Edit + Beta: Heo
Trong giấc ngủ này, Đinh Dĩ Nam ngủ rất trằn trọc, lúc nào cũng có cảm giác như đang ngủ trên võng đung đưa, chưa kể lưng còn rất khó chịu.
Cậu đã cố gắng hết sức để thoát khỏi chiếc võng này, nhưng dưới chiếc võng là một vực thẳm vô tận.
Cậu đang vùng vẫy, khi ngã xuống thì một bàn tay to từ trên trời rơi xuống và đưa cậu trở lại những đám mây mềm mại.
Thật sự rất thoải mái khi chìm vào giấc ngủ trên mây, nhưng Đinh Dĩ Nam chưa tận hưởng được bao lâu thì một ánh nắng chói chang đánh thức cậu khỏi giấc ngủ.
ngủ nông, tiếng ồn và ánh sáng có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Cậu khi ngủ có đeo khăn bịt mắt, khi tỉnh dậy đã mất rồi, ngoài ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, còn có một gương mặt phóng đại đang ngủ.
Đinh Dĩ Nam từng nhớ tới Hoắc Chấp Tiêu từng nói triết lý thẩm mỹ của mình, tỷ lệ vàng là tiêu chuẩn cơ bản nhất, ví dụ tỷ lệ khuôn mặt hoàn hảo nên là tỷ lệ giữa chiều rộng khuôn mặt và chiều dài khuôn mặt là 0,618.
Khuôn mặt đang ngủ trước mặt cậu đáp ứng tiêu chuẩn này, và các đường nét trên khuôn mặt cũng đủ đẹp để nhìn.
Vân vân.
Đinh Dĩ Nam đột ngột tỉnh dậy, cuối cùng cậu cũng nhận ra tại sao mình không thể ngủ ngon, bởi vì lưng cậu tình cờ bị đè vào giữa hai chiếc giường, và trớ trêu là cậu không vô tình đè xuống, phần lớn cậu đều bị Hoắc Chấp Tiêu ép vào, cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu dường như không có chỗ nào để yên, đành phải đặt ở trên eo cậu.
Nhìn thế nào đi nữa, đều là cậu xâm lấn địa bàn của Hoắc Chấp Tiêu.
Tướng ngủ Đinh Dĩ Nam không phải xấu, chỉ khi nào uể oải cực độ mới vùi vào lồng ngực bạn trai ngủ.
Nhưng cậu thề chưa hề xem Hoắc Chấp Tiêu là bạn trai mình, hẳn lúc ngủ vô ý muốn tìm ấm áp, kết quả lại lăn vào Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh.
Cũng may phát hiện đúng lúc, hiện tại có thể sửa.
Đinh Dĩ Nam lặng lẽ lấy cánh tay Hoắc Chấp Tiêu ra, hướng phía ngược lại trở mình, định thần không biết quỷ không hay dịch anh về phía giường đơn.
Nhưng cậu mới dịch ra 5cm, Hoắc Chấp Tiêu liền bất chợt nắm eo cậu kéo trở về.
“Chào buổi sáng.”
Thanh âm khàn khàn bên tai vang lên, trong nháy mắt Đinh Dĩ Nam toàn thân căng thẳng.
Cậu giả vờ trấn định nói: “Hôm nay dậy sớm như vậy sao?”
Hoắc Chấp Tiêu không trả lời ngay, như là lười mở miệng, sau một hồi khá lâu, mới mệt mỏi mà nói: “Cậu lăn vào ngực tôi như vậy, tôi còn ngủ được sao?”
Nghe nói như thế, Đinh Dĩ Nam quả thực muốn tìm cái động đem mình chôn xuống.
Cậu làm việc chưa từng xảy ra sai lầm, tình huống mất mặt như bây giờ vẫn là lần đầu gặp phải.
“Xin lỗi.” Cậu đẩy ra cánh tay Hoắc Chấp Tiêu, muốn trực tiếp xuống giường, nhưng mà Hoắc Chấp Tiêu không chịu cho cậu thực hiện.
“Cậu lại dùng sữa tắm của tôi?” Hoắc Chấp Tiêu siết chặt eo Đinh Dĩ Nam, chóp mũi tiến đến cổ của cậu sau đó ngửi một cái, “Trên người cậu thơm quá.” (Mé nghe nuwng vl anh ạ)
Nợ khách sạn nhỏ thế này, thiết bị thì đơn sơ, sẽ không cung cấp sữa tắm với dầu gội đầu, đồ rửa mặt.
Hoắc Chấp Tiêu tắm rửa xong, anh để lại sữa tắm trong nhà tắm, Đinh Dĩ Nam cũng tự nhiên dùng luôn, không nhất thiết phải mở thêm chai khác.
