Edit + Beta: Heo
300 tuổi tạm thời được đưa vào bệnh viện để truyền dịch, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu trở về khách sạn.
Ngay khi chủ khách sạn nhìn thấy họ, anh ta đã báo cho họ một tin xấu – nói với Đinh Dĩ Nam – nhiều cây trồng bị thiệt hại do trận mưa lớn đêm qua, và các lãnh đạo thành phố đã về thăm vùng nông thôn đã quyết định quay trở lại sau hai ngày nữa.
Nói cách khác, Đinh Dĩ Nam phải sống cùng phòng với Hoắc Chấp Tiêu.
Nhưng rất may là trong nhà không còn bị dột nước và chủ khách sạn đã giúp họ di chuyển chiếc giường về vị trí cũ.
Sáng sớm hôm sau, bí thư Lưu đưa một quản đốc tên Lý đến.
Người này khoảng 50 tuổi, quanh năm đảm nhận việc xây dựng, sửa sang nhà cửa ở nông thôn, là chủ thầu có kinh nghiệm nhất vùng lân cận.
Hoắc Chấp Tiêu và quản đốc Lý đã có một cuộc trò chuyện ngắn, và tìm hiểu các đặc điểm của việc xây dựng nhà ở khu vực này, sau đó cả nhóm đến khu phát quang trên sườn đồi.
Diện tích trống trên sườn đồi không lớn nhưng độ dốc của sườn đồi vừa đủ, thoai thoải.
Hoắc Chấp Tiêu nảy ra sáng kiến khai hoang một bãi đất trống khác dưới bãi đất trống, cũng giống như ruộng bậc thang mà anh nhìn thấy ở hai bên đường khi anh đến, các tòa nhà trên và dưới và sườn đồi đều giữ nguyên độ dốc, để chúng không đứng trên đỉnh đồi không bị đột ngột.
Quản đốc Lý cho biết, vấn đề không lớn, việc giải tỏa hai khu đất trống ở đây đơn giản hơn nhiều so với việc xử lý đất do sạt lở ở lối vào làng.
Chỉ sau buổi trưa, các chuyên gia địa chất mà Văn phòng Cửu Sơn quanh năm làm việc với các chuyên gia địa chất đã đến xem kế hoạch, thì kế hoạch chính thức được hoàn thiện.
Tiếp theo, ông Lý và các công nhân của mình bắt đầu đo nhiều dữ liệu khác nhau của vùng đất, trong khi Hoắc Chấp Tiêu đi đến khu rừng tre ở phía bên kia sườn đồi và nhặt một số đoạn tre dài và ngắn.
“Quản đốc Lý, ông giúp tôi xem, mấy cây trúc này có thể chịu được trọng lượng không?”
“Muốn chịu được sức nặng thì phải giải quyết.” Quản đốc Lý cầm chặt khúc tre trong tay Hoắc Chấp Tiêu dùng sức bẻ ra, kết quả là ngay lập tức xuất hiện các vết nứt.
miếng tre thực sự rất sắc nét.
Nó cũng gần giống như vậy để trang trí.
“
Hoắc Chấp Tiêu trầm ngâm gật đầu, sau đó một mình đi đến rừng trúc phía sau sườn đồi.
Đinh Dĩ Nam ở bên kia luôn canh cánh trong lòng công việc của công nhân, dù sao thì đo đạc số liệu là nhiệm vụ quan trọng nhất trong giai đoạn đầu, dù sai số chỉ một cm cũng sẽ ảnh hưởng đến dự án sau này.
Tuy nhiên, khi cuộc khảo sát kết thúc, Đinh Dĩ Nam cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vì trình độ của đội xây dựng địa phương tốt hơn nhiều so với cậu nghĩ.
Cậu nhìn thấy những dụng cụ thông thường của công nhân đặt gần chân mình, bên cạnh có những khúc tre không cần thiết được Hoắc Chấp Tiêu nhặt lên, anh nhặt những khúc tre lên và làm thành một con chuồn chuồn tre.
Khi còn bé Đinh Dĩ Nam ngoại trừ nghịch ngợm bên ngoài, cũng sẽ làm cho em gái chút đồ chơi, chuồn chuồn tre là một trong số đó.
