Edit + Beta: Heo
Trên đường trở về, Đinh Dĩ Nam hậu tri hậu giác nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Trong ấn tượng của cậu, Hoắc Chấp Tiêu rõ ràng không phải như thế này.
Đồng nghiệp trong văn phòng bí mật gọi Hoắc Chấp Tiêu là thái tử gia, ngoài mặt là con trai của Hoắc Huân, anh luôn cô độc, không bao giờ kiềm chế được tính kiêu ngạo bẩm sinh của mình.
Tính cách như vậy, việc làm mất lòng người trong công ty là điều khó tránh khỏi.
Nhưng Hoắc Chấp Tiêu không quan tâm đến điều đó, vẫn đi con đường của riêng mình, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách giữa anh và đồng nghiệp.
Khi bắt đầu công việc, Đinh Dĩ Nam cũng có cảm giác bị cô lập.
Giao tiếp giữa cậu và Hoắc Chấp Tiêu bị hạn chế trong công việc, mặc dù cậu mỗi ngày đều đi theo Hoắc Chấp Tiêu không thể tách rời, nhưng đối thoại giữa hai người vẫn luôn xa cách như vậy.
Một ngày nghỉ, Đinh Dĩ Nam tình cờ gặp Hoắc Chấp Tiêu trên đường.
Cậu giơ tay phải lên và nói xin chào, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đang đi tới hoàn toàn không nhìn thấy cậu và chỉ lướt qua cậu.
Đinh Dĩ Nam lúc đó không mặc đồ đi làm, cậu nghĩ có thể vì điều này mà Hoắc Chấp Tiêu không nhận ra cậu.
Tuy nhiên, khi sự hiểu biết của cậu về Hoắc Chấp Tiêu ngày càng sâu sắc, cậu nhận thấy rằng ngoài giao tiếp cần thiết, Hoắc Chấp Tiêu không thể nhìn thấy bất kỳ ai cao dưới 1,8m.
Một lúc lâu sau, cảm giác về sự hiện diện của Đinh Dĩ Nam trong mắt Hoắc Chấp Tiêu trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Chẳng hạn, khi cậu gọi điện cho Hàn Thạc ở bên, Hoắc Chấp Tiêu sẽ thản nhiên hỏi anh ta có phải là bạn gái của cậu không.
Tuy nhiên, sự xa cách xã hội dần dần như vậy đã bất ngờ bị gián đoạn vào đêm trao giải thưởng Lam Điểm.
Đinh Dĩ Nam nhìn thấy bộ mặt kia của Hoắc Chấp Tiêu mà không hề biết trước — người này là loại hoa cao lãnh gì, rõ ràng là một con sói đuôi lớn ẩn mình.
Hoắc Chấp Tiêu chỉ ám chỉ với cậu không nghiêm túc, