩ Nam.
Thành thật mà nói, mặc dù cậu không lo lắng về hành vi thái quá của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng cậu không biết Hoắc Chấp Tiêu nhìn không thấu kia sẽ làm cái gì.
Tuy nhiên, trạng thái lý tưởng này cuối cùng đã bị gián đoạn bởi một tiếng sét đánh gãy, ngày càng nhiều hạt mưa rơi trên cửa sổ, mưa lớn dần dần bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Đinh Dĩ Nam đã kiểm tra dự báo thời tiết trước khi rời đi, sẽ có một trận mưa lớn ở khu vực này vào đêm nay.
Cậu bước đến bên cửa sổ, đóng rèm lại, sau đó hỏi Hoắc Chấp Tiêu đang ngồi trên giường: “Khi nào anh đi tắm?”
Hoắc Chấp Tiêu thẳng lưng vươn eo, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Bây giờ.”
Nói xong anh bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Đinh Dĩ Nam rất nhanh phản ứng lại có gì đó không đúng, cậu gọi lại Hoắc Chấp Tiêu nói: “Anh không lấy quần áo để thay sao?”
Hoắc Chấp Tiêu dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cậu: “Tôi toàn ra ngoài mới thay đồ” Anh dường như không cần cân nhắc đến tình hình hiện tại của hai người.
Đinh Dĩ Nam không nói hai lời đi tới vali của Hoắc Chấp Tiêu lấy bộ quần áo đã thay ra từ trong đó và đẩy nó lên ngực anh, giọng điệu công việc nói: “Mang áo quần vào thay rồi hẵng ra.”
Sau đó rút đồ rửa mặt nhét vào trong tay Hoắc Chấp Tiêu: “Khách sạn nhỏ ở nơi này sẽ không cung cấp đồ dùng một lần cho anh.”
Hoắc Chấp Tiêu bắt lấy được thứ mà Đinh Dĩ Nam đưa cho anh ta, buồn cười nói rằng: “Cũng không phải chưa từng thấy.”
Đinh Dĩ Nam đương nhiên từng thấy, ngay cả phần thân mật nhất cũng không ngoại lệ, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn gặp lại một lần nữa.
Cậu không có tiếp lời, Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, hỏi: “Nếu không thì tắm cùng nhau?”
Đinh Dĩ Nam biết đây là một trò đùa, cậu chỉ giả vờ như không nghe thấy, rồi ngồi xuống giường và cầm lên quyển ‘Thiết kế kiến trúc nông thôn’.
Hoắc Chấp Tiêu không tắm rửa quá lâu, từ phòng tắm đi ra, trên người mặc áo thun cotton và quần ngủ, thần kinh căng thẳng của Đinh Dĩ Nam phần nào thả lỏng.
Máy nước nóng trong khách sạn là loại dự trữ nước, Hoắc Chấp Tiêu phải đổ đầy nước sau khi tắm.
Đinh Dĩ Nam đợi một lúc, thấy đã gần đến giờ, cậu lấy đồ vệ sinh cá nhân và thay quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Để đề phòng, cậu cũng khóa cửa phòng tắm.
Tưởng rằng sẽ không có chuyện gì bất ngờ khi đi tắm, nhưng ngay khi Đinh Dĩ Nam bôi xà phòng lên người, cậu nghe thấy một tiếng sấm lớn “bùm” bên ngoài nhà, và sau đó cậu chìm vào bóng tối.
Phòng tắm không có cửa sổ, thiếu ánh sáng là bóng tối không nhìn ra được.
Con người sinh ra đã mang trong mình nỗi sợ hãi về bóng tối, nếu không thì họ sẽ không dùng từ này để biểu thị một ý nghĩa xấu.
Đinh Dĩ Nam thản nhiên dội qua hai lần, tắt vòi nước, sau đó quấn khăn tắm quanh eo rồi đi ra ngoài phòng tắm.
Lúc này, Hoắc Chấp Tiêu vừa mở rèm cửa ra, liền nhìn thấy ngoài đường cũng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ nhạt vừa đủ chiếu sáng đường viền của căn nhà.
Hoắc Chấp Tiêu thu tầm mắt lại, nhìn về phía Đinh Dĩ Nam nói: “Bị cúp điện.”
Đinh Dĩ Nam không khỏi đau đầu, tại sao lúc đi tắm lại gặp phải tình trạng lộn xộn như vậy?
Tiếng nói chuyện rôm rả vang lên ở hành lang bên ngoài, chính là vị lãnh đạo thành phố giám đốc phát triển nông nghiệp ở mấy nhà kế bên.
Vào lúc này, Đinh Dĩ Nam lại nghe thấy giọng nói của chủ khách sạn qua tấm cửa.
