Edit + Beta: Heo
Kỳ nghỉ vui vẻ? Quả thực không vui vẻ một chút nào.
Đinh Dĩ Nam làm xong bữa sáng, vừa mới chuẩn bị khởi động, điện thoại Hoắc Chấp Tiêu liền gọi tới.
Trên trán đột nhiên xuất hiện gân xanh, trong đầu lóe lên ý muốn tắt máy.
Nhưng tính chuyên nghiệp cao khiến Đinh Dĩ Nam kìm nén cảm xúc, bình tĩnh đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên nói: “Sao vậy?”
“Không muốn đi làm.” Đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh lười biếng của Hoắc Chấp Tiêu, tiếp theo là âm thanh thân thể cọ vào chăn bông.
Đinh Dĩ Nam dường như có thể tưởng tượng bộ dạng của Hoắc Chấp Tiêu nằm lì ở trên giường chống cự rời giường.
“Không muốn đi làm thì hãy báo cáo với thư ký hành chính xin nghỉ phép.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Thư ký hành chính là ai?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
Đinh Dĩ Nam báo ra một cái tên.
“Không quen biết.”
Trước Hoắc Chấp Tiêu cũng có tình huống xin nghỉ.
Anh sẽ nói với Đinh Dĩ Nam rằng hôm nay không đi làm, và Đinh Dĩ Nam sẽ chủ động báo cáo với thư ký hành chính.
Quá trình rất đơn giản, mất chưa đầy một phút.
Đinh Dĩ Nam không thể hiểu một vấn đề đơn giản như vậy, tại sao hôm nay lại có nhiều chuyện vô nghĩa đến vậy.
Cậu từ bỏ ý định đẩy danh thiếp WeChat của thư ký điều hành cho Hoắc Chấp Tiêu, và kiên nhẫn nói: “Tôi sẽ giúp anh báo cáo.”
“Được.” Hoắc Chấp Tiêu đáp một tiếng, lại không cúp điện thoại, mà là đột nhiên hỏi, “Cậu đang làm gì?”
“Ăn sáng.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Tôi không có bữa sáng.”
Giọng nói có vẻ oan ức, đương nhiên càng nhiều hơn chính là ám chỉ —— tôi không có bữa sáng ăn, cậu tới làm cho tôi.
Đinh Dĩ Nam rốt cục không thể nhịn được nữa: “Tôi đang nghỉ phép!”
Hôm qua, căn nhà đã được dọn dẹp đơn giản, nhưng nó vẫn còn rất xa so với tiêu chuẩn sạch sẽ trong suy nghĩ của Đinh Dĩ Nam.
Cậu đem tất cả đồ đạc của Hàn Thạc đều thu vào hộp giấy, gian phòng nhỏ hẹp nhất thời trở nên trống trải, tâm tình của cậu đều khá hơn nhiều.
Lau sàn nhà cẩn thận và ném quần áo mang về từ chuyến công tác vào máy giặt, đến lúc đó Đinh Dĩ Nam mới có thời gian để sắp xếp những thứ khác trong vali.
Ngoài đồ dùng vệ sinh cỡ du lịch chưa mở, chiếc hộp còn chứa những món quà lưu niệm mà Bí thư Lưu đã tặng cho họ.
Chúng đều là nấm khô, rất thích hợp để hầm canh.
Đinh Dĩ Nam nhặt những gói sản vật địa phương này lên chuẩn bị nhét vào tủ, lúc này, một thứ nhỏ đột nhiên rơi ra giữa hai gói, đó là một con chuồn chuồn tre được chế tác tinh xảo.
Đinh Dĩ Nam không thích giữ những thứ vô dụng ở nhà.
Phong cách trang trí trong nhà cậu là phong cách Nhật Bản tối giản, thậm chí không có một thứ trang trí nào để vun đắp tình cảm.
Một lần khi anh ấy đổi một chiếc điện thoại di động mới, một bộ sạc dự phòng được bổ sung ở nhà.
Cậu trong nháy mắt bán được bộ sạc cũ, Hàn Thạc cười nhạo cậu không thiếu tiền cần gì bán nó.
Đinh Dĩ Nam đương nhiên không thiếu mấy thứ đó, chỉ không muốn giữ những thứ “cho trường hợp khẩn cấp” ở nhà, nhưng chúng có thể “không bao giờ hữu ích”.