Cậu dùng một chiếc cưa nhỏ để cắt lưỡi tre thành hình chữ nhật có chiều rộng thích hợp, sau đó dùng giấy nhám để nắn lại hình dạng của mái chèo, rồi dùng mũi khoan đục một lỗ ở giữa.
Và ngay khi cậu chuẩn bị thực hiện tay cầm dài bên dưới, giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên vang lên trên đầu cậu.
“Cậu đang làm gì?”
Đinh Dĩ Nam dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Chấp Tiêu một chút nói: “Chuồn chuồn tre.”
Sau khi nói xong, cậu liền vùi đầu đánh bóng chuôi trúc trong tay.
“Chuồn chuồn tre?” Hoắc Chí Tường ngồi xổm xuống bên cạnh Đinh Nghi Nam, “Đó là con do Doraemon sử dụng phải không?
Đinh Dĩ Nam nhúc nhích một hồi, đầu óc quay cuồng rồi mới phản ứng kịp, không dám cảm thấy tuổi thơ của cậu và Hoắc Chí Tường có điểm chung.
Cậu “ừm” một tiếng, liền thấy Hoắc Chấp Tiêu cũng đang nhặt một khúc tre.
“Dạy tôi đi.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Đinh Dĩ Nam nhớ lại thảm cảnh nghịch nước ngày hôm qua, và trong tiềm thức muốn từ chối.
Nhưng phương pháp làm chuồn chuồn tre cũng không phải là bí mật độc nhất vô nhị, nếu như cậu còn đang giấu diếm, điều này thật sự không hợp lý.
Quan trọng hơn là Hoắc Chấp Tiêu có hứng thú làm thủ công, Đinh Dĩ Nam đã lâu chưa thấy anh làm.
Hiện tại, Hoắc Chấp Tiêu hiếm mới có hứng, cho nên Đinh Dĩ Nam không muốn làm anh mất hứng.
“ Anh chọn một khúc tre bằng cỡ của tôi.” Đinh Dĩ Nam nói, làm động tác, “sau đó dùng một cái cưa để cưa một hình chữ nhật”.
Hoắc Chấp Tiêu xứng đáng là một người yêu thích thủ công mỹ nghệ, không cần sự hướng dẫn chi tiết của Đinh Dĩ Nam một chút nào và anh gần như đã làm được.
Anh thậm chí còn quen với việc sử dụng giấy nhám hơn cả Đinh Dĩ Nam.
Sau khi hoàn thành việc lắp ráp mái chèo và tay cầm tròn, anh còn cố ý điều chỉnh cân bằng trọng lực của mái chèo ở cả hai bên.
Đinh Dĩ Nam liếc nhìn những con chuồn chuồn tre được chế tác thô sơ trên tay, rồi đến những con chuồn chuồn tre tinh xảo như nghệ thuật trên tay của Hoắc Chấp Tiêu.
Lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra rằng tài năng bẩm sinh quan trọng đến vậy.
Hai chú chuồn chuồn tre đã bay thử, hẹn gặp lại các bạn.
Ngay khi chiếc của Đinh Dĩ Nam bay ra, nó rơi thẳng xuống đất như thể động cơ bị mất điện.
Chiếc của Hoắc Chấp Tiêu bay cao và xa, và rất nhẹ khi hạ cánh.
Nhìn kết quả này, Hoắc Chấp Tiêu ở một bên cười không ngừng, Đinh Dĩ Nam mặt mũi có chút không nhịn được, cậu nhặt Trúc Tinh Đình của bản thân nói: “Tôi không học qua thiết kế.”
“Có thể hiểu được.” Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng thu hồi nụ cười, anh đem Trúc Tinh Đình của mình đưa tới trước mặt Đinh Dĩ Nam, “Cầm.”
Đinh Dĩ Nam có chút không rõ: “Cho tôi làm gì?”
“Cho cậu thì cậu cầm đi.” Hoắc Chấp Tiêu thản nhiên nhét con chuồn chuồn tre vào trong túi áo trước ngực của Đinh Dĩ Nam, sau đó cầm lấy chuồn chuồn tre của mình từ tay Đinh Dĩ Nam.
Lúc này Đinh Dĩ Nam mới phản ứng được, ra lag Hoắc Chấp Tiêu là muốn cùng cậu trao đổi tác phẩm thủ công.
