Edit + Beta: Heo
“Tiền lương của cậu hiện là bao nhiêu rồi?” Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên hỏi.
Đinh Dĩ Nam báo ra một con số.
“Nếu tôi nhớ không lầm,”” Hoắc Chấp Tiêu dừng một chút, “Tiền lương của cậu hiện là tính trên đầu tôi đúng không.”
“Ừm.” Đinh Dĩ Nam không có phủ nhận.
Hoắc Chí Tường “chậc”: “Vậy hàng tháng cậu hút nhiều máu của tôi như vậy.”
Đinh Dĩ Nam không bao giờ nghĩ rằng mức lương mà mình nhận được là không xứng đáng với đạo đức, cậu nhìn Hoắc Chấp Tiêu và phân cao thấp hỏi: “Tôi không đáng sao?”
Hoắc Chấp Tiêu không có trả lời ngay, anh dời tầm mắt suy tư một hồi, cũng không biết đang có ý đồ xấu gì.
Một lát sau, anh nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Tôi cũng không biết có đáng giá hay không, cậu trước tiên làm cho tôi báo cáo công tác đi.”
Đinh Dĩ Nam: “…”
Không có ai thích làm báo cáo công tác, Đinh Dĩ Nam cũng không ngoại lệ.
Văn phòng Cửu Sơn quy định mỗi năm, nhân viên nhất định phải làm báo cáo công tác, thủ trưởng coi đây là căn cứ để phán đoán tiền lương năm tiếp theo tăng nhiều hay ít.
Thủ trưởng Đinh Dĩ Nam là Hoắc Chấp Tiêu, mà Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ quản những thứ này.
Ba năm nay đều là Đinh Dĩ Nam trực tiếp đưa báo cáo cho Hoắc Huân, cậu cho rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ không thích nội dung báo cáo.
“Anh thật muốn nghe?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Tại sao không nghe?” Hoắc Chấp Tiêu rõ ràng có hứng thú.
Đinh Dĩ Nam trầm mặc chốc lát, cậu ở trong lòng cân nhắc một phen, tuy nói tuyển cậu vào văn phòng là Hoắc Huân, nhưng cậu quanh năm đi theo bên người Hoắc Chấp Tiêu, giữa hai cha con có chuyện gì thì nói.
Trên thực tế, cậu có phần giống với Hoắc Chấp Tiêu hơn.
Cậu chậm rãi mở miệng, nhìn Hoắc Chấp Tiêu thẳng thắn nói: “Hoắc tổng đưa ra ba yêu cầu đối với tôi.
Thứ nhất là phải hỗ trợ anh trong công việc, thứ hai là đảm bảo công việc và nghỉ ngơi bình thường của anh, thứ ba là giúp anh chú ý xung quanh có người phù hợp hay không, để có thể ổn định càng sớm càng tốt.
“
Hoắc Chấp Tiêu sắc mặt rõ ràng mà biến thành đen, anh như thể lúc này mới ý thức tới thì ra Đinh Dĩ Nam không chỉ nghe một mình anh an bài, phía sau Đinh Dĩ Nam còn có ba anh, chính là đại phật.
“Hai điểm đầu tiên tôi đã làm tốt rồi.” Đinh Dĩ Nam biết Hoắc Chấp Tiêu không thích bị Hoắc Huân khống chế, nhưng thay vì đợi Hoắc Chấp Tiêu tự mình phát hiện ra những chuyện này, cậu sẽ chủ động thẳng thắn, vì vậy Hoắc Chấp Tiêu sẽ không quá giận, “Về phần cuối cùng, Hoắc tổng không biết tính hướng của anh, tôi không thể tiến hành.”
“Ba tôi phải không.” Hoắc Chấp Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Ông ta cũng thật là nhọc lòng.”
Đinh Dĩ Nam không tiếp lời, cậu tưởng Hoắc Chấp Tiêu chỉ là nhất thời khó chịu, dù sao Hoắc Huân quản anh cũng không phải ngày một ngày hai.
Mà lần này cậu lại đáng giá thấp trình độ nổi giận của Hoắc Chấp Tiêu, chỉ nghe anh mặt vô cảm nói với cậu: “Tôi cảm thấy tôi không cần phát lương cho cậu nữa.”