Vốn là nhà của cậu không rộng lắm, muốn trong phòng sạch sẽ nhất định phải học được cách bỏ đi
Mà bây giờ xem chuồn chuồn tre trong tay, Đinh Dĩ Nam lại gặp phải khó khăn.
Cậu biết rõ đồ chơi này vĩnh viễn không thể phát huy được tác dụng, dựa theo tác phong làm việc nhất quán của cậu, tuyệt đối sẽ không chút do dự mà ném xuống.
Giống như mỗi lần đi công tác, anh ấy không bao giờ mang đồ lưu niệm về nhà, vì những thứ này đối với anh ấy chẳng có giá trị gì.
Nhưng bây giờ vấn đề là, cái này chuồn chuồn tre mà Hoắc Chấp Tiêu đưa cho cậu, mà Hoắc Chấp Tiêu là ông chủ của cậu.
Không có người nhân viên nào dám ném đồ vật mà sếp đưa, trừ phi người đó không muốn làm nữa, không sợ sếp hỏi tới.
Do dự một phen, Đinh Dĩ Nam vẫn là đem cái chuồn chuồn tre thả vào ngăn kéo bàn trà.
Cậu nhắn cho Hàn Thạc một tin, và hỏi địa chỉ nhận hàng, Hàn Thạc trả lời rằng anh lái xe đến lấy vào buổi tối nên cậu không quan tâm đến chuyện đó nữa.
Mỗi lần tổng vệ sinh sau, Đinh Dĩ Nam thói quen làm một bữa tiệc lớn khao chính mình, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà cậu mới vừa thay xong giày ra ngoài, liền nhận được điện thoại Hoắc Chấp Tiêu gọi tới.
“Cậu đang làm gì?”
Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay Hoắc Chấp Tiêu hỏi vấn đề này.
“Chuẩn bị mua thức ăn.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Tôi nghĩ mang 300 tuổi đi tiêm vắc xin phòng bệnh chó dại.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Cậu cùng đi với tôi.”
Hoắc Chấp Tiêu nói như chuyện đương nhiên, cho nên Đinh Dĩ Nam hoảng hốt cho là cậu còn đi làm.
Cậu nhắc nhở lần thứ hai trong ngày hôm nay: “Tôi đang nghỉ phép.”
“Cậu không phải không có việc gì sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Tôi…”
Chính xác mà nói, Đinh Dĩ Nam thực sự không có chuyện gì.
Trong tiềm thức cậu tự hỏi có phải trong đầu còn có những lời bào chữa khác không, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nghĩ ra được một cái cớ hợp lý, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: “Tôi sẽ tìm bệnh viện thú y gần nhất.”
Có hai hoặc ba bệnh viện thú cưng gần đó, tất cả đều gần nhau.
Đinh Dĩ Nam chọn nơi có số điểm cao nhất, và sau đó gặp trực tiếp Hoắc Chấp Tiêu tại bệnh viện thú y.
Khi cô gái nhỏ ở quầy lễ tân của bệnh viện tạo hồ sơ cho 300 tuổi, em ấy sẽ liếc nhìn cổ của Đinh Dĩ Nam bất cứ khi nào có thể.
Đinh Dĩ Nam biết đến trên cổ của cậu còn giữ dấu hôn của Hoắc Chấp Tiêu, cậu đã cố gắng mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ nhàn nhã rời nhà, mà vẫn không thể hoàn toàn che giấu được vết tích kiêu căng kia.
Em gái ấn Enter và hỏi lại: “Hai người có nuôi chung không?”
Đinh Dĩ Nam chưa kịp trả lời, thì ở bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu đã đáp lại bằng một tiếng “Đúng”.
Em gái che miệng cười, nói: “Đi theo tôi.” (Em gái: đôi mắt nhìn thấy hồng trần)
Tiêm phòng dại không phải là một phương pháp điều trị phức tạp, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân có thể làm được một mình.
Cây kim thép mỏng đâm vào lưng của 300 tuổi, lúc đầu nó không phản ứng gì, nhưng ngay sau khi cây kim rút ra, nó bắt đầu kêu lên.
Em gái vội vã thay nó ấn xoa phía sau lưng, đồng thời ngoài miệng còn không quên an ủi: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, 300 tuổi, ba mẹ của con ở chỗ này mà.”
Đinh Dĩ Nam nghe vậy trên đầu bốc lên một cái dấu hỏi, hiện tại em gái đều xảy ra chuyện gì vậy?