Hoắc Chấp Tiêu nhét con chuồn chuồn tre của Đinh Dĩ Nam vào túi áo của mình, ở vị trí giống như con chuồn chuồn tre trên ngực của Đinh Dĩ Nam.
Vị trí kia vừa vặn sát bên tim, làm cho Đinh Dĩ Nam có tâm lý khó giải thích được, có loại cảm giác là lạ hiếm thấy.
Anh muốn lấy con chuồn chuồn tre ra và cầm trên tay, nhưng làm như vậy có vẻ hơi cố ý.
Vì vậy, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng để chuồn chuồn tre của Hoắc Chấp Tiêu ở trong túi trước ngực của mình.
Từ Tam Dương thôn về đến huyện thành, Đinh Dĩ Nam cùng Hoắc Chấp Tiêu trước tiên đi bệnh viện thú y nhìn 300 tuổi một chút.
Ngày hôm nay tinh thần của 300 tuổi khá hơn nhiều, còn có thể đùa giỡn cùng mèo lớn cách vách.
Nhưng mà nó vẫn có chút ho khan, bác sĩ nói nó đêm nay tái quan sát thêm một đêm, nhanh nhất sáng mai có thể xuất viện.
“Cái ổ chó này, cậu thấy thế nào?”
Trở lại khách sạn, Đinh Dĩ Nam thấy Hoắc Chấp Tiêu làm việc trên điện thoại di động, tưởng rằng anh đang kiểm tra thông tin, nhưng hóa ra đang truy cập Taobao.
“Anh thật sự muốn nuôi nó?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu đáp một tiếng, rồi chuyển tiếp một liên kết khác tới Đinh Dĩ Nam, “Chuồng chó này cũng có vẻ tốt.”
“Nuôi thú cưng không phải làm việc nhỏ.” Đinh Dĩ Nam để quyển sách trên tay xuống, khuyên Hoắc Chấp Tiêu một cách uyển chuyển, “Anh cho rằng nuôi chơi cho vui, nhưng thật ra đó là trách nhiệm nhiều hơn.”
“Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Hoắc Chấp Tiêu vẫn cứ xem điện thoại di động, ngữ khí có chút hờ hững.
“Anh làm sao mà chăm sóc?” Đinh Dĩ Nam nhíu mày, cảm thấy có chút bất mãn với thái độ thản nhiên của Hoắc Chấp Tiêu, “Công việc của anh bận rộn như vậy, anh có thời gian chơi với nó không?
Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng ngước mắt lên khỏi điện thoại, như thể chỉ để nhận ra rằng Đinh Dĩ Nam đang nói với anh một vấn đề nghiêm trọng.
Anh nói: “Tôi có thể dành thời gian để chơi với nó.”
“Nó không đơn giản như vậy.” Đinh Dĩ Nam nói, “Một khi anh bắt đầu nuôi nó, đó là trách nhiệm của anh”.
Hoắc Chấp Tiêu nhướng mày hỏi: “Làm sao cậu biết tôi sẽ không chịu trách nhiệm?”
Đinh Dĩ Nam đương nhiên biết đến, Hoắc Chấp Tiêu từng có nhiều bạn tình như vậy, lại chưa từng có một bạn trai chính thức, cái này chẳng lẽ vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?
Mà câu nói như thế cậu cũng không tiện nói ra, chỉ có thể thay đổi góc độ nói: “Tôi không hy vọng anh cho tăng thêm công việc cho tôi.”
Đinh Dĩ Nam có thể tưởng tượng được, Hoắc Chấp Tiêu thật sự muốn nuôi 300 tuổi, vậy cậu khẳng định đến hầu hạ hai vị đại gia một lớn một nhỏ.
Hoắc Chấp Tiêu trầm mặc chốc lát, hỏi: “Cậu không thích 300 tuổi sao?”
“Không có.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Tôi chỉ là hi vọng anh suy nghĩ kỹ càng.”
“Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Tôi sẽ có trách nhiệm với nó.”
Đinh Dĩ Nam vẫn cứ không tin Hoắc Chấp Tiêu.
Cậu không tin rằng một người chưa bao giờ chịu trách nhiệm với bạn tình trên giường của mình sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm với một con chó.
Nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã nói về nó như vậy, nên cậu không thể nói gì thêm.
Lời thuyết phục này dường như khiến Hoắc Chấp Tiêu cảm thấy hơi nhàm chán, anh cầm hộp thuốc lá và bật lửa, ném câu “Tôi đi hút một điếu thuốc” cho Đinh Dĩ Nam rồi rời khỏi phòng.