Đinh Dĩ Nam nghe vậy trong lòng hồi hộp một chút, cậu mệt gần chết liền vì lấy phần này tiền lương, nhưng anh không phát lương thì chẳng phải là muốn mạng cậu à?
“Cậu tìm ba tôi mà nhận lương.”
Ném câu này sau, Hoắc Chấp Tiêu cũng không quay đầu lại, rời khỏi nóc nhà.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên có chút hối hận, cậu vừa nãy cùng Hoắc Chấp Tiêu tán gẫu về 300 tuổi, trò chuyện quá mức tùy ý, dẫn đến cậu phạm vào một sai lầm cực kỳ nhỏ —— cùng ông chủ nói sự thật.
Nhiều người mới ra xã hội sẽ mắc phải sai lầm này, thấy sếp tốt bụng thì cho rằng mình lên tiếng.
Không chỉ nói đùa với sếp mà còn nói với sếp những điều không nên để sếp biết.
Phần đuôi quyết định phần đầu, và các vị trí khác nhau sẽ dẫn đến những cách suy nghĩ khác nhau.
Nhiều người mới ở nơi làm việc nghĩ rằng cởi mở là một cách để thể hiện lòng trung thành, nhưng họ không biết rằng sếp không muốn nghe thêm thông tin từ họ.
Đinh Dĩ Nam không phải là một người mới ở nơi làm việc, cậu luôn có ý thức về tỷ lệ phù hợp.
Nhưng cũng giống như việc cậu can thiệp vào việc Hoắc Chấp Tiêu nuôi chó một cách không thể giải thích được, cậu không biết tại sao lại xen lẫn những suy nghĩ cá nhân không cần thiết vào công việc của mình.
Cậu luôn nói với mình liên tục ba lần Hoắc Chấp Tiêu là ông chủ, đừng lại muốn quản việc không đâu, hồi lâu mới xuống phòng dưới lầu.
Lúc này Hoắc Chấp Tiêu đang ngồi xếp bằng ở trên giường, ôm laptop không biết lại xem lướt cái gì.
Đinh Dĩ Nam đi vào trong phòng, anh cũng không thèm nhìn một cái.
Đinh Dĩ Nam thở phào, chủ động nói với Hoắc Chấp Tiêu:”Cây trúc kia, anh đã cân nhắc dùng nó để làm gì chưa?”
Hoắc Chấp Tiêu vẫn cứ nhìn laptop, một hồi lâu sau mới phun ra hai chữ: “Không có.”
Được thôi.
Đinh Dĩ Nam biết Hoắc Chấp Tiêu vẫn chưa nguôi giận, cậu đi đến bên giường mình ngồi xuống, nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Tôi không phải gián điệp ba anh phái tới.”
“À há.” Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt nói.
“Ba anh muốn anh ít đi bar lại, anh xem tôi có quản anh quá sao?”
Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng nhấc mắt liếc liếc Đinh Dĩ Nam một cái.
“Tôi trước giờ chưa nói với ông ấy,” Đinh Dĩ Nam dừng một chút, “Cuộc sống riêng của anh phong phú như vậy.”
Nếu như Đinh Dĩ Nam thực sự là Hoắc Huân phái tới làm gián điệp, thì Hoắc Huân đã sớm nên biết con trai mình là gay.
Hoắc Chấp Tiêu dường như cũng là ý thức được điểm này, anh lại nhìn laptop một lát, lúc mở miệng ngữ khí đã không lạnh băng giống vừa nãy: “Sau này ba tôi nói với cậu điều gì, cậu trực tiếp nói cho tôi.”
“Ừm.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Tôi muốn xây một cái cầu trượt giữa hai căn hộ.” Hoắc Chí Tường nhảy sang thay đổi chủ đề, chuyển màn hình laptop sang Đinh Dĩ Nam, “Cậu nghĩ gì về cái này?
Đinh Dĩ Nam xem không rõ lắm, cậu đơn giản đi đến bên giường Hoắc Chấp Tiêu ngồi xếp bằng xuống, quan sát cận cảnh trường hợp Hoắc Chấp Tiêu cho cậu xem.