Ở lại viện quan sát nửa giờ, 300 tuổi đã có thể nhảy nhót tưng bừng, em gái liền dặn hai người có thể ra về.
Đinh Dĩ Nam dự định tiếp tục mua sắm hàng tạp hóa tại chợ nông sản gần đó, nhưng Hoắc Chấp Tiêu không có ý định về nhà.
Anh đi về hướng nhà của Đinh Dĩ Nam ngay khi rời bệnh viện thú y.
“Anh đi đâu vậy?” Đinh Dĩ Nam kỳ quái hỏi.
“Nhà cậu.” Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt nói, “Cọ cơm.”
“Không phải, ” Đinh Dĩ Nam quả thực đau đầu, “Tôi đang nghỉ phép mà, anh hẹn bạn bè đi ăn cơm không được sao?”
Hoắc Chấp Tiêu nghiêm túc hỏi: “Thêm một đôi đũa có làm phiền cậu không?”
Cũng không có.
Mà Đinh Dĩ Nam không sẵn sàng hầu hạ Hoắc Chấp Tiêu trong thời gian nghỉ.
Cậu nói: “Muốn đi thì rửa bát.”
Hoắc Chấp Tiêu dừng bước lại, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Cậu bảo tôi rửa bát?”
“Đúng.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Nói trước, nhà tôi cũng không có máy rửa bát.”
Hoắc Chấp Tiêu mím môi, biểu tình chợt lóe một chút do dự, mà cuối cùng vẫn là nói một tiếng “Được”.
Bữa ăn vốn dĩ tự thưởng cho bản thân nay đã trở thành bữa ăn theo sở thích của Hoắc đại gia, Đinh Dĩ Nam chỉ có thể tự an ủi bản thân để đỡ phiền phức rửa bát.
Tuy nhiên, sau bữa tối, Đinh Dĩ Nam nghe thấy tiếng lách cách từ nhà bếp, và cuối cùng không nhịn được đã đuổi được Hoắc Chấp Tiêu ra khỏi bếp.
Mặc dù bát đĩa của cậu không phải do một danh sư làm và không đáng vài đồng, nhưng cậy rất cẩn thận lựa chọn các họa tiết, cậu không muốn bị Hoắc Chấp Tiêu làm hỏng một cách vô ích.
Hoắc Chấp Tiêu đi phòng khách cùng 300 tuổi chơi, nhưng cũng không lâu lắm, Đinh Dĩ Nam liền nghe đến Hoắc Chấp Tiêu hỏi: “Chuồn chuồn tre tôi đưa cho cậu đâu?”
Đinh Dĩ Nam âm thầm vui mừng may mà không đem vứt chuồn chuồn tre, cậu một bên rửa chén một bên trả lời: “Trong ngăn kéo bàn trà.”
Bên ngoài đã sớm vang lên tiếng mở ngăn kéo, nhưng lúc này trong đầu Đinh Dĩ Nam chợt lóe một tia sáng trắng, cậu ném cái bát trên tay xuống, chạy về phòng khách, nhưng đã quá muộn.
Hoắc Chấp Tiêu lấy từ trong ngăn kéo ra một vật mảnh mai, không phải chuồn chuồn tre mà là … một cây gậy mát xa điện.
Đinh Dĩ Nam có mong muốn được chết ngay lập tức.
Lần đầu tiên trong đời, cậu đã trải qua cái gọi là hiện trường chết chóc.
Hoắc Chấp Tiêu cũng thích thú nhìn đồ vật trong tay, hỏi Đinh Dĩ Nam: “Đinh trợ, cậu thường dùng cái này để thủ dâm sao?”
“Không phải chuyện của anh.” Đinh Dĩ Nam không quan tâm đến bọt nước trên tay, liền giật lấy thứ trong tay Hoắc Chấp Tiêu, ném vào ngăn kéo.
Nhưng Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên không buông tha cho cậu, tiếp tục hỏi: “Cậu thích nằm hơn hay nằm xuống?”
Đinh Dĩ Nam ngay lập tức nhận ra rằng có vấn đề gì đó không ổn, cậu bất giác đỏ mặt và tức giận nói: “Không có trí tưởng tượng!”
Hoắc Chấp Tiêu cười nói thẳng, “Cậu không thấy phiền ư? Nếu muốn có thể tìm tôi.”
“Tại sao lại phải tìm?” Đinh Dĩ Nam vẫn khó chịu, “Cái này đầy điện dùng được ít nhất hai tiếng, anh cũng chỉ có nửa canh giờ.