Đinh Dĩ Nam biết mình đã đánh gãy hứng thú của Hoắc Chấp Tiêu, cậu lơ đễnh nhìn quyển sách trên tay, bàng hoàng nhớ lại khoảnh khắc Hoắc Chấp Tiêu giúp cậu trong rừng trúc ngày hôm qua.
Khoảnh khắc đó khiến Đinh Dĩ Nam thực sự nhận ra rằng thái độ của Hoắc Chấp Tiêu đối với cậu đã thay đổi.
Không phải từ lời nói và hành vi, mà là từ các chi tiết như dìu cổ tay đứng lên.
Cậu cho rằng sự thay đổi của Hoắc Chí Tường là thay đổi đơn phương, nhưng bây giờ nghĩ lại, thái độ của anh dường như đã khác trước rất nhiều.
—— Ít nhất trong quá khứ, cậu sẽ không bao giờ can thiệp vào quyết định riêng tư của Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu muốn nuôi một con chó, vì vậy anh đã nuôi nó.
Đinh Dĩ Nam không thể nói tại sao cậu lại có sự thay đổi này, nhưng khi cậu đang ngơ ngác đọc sách, chiếc điện thoại cậu đặt trên gối đột nhiên rung lên.
Là Hoắc Chấp Tiêu nhắn tin, muốn cậu đi lên nóc nhà.
Đinh Dĩ Nam có chút không hiểu ra sao, cậu để sách xuống đi đến tầng ba khách sạn, phát hiện Hoắc Chấp Tiêu mới vừa hoàn không hứng lắm không biết sao sức lực lại đến nữa, nhìn cậu nói: “Mau nhìn trên trời.”
Đinh Dĩ Nam nhìn lên, và sau đó cậu nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời.
Cậu không biết nó bắt đầu từ khi nào, sau khi ở trong thành phố một thời gian dài, ngay cả việc nhìn ngắm các ngôi sao cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Hoắc Chấp Tiêu đưa tới một điếu thuốc, hỏi: “Hút không?”
Đinh Dĩ Nam cầm điếu thuốc, mượn Hoắc Chấp Tiêu bật lửa nhen lửa.
“Cậu xem bên kia, ” Hoắc Chấp Tiêu chỉ vào trên trời, “Đó là bắc đẩu thất tinh.” (Sao bắc đẩu)
Những kiến thức ấy Đinh Dĩ Nam vẫn có, cậu nhả ra một làn khói và nói: “Tôi biết.”
Hoắc Chấp Tiêu lại nói: “Sớm biết vậy, mấy buổi tối trước cũng có thể ra xem một chút.”
Ngày mai hai người liền trở về nội thành, tối nay là cơ hội cuối cùng xem sao.
Đinh Dĩ Nam nói: “Hiện tại cũng có thể nhìn nhiều chút.”
Cậu một bên hút thuốc, một bên thả hồn nhìn bầu trời đầy sao, nhưng mà cậu luôn cảm giác có tầm mắt vẫn luôn rơi vào trên mặt của cậu.
Cậu cùng cảm giác quay đầu đi, không có gì bất ngờ đối mặt với ánh mắt của Hoắc Chấp Tiêu.
“Nhìn tôi làm gì?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Không có gì.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Cậu có phải là cảm thấy được tôi nuôi 300 tuổi không tốt không?”
Hiện tại bầu không khí không nghiêm túc giống vừa nãy, Đinh Dĩ Nam đơn giản “Ừ” một tiếng, biểu lộ ý nghĩ của cậu.
“Vậy nếu tôi nuôi tốt thì sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
Đinh Dĩ Nam không cảm thấy Hoắc Chấp Tiêu có thể nuôi tốt, cậu không để ý mà qua loa nói: “Vậy thì chúc mừng anh.”
“Ta sẽ nuôi nó tốt” Hoắc Chấp Tiêu cười cười, “Cậu liền trở thành mẹ nó nhé.”
“Không muốn.” Đinh Dĩ Nam không chút do dự mà từ chối, “Trừ phi…”
Cậu dừng một chút, giải quyết việc chung mà tiếp tục nói: “Anh tăng tiền lương cho tôi.”
chuồn chuồn tre.