“Rất tốt.” Đinh Dĩ Nam cũng không đưa ra ý kiến quá chuyên nghiệp, “Nhìn qua rất thú vị.”
“Tre có thể được dùng để trang trí, để hai tòa nhà có thể ăn nhập với sườn đồi, nếu không trông sẽ rất đột ngột.”
Đinh Dĩ Nam gật đầu, lẳng lặng nghe Hoắc Chấp Tiêu phát biểu ý nghĩ.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên hỏi không đầu không cuối: “Vậy cậu định giải quyết điểm thứ ba như thế nào?”
“Cái gì?” Đinh Dĩ Nam ngẩn ra.
“Ba tôi muốn tôi kết hôn.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Cậu dự định giải quyết thế nào?”
Việc này Đinh Dĩ Nam còn có thể giải quyết thế nào? Cậu nói thật: “Tôi không thể làm gì được.”
Hoắc Chấp Tiêu cười khẽ một tiếng, đem laptop bỏ trên tủ đầu giường, sau đó, hai tay chống đỡ ở phía sau, thân thể ngửa ra sau, từ xa đánh giá Đinh Dĩ Nam nói: “Ba tôi khẳng định hi vọng cậu là nữ.”
Đinh Dĩ Nam không tỏ rõ ý kiến, Hoắc Chấp Tiêu lại nói: “Trước kia ông tuyển cho tôi vài vị trợ lý nữ, đều bị tôi làm cho tức giận bỏ đi.”
Đinh Dĩ Nam hoàn toàn có thể hiểu tại sao mọi người lại nổi điên, bởi vì Hoắc Chấp Tiêu sẽ chửi rủa khi anh ấy tức giận.
Bị một gã đẹp trai như anh mắng mỏ, e rằng ít cô gái nhỏ nào có thể chịu được.
“Cậu thế nào khoan dung tôi vậy?” Hoắc Chấp Tiêu ra oai hỏi.
Đinh Dĩ Nam suy nghĩ một chút, nói: “Công việc này tiền lương đối với tôi mà nói là một khoản tiền lớn.”
Ý là, miễn là có tiền, việc đó không là gì.
Hoắc Chấp Tiêu trực tiếp cười ra tiếng.
Hai người ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, đầu gối cách rất gần, Hoắc Chấp Tiêu cười khiến đầu gối hai người không thể tránh khỏi đụng vào nhau.
Đinh Dĩ Nam mặc quần pyjamas, là quần cộc đến đầu gối, bắp chân của cậu tùy ý chồng lên nhau, mắt cá chân gầy của cậu có màu trắng, sáng bóng dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang kém chất lượng.
Mắt Hoắc Chấp Tiêu nửa buông xuống, nhìn mắt cá chân Đinh Dĩ Nam nói: “Đinh trợ.”
“Hả?” Đinh Dĩ Nam đáp một tiếng.
“Chúng ta ngày mai sẽ phải trở về.”
“Ừ.”
“Đêm nay không làm chút gì sao?”
Đinh Dĩ Nam hậu tri hậu giác phát hiện ánh mắt Hoắc Chấp Tiêu nhìn cậu không đúng lắm, cậu theo bản năng mà ngồi thẳng người, muốn vươn mình xuống giường, mà lúc này Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên nghiêng người lại đây, đem cậu nhấn đến trên giường.
“Hoắc sư?” Đinh Dĩ Nam trừng lớn hai mắt, không thể tin được mà nhìn Hoắc Chấp Tiêu.
“Làm chút gì đi.”
Nói xong câu này, Hoắc Chấp Tiêu trực tiếp cúi người đến ngăn chặn đôi môi Đinh Dĩ Nam.
Đại não Đinh Dĩ Nam “oanh” phát nổ tung, cậu dùng lực đẩy vai Hoắc Chấp Tiêu ra, lại bị anh bắt được áp đến bên tai.
Đầu lưỡi chui vào vòm miệng của cậu, hành động trả thù cậu giống như lần trước, không ngừng đảo qua khu vực hàm trên mẫn cảm của cậu.