*ở khách sạn tầm 3 sao trở lên, người ta thường cung cấp các vật dụng như sữa rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải, dầu gội, sữa tắm vào mỗi buổi sáng khi họ dọn phòng.
“Anh tự mình ngửi xem.” Đinh Dĩ Nam chật vật tiến lên phía trước, gáy càng ngày càng cách xa Hoắc Chấp Tiêu, nhưng điều mà cậu không ngờ là hông lại bị đẩy ra phía sau bởi vì phản lực vừa va phải một vật cứng.
“Đinh trợ, ” âm thanh Hoắc Chấp Tiêu càng khàn, “Tôi có chút không hiểu nổi cậu.”
“Cái gì?”
“Cậu rốt cuộc là muốn hay là không muốn?”
“…”
Cậu chỗ nào muốn chứ?!
Đinh Dĩ Nam đột nhiên đứng dậy, chăn màn đều quẳng lên người Hoắc Chấp Tiêu.
Nếu như có thể, cậu thậm chí muốn dùng chăn che luôn đầu Hoắc Chấp Tiêu làm cho anh ngậm miệng.
“Tôi đi rửa mặt.” Đinh Dĩ Nam nói.
Hoắc Chấp Tiêu đem chăn dày đá văng ra, lười biếng nói: “Ừ.”
Thị trấn nhỏ bị mưa lớn cuốn trôi đặc biệt trong lành, giống như một tòa thiên nhiên, và mỗi hơi thở đều có thể rửa sạch phổi.
Khi Hoắc Chấp Tiêu rửa mặt, Đinh Dĩ Nam đi bên ngoài đường phố mua hai phần bữa sáng.
Mà thời điểm cậu trở về khách sạn, đúng lúc đụng phải bí thư Lưu đang vội vội vàng vàng tới.
Hóa ra trận mưa lớn đêm qua đã gây ra một vụ sạt lở quy mô nhỏ trên sườn đồi ở cổng làng, vùi lấp không gian trống trải dùng để xây thư viện.
Bí thư Lưu gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm nên làm gì.
Đinh Dĩ Nam an ủi ông ổn, làm cho ông bớt hoảng hốt, tiếp trở về phòng gọi Hoắc Chấp Tiêu, ba người đi tới cổng làng.
Khoảng đất trống ban đầu đã trở thành một con dốc được lấp đầy bằng đất, muốn khôi phục lại nguyên trạng sẽ phải tốn một lượng nhân lực và vật lực rất lớn.
Hơn nữa, địa chất ở đây đã thay đổi, và liệu thư viện có thể được xây dựng hay không cũng là một vấn đề.
“Tam Dương thôn trước đây hẳn chưa từng xuất hiện ngọn núi đất lở.” Hoắc Chấp Tiêu nhìn về phía trước sườn dốc nói.
“Không nha.” Bí thư Lưu đáp, “Có vấn đề gì sao?”
“Chúng ta có thể cân nhắc chọn một địa điểm khác.” Hoắc Chấp Tiêu thu lại ánh mắt nhìn Bí thư Lưu, “Vị trí lối vào thôn ồn ào.
Nên xây thư viện ở một nơi yên tĩnh sẽ tốt hơn.”
“Nhưng mà…” Bí thư Lưu gãi đầu, “Thật vất vả xây cái thư viện, nếu như không ở cửa thôn, đường kia ít người quá không phải sẽ không nhìn thấy sao?”
“Không nhất định như vậy.” Hoắc Chấp Tiêu chuyển tầm mắt ra xa hướng tới cái đồi hôm qua đi nói: “Xây ở sườn núi cũng được, chỉ cần đủ bắt mắt, như vậy không chỉ người qua đường có thể nhìn thấy mà phía xa cũng có thể thấy nữa.”
“Trên núi e là không có vùng đất nào đủ lớn.” Bí thư Lưu do dự nói.
“Lớn không có nghĩa là tốt.” Hoắc Chấp Tiêu đáp.
“Hẳn là các thôn dân cũng thích thư viện yên tĩnh hơn.”
“Có đạo lý, thư viện vẫn phải là thực dụng mới được.” Bí thư Lưu như có điều suy nghĩ sờ cằm, “Vậy ta cùng trưởng thôn thương lượng với lãnh đạo trong thành phố một chút.”
“Nhưng trước hết chúng ta nên tìm chuyên gia địa chất đến xem thử.” Hoắc Chấp Tiêu lại nói: “Nếu không có chuyện gì, thì đến lúc đó quyết định cũng không muộn.”
“Được.” Bí thư Lưu gật đầu, biểu tình như được ăn một viên thuốc an thần, “Vậy tôi trước đi tìm trưởng thôn thương lượng.”