Anh so với nó thật không biết xấu hổ sao?
Nói xong, Đinh Dĩ Nam rất hối hận.
Bởi vì cậu nhìn thấy nụ cười của Hoắc Chấp Tiêu biến mất ngay lập tức, anh thậm chí còn nheo mắt nguy hiểm.
Sau nhiều năm ở bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam rõ ràng biết rằng đây là dấu hiệu của sự tức giận của anh.
Trong giây tiếp theo, Hoắc Chấp Tiêu đột ngột bước về phía trước, ôm hông Đinh Dĩ Nam và nhấc bổng cậu lên.
“Đi lên giường.” Hoắc Chấp Tiêu nâng cằm nhìn Đinh Dĩ Nam một cái, “Làm đến khi cậu gọi tôi là anh trai.”
“Hoắc Chấp Tiêu!” Đinh Dĩ Nam vội vàng đỡ lấy vai của Hoắc Chấp Tiêu, xà phòng trên tay cậu đều lau sạch trên quần áo, “Thả tôi xuống!
Hoắc Chấp Tiêu ôm Đinh Dĩ Nam trực tiếp hướng phòng ngủ đi đến, mà lúc này bên cửa đột nhiên truyền đến âm thanh khóa điện tử mở.
Hàn Thạc từ ngoài phòng đi tới, động tác ba người nhất thời như bị nhấn tạm dừng, như ngừng lại tại chỗ.
Nhưng cậu chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng “bà xã” vang lên trong phòng khách.
Trong tiềm thức cậu nghĩ rằng đó là Hàn Thạc gọi cậu, nhưng Hàn Thạc ở cửa không nói.
Hoắc Chấp Tiêu ở một bên di chuyển tự nhiên ôm lấy vai Đinh Dĩ Nam, cằm chỉ vào Hàn Thạc nói: “Bà xã, bạn trai cũ của em đến rồi.”
*Vợ hay bà xã bên trung đều gọi chung là 老伯, mình muốn phân biệt từ đó trong miệng hai cha này nên sẽ để từ tiếng việt khác nhau.
Một câu phí lời.
Đinh Dĩ Nam không mù, cậu biết rất rõ ý định ban đầu của Hoắc Chấp Tiêu không phải để nhắc nhở cậu, anh chỉ muốn dùng hai chữ “bà xã” và “bạn trai cũ” để kích thích Hàn Thạc.
Mục đích của anh khi làm điều này chủ yếu là để trả thù cho cú đấm đó.
Trước mặt Hàn Thạc, Đinh Dĩ Nam không tiện sửa sai, đành phải bỏ qua Hoắc Chấp Tiêu nói với Hàn Thạc: “Mọi thứ đều để cửa, anh có thể mang đi.”
Hàn Thạc có rất nhiều đồ, phải đi mấy chuyến mới xong.
Với sự gián đoạn này, Hoắc Chấp Tiêu không quan tâm đến “nửa giờ” với Đinh Dĩ Nam nữa, mà chơi với 300 tuổi một cách nhàm chán.
Sau khi Hàn Thạc hoàn toàn rời đi, Đinh Dĩ Nam hỏi Hoắc Chấp Tiêu: “Anh không đi sao?”
“Chờ một chút.” Hoắc Chấp Tiêu uể oải nói, “Nếu hắn ở dưới lầu chờ đánh tôi thì sao?
Đinh Dĩ Nam muốn nói, anh cũng biết rằng anh rất đáng ăn đòn à?
Nhưng cậu ngoài mặt bình tĩnh nói: “Vậy thì đánh trả.”
Khi trước, Hoắc Huân giao cho Đinh Dĩ Nam nhìn chằm chằm Hoắc Chấp Tiêu đi đến quán bar, cũng bởi khi đi học Hoắc Chấp Tiêu đánh nhau gây sự không ít.
Vì vậy, Đinh Dĩ Nam không hề lo lắng rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ phải chịu thiệt hại khi đánh nhau.
Đương nhiên, cậu không thực sự khuyến khích Hoắc Chấp Tiêu đánh nhau, cậu chỉ muốn anh về nhà sớm.
Hoắc Chấp Tiêu không viện cớ ở lại, anh đứng dậy nói: “Được rồi, ngày mai gặp lại.”
Đinh Dĩ Nam trán đột nhiên nổi lên gân xanh: “Ngày mai tôi cũng nghỉ!”.