Anh ta đang giải thích với một số lãnh đạo rằng máy biến áp bị sét đánh và toàn bộ quận bị mất điện.
Trong trường hợp này, cuộc gọi sẽ chỉ được gọi sau khi máy biến áp được sửa chữa vào ngày mai, Đinh Dĩ Nam đột nhiên nghĩ rằng nước nóng chứa trong máy nước nóng có thể sẽ nguội sớm, vì vậy anh ấy tạm gác việc cúp điện sang một bên và định tắm rửa cơ thể lại lần nữa.
Cậu xoay người trở lại phòng tắm, không nghe thấy ông chủ ngoài cửa nói thêm một câu: Trong khách sạn có một máy phát điện chạy bằng dầu diesel.
*dầu diesel: có tác dụng như xăng vậy, là một loại nhiên liệu lỏng dùng để vận hành động cơ
Không gian nhỏ quá tối, lần này Đinh Dĩ Nam chỉ là khép hờ cửa phòng tắm.
Cậu cho rằng cho dù Hoắc Chấp Tiêu đến cửa phòng tắm, anh cũng chỉ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ.
Cậu còn chưa đến mức lập dị như vậy, đối với chuyện này cũng có chút tính toán chi li.
Tuy nhiên, Đinh Dĩ Nam người tính không bằng trời tính, và không tính bọt mà cậu vừa rửa sạch, phòng tắm liền ‘thịch’ một phát sáng lên.
Cậu sững sờ một lúc, rồi vô thức nhìn lại cánh cửa.
Hoắc Chấp Tiêu vốn định ra ngoài cửa phòng xem chuyện gì, tình cờ lại đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt hai người giao nhau vô tư như vậy.
Không khí ngắn ngủi mà yên lặng một giây, Đinh Dĩ Nam nhanh chóng xả qua, quấn khăn tắm vây quanh eo, tiếp ba chân bốn cẳng đi đến cạnh cửa, muốn đóng cánh cửa khép hờ.
Mà lúc này Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên một tay đỡ lấy mép cửa, một tay kia ‘sầm’ một cái chống trên ván cửa.
“Làm sao còn chưa hết đỏ?” Hoắc Chấp Tiêu không đầu không đuôi mà hỏi một câu.
Ánh mắt anh từ từ quét qua làn da ướt át của Đinh Dĩ Nam, như thể nó đã được dán chặt vào đó.
“Cái gì?” Đinh Dĩ Nam nghe không hiểu ý của Hoắc Chấp Tiêu.
“Dấu tay.”
Nghe đến đây, Đinh Dĩ Nam lập tức hiểu được Hoắc Chấp Tiêu nói chính là dấu vết để lại trên mông cậu đêm đó.
Cậu hơi khó chịu, nói xấu: “Anh véo mạnh quá.” Rồi đóng cửa phòng tắm.
Hoắc Chấp Tiêu ở ngoài cửa cười nhẹ nói: “Vậy lần sau tôi sẽ nhẹ tay chút.”
Trong giọng điệu đó, giống như sẽ có lần sau vậy.
Đinh Dĩ Nam hít một hơi thật sâu, đau đầu không muốn ra ngoài ngay lập tức, chưa kịp dùng hết nước nóng trong máy nước nóng, cho nên cậu đã tắm rửa trong phòng tắm một lúc cho đến khi nước ấm nguội dần thì mới đi ra ngoài.
Cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt, máy phát điện ở tầng dưới vẫn phát ra tiếng ồn ào, khiến giấc ngủ của Đinh Dĩ Nam bị xáo trộn.
Cậu liếc nhìn Hoắc Chấp Tiêu đang nằm trên chiếc giường đơn kia, thấy anh vừa vặn lật người, hơi thở cũng tương đối ổn định, chứng tỏ vị đại gia này đã hoàn toàn thích nghi với môi trường ở đây.
Nhưng chính xác mà nói, sở dĩ Hoắc Chí Tường có thể chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy, phần lớn là bởi vì trong mắt hắn, trên thế giới này ngủ là lớn nhất.
Thời gian đầu Đinh Dĩ Nam đi làm, Hoắc Chấp Tiêu luôn đến văn phòng làm việc sau 11 giờ sáng.
Yêu cầu đầu tiên của Hoắc Huân đối với Đinh Dĩ Nam là đảm bảo rằng con trai mình sẽ đến trước mười giờ.
—Thực ra, thời gian làm việc bình thường là chín giờ, nhưng Hoắc Huân không hy vọng Hoắc Chấp Tiêu có dậy lúc tám giờ hơn.
Sau đó Đinh Dĩ Nam phát hiện Hoắc Chấp Tiêu không có quan niệm về thời gian, chỉ cần cậu không nhắc nhở, Hoắc Chấp Tiêu liền thường xuyên quên mất thời gian.