“Hoắc Chấp Tiêu!” Đinh Dĩ Nam ngửa cằm lên, miễn cưỡng tránh thoát hôn môi với Hoắc Chấp Tiêu.
Nhưng còn chưa chờ cậu mở miệng quát lớn, Hoắc Chấp Tiêu liền lại gần cắn chặt đôi môi cậu, tay phải còn không thành thật mà dò vào bên trong y phục của cậu, nhào nặn hai núm nổi lên trước ngực cậu.
“Ừm…” Đinh Dĩ Nam không bị khống chế phát ra một tiếng rên, cậu dùng lực nắm lấy cánh tay Hoắc Chấp Tiêu, năm ngón tay gần như muốn hãm vào trong thịt, nhưng vẫn là không ngăn cản được mấy ngón tay tại trước ngực của cậu làm loạn.
“Cậu có phản ứng.” Hoắc Chấp Tiêu nằm ở bên tai Đinh Dĩ Nam nói, trong giọng nói mang theo sung sướng khó có thể che giấu.
Một cái tay khác xoa nắn khí cụ từ từ nở lớn của Đinh Dĩ Nam, như là thưởng thức yêu thích đồ chơi không buông tay.
“Anh xong chưa?!” Đinh Dĩ Nam không thể nhịn được nữa mà quát, “Tôi con mẹ nó cũng không phải bệnh liệt dương!”
Đinh Dĩ Nam trong đời chưa bao giờ nổi giận lớn như vậy, Hoắc Chấp Tiêu dường như có chút kinh ngạc, hơi bớt phóng túng một chút, ngừng sờ soạng tiểu Đinh Đinh phía dưới, nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Ở đây không bao, tôi không vào.
“
Trong giọng nói mang theo một tia oan ức, thật giống anh không đi vào là anh đã nhượng bộ lắm rồi.
“Anh còn muốn tiến vào đâu nữa?!” Đinh Dĩ Nam nổi nóng hỏi.
Cậu chống khuỷu tay nghiêng người, lùi về phía sau một khoảng nhất định, không khí lạnh đột ngột cuối cùng cũng khiến Hoắc Chấp Tiêu dừng động tác lại.
“Anh điên rồi sao ngươi.” Đinh Dĩ Nam cấp tốc rời giường Hoắc Chấp Tiêu, cau mày oán giận nói, “Là ở nông thôn cho anh nhịn quá lâu sao?”
Hoắc Chấp Tiêu rũ mắt, nơi nào đó phản ứng vẫn không có mềm xuống.
Anh trầm mặc nửa ngày, xoa tóc trên trán lung tung, tự giận mình nói: “Không biết.”
—— không biết.
Đinh Dĩ Nam chỉ là đơn thuần oán trách hai câu, cũng không có kỳ vọng Hoắc Chấp Tiêu có thể nghiêm túc trả lời.
Nhưng nghe Hoắc Chấp Tiêu nói như vậy, cậu ngược lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Biểu cảm Hoắc Chấp Tiêu lại như mới vừa rồi giống như bị ma nhập vậy, chính anh cũng không biết tại sao lại có một sự bốc đồng như vậy.
Đinh Dĩ Nam nặng nề thở phào, sắc mặt vẫn cứ không quá tốt.
Cậu nắm lấy hộp thuốc lá cùng bật lửa, không nói một lời rời khỏi phòng.
Không chỉ Hoắc Chấp Tiêu cần phải tỉnh táo, cậu tương tự cũng cần bình tĩnh một chút.
Sáng ngày thứ hai, Đinh Dĩ Nam có thể thấy rất rõ ràng bầu không khí giữa cậu và Hoắc Chấp Tiêu không đúng lắm.
Mà cụ thể là lạ ở chỗ nào, cậu lại không nói ra được.
Mãi đến tận khi cậu cầm cà vạt đi đến bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, trong ba năm đó, Hoắc Chấp Tiêu lần đầu tiên chủ động đưa tay ra, biểu tình lạnh nhạt nói: “Tôi tự mình thắt.”
Lúc này Đinh Dĩ Nam hiểu được, Hoắc Chấp Tiêu hiện tại đang cùng cậu giữ một khoảng cách..