Bí thư Lưu liền cưỡi lên xe gắn máy biến mất ở cuối đường, nhưng lần này tâm tình Đinh Dĩ Nam so với lần trước buông lỏng hơn nhiều.
Hoắc Chấp Tiêu vẫn là Hoắc Chấp Tiêu, anh rất nghiêm túc hoàn thành mỗi một cái hạng mục trên tay.
Như vậy Đinh Dĩ Nam cũng không cần lo lắng thư viện do anh thiết kế sẽ làm những đứa trẻ trong làng thất vọng.
“Muốn tôi đi điều tra một chút như cầu trong thôn không?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Có.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Tốt nhất điều tra mấy đứa nhỏ một chút.”
Hoắc Chấp Tiêu vừa dứt lời, một đứa bé trai đeo cặp sách từ thôn đi ra, xem thời gian có vẻ là muốn đi học ở huyện.
Đinh Dĩ Nam nghĩ sớm muộn gì cũng phải giao thiệp với mấy đứa nhỏ, cậu cúi người xuống, hai tay chống tại trên đầu gối, đối diện với bé trai nói: “Cậu bạn nhỏ, em có biết trong thôn muốn xây thư viện không?”
Bé trai dừng bước lại, mắt to nhìn về phía Đinh Dĩ Nam: “Biết, anh đến xây thư viện cho chúng em sao?”
“Đúng thế.” Đinh Dĩ Nam cười, “Em thường thích xem sách sao?”
“Thích!” Bé trai đáp, “Em thích xem truyện tranh.”
“Truyện tranh à.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Em thích gì truyện tranh gì?”
“Truyện tranh cổ tích.” Bé trai đáp, “Em thích một vị hòa thượng”.
Đinh Dĩ Nam chưa từng nghe tới truyện tranh này, lúc này lại nghe bé trai nói: “Nhưng bà em không cho em lớn lên làm hoà thượng.”
Đinh Dĩ Nam không nhịn được cười, tiếp tục trò chuyện với em nhỏ.
Cậu nói: “Ngoài việc đi tu, khi lớn lên em có lý tưởng gì không?”
“Có!” Bé trai hai mắt toả sáng đáp, “Em muốn thành nhà khoa học!”
Một bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu cười ra tiếng, hỏi ngược lại: “Nhóc hả?”
Đinh Dĩ Nam hơi nhướng mày, lấy cùi chỏ đột nhiên đụng vào Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu đau đớn phát ra một tiếng rên.
“Thành nhà khoa học rất tốt nha.” Đinh Dĩ Nam ngồi xổm xuống, giúp cậu bé thắt lại chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên ngực. “Vậy em phải học tập thật giỏi, tương lai thi vào một đại học tốt.”
“Vâng ạ!”
Đinh Dĩ Nam xoa đầu bé trai, dặn cậu bé đi học trên đường chú ý an toàn.
Đứa nhỏ vẫy tay với Đinh Dĩ Nam, bóng lưng của cậu bé dần dần biến mất.
Tuy nhiên, ngay khi Đinh Dĩ Nam thu hồi ánh mắt, cậu phát hiện Hoắc Chấp Tiêu đang đứng bên cạnh mình với vẻ mặt ủ rũ, khí thế trầm thấp toát ra khắp người.
“Đến cùng ai mới là ông chủ cậu?” Hoắc Chấp Tiêu cau mày hỏi.
Đinh Dĩ Nam lập tức giải thích ẩn ý trong câu này: Làm thế nào cậu có thể đối xử với ông chủ của cậu chẳng bằng đối với một đứa trẻ nhỏ?
Cậu bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới khiến cho Hoắc Chấp Tiêu nguôi giận, lại nghe Hoắc Chấp Tiêu lại nói: “Đối tượng cậu nên dịu dàng lẽ nào không phải là tôi sao?”
Vừa nãy Đinh Dĩ Nam đối với bé trai xác thực cực kì dịu dàng, là dịu dàng mà Hoắc Chấp Tiêu xưa nay đều chưa từng thấy. (Ghen với cả đứa nhỏ)
Nhưng vấn đề là sự dịu dàng là thuộc tính cá nhân của Đinh Dĩ Nam, cậu dịu dàng với bất cứ ai, cậu sẵn sàng đối xử nhẹ nhàng với những trách nhiệm công việc của cậu, không có nghĩa cậu phải nhẹ nhàng với ông chủ.
“Bây giờ là muốn liên lạc với chuyên gia địa chất đúng không.” Đinh Dĩ Nam đơn giản trực tiếp dời đi đề tài, lấy điện thoại di động ra đáp, “Tôi hiện tại liền đi liên hệ.”
Hoắc Hoắc: Thật tức giận!.