Vì vậy, cậu nghĩ ra cách đến sớm một phút mỗi ngày, sau khi kiên trì làm theo cách này trong hai tháng, cậu đã thành công khiến thời gian thức dậy của Hoắc Chí Tường đến tám giờ.
Chờ Hoắc Chấp Tiêu mới nhận ra sao mình dậy sớm như vậy, thì đồng hồ sinh học của anh từ lâu đã quen với việc dậy vào giờ này, anh mới buồn bực một hồi, cuối cùng cũng không trách Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam vô thức nhớ lại công việc của mình, vừa định ngủ mê man thì mơ hồ nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Tí tách.
Có một âm thanh khác.
Lần này Đinh Dĩ Nam nghe rất rõ, đó là tiếng của những giọt nước.
Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh hiển nhiên cũng bị âm thanh ảnh hưởng, ngồi dậy bật đèn trong phòng lên, sờ trán, nhìn về hướng trần nhà, không tin nói: “Bị dột?”
Đinh Dĩ Nam nhìn theo ánh mắt của Hoắc Chấp Tiêu, nhìn thấy bức tường trắng trên trần nhà rõ ràng đang thấm vết nước, lại có dấu hiệu tiếp tục nhỏ giọt.
Cậu lập tức trở mình xuống giường, nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Tôi đi tìm ông chủ.”
Trong vòng năm phút, Đinh Dĩ Nam đã đưa ông chủ lên.
Ông chủ liếc nhìn trần nhà dột nát ném xuống câu “Chờ tôi một chút”, sau đó quay lại tầng một xách một cái thùng lên.
Tiếp đó, Đinh Dĩ Nam cảm thấy hơi ngột ngạt trước hành động của ông chủ.
Anh lôi chiếc bàn đầu giường giữa hai chiếc giường đơn ra, chuyển nó vào góc phòng, sau đó đẩy chiếc giường đơn của Đinh Dĩ Nam vào bức tường cạnh phòng tắm, rồi đặt chiếc giường đơn của Hoắc Chấp Tiêu ——
Kê sát vào giường đơn của Đinh Dĩ Nam
Hoàn hảo tránh được chỗ nước dột.
“Phòng này có chút khuyết điểm.” Ông chủ đặt cái xô dưới chỗ rò rỉ, vỗ nhẹ vào đống tro tàn trên tay coi như xong.
“Tối nay hai sư phụ chịu khó nghỉ ở đây.
Chúng tôi không có phòng nào khác nữa.
“
Đinh Dĩ Nam muốn hỏi từ tận đáy lòng: Đây là giải pháp của anh à?
Nhưng nếu được yêu cầu giải quyết vấn đề này, cậu cũng không thể xử lý nó tốt hơn ông chủ trong một thời gian ngắn như vậy.
Hoắc Chấp Tiêu nhìn hai chiếc giường đơn ghép lại, có vẻ thích thú, cố nén nụ cười nơi khóe miệng nói: “Cảm ơn ông chủ.”
“Này, cám ơn gì.” Ông chủ xua tay, “Vậy tôi đi xuống trước.”
Hai chiếc giường đơn được đặt yên tĩnh ở đó, tạo thành một chiếc giường lớn.
Hoắc Chấp Tiêu lại nằm xuống ngay ngắn, nhìn Đinh Dĩ Nam vẻ mặt cứng đờ, nói: “Đinh trợ, cậu không ngủ à?”
Đinh Dĩ Nam sững một hồi lâu, lúc này cậu mới thoát khỏi cảm giác ngột ngạt.
Giường đơn của cậu kê sát tường, cậu không thể từ bên giường xuống giường được nữa, đành phải từ cuối giường trèo lên.
Bản thân hành động “leo lên giường” đã có chút ám muội, Đinh Dĩ Nam không dám nhìn vào mắt Hoắc Chấp Tiêu, không thèm liếc mắt bò lên giường.
Chờ đắp kín chăn xong, cậu cũng không biết đang lo lắng cái gì, nhắc nhở phía sau Hoắc Chấp Tiêu nói: “Đường ghép (giường) ở giữa rất cộm người.” Cho nên anh cũng đừng tới đây ngủ.
Nhưng mà, Hoắc Chấp dường như không có nghe thấy cậu nói, chỉ gọi một tiếng: “Đinh trọ.”
Đinh Dĩ Nam hơi nghiêng đầu đi, nghe động tĩnh phía sau.
“Không nghĩ tới, ” Hoắc Chấp Tiêu cười cười, “Nông thôn rất thú vị.”
Ông chủ: Cảm ơn ta làm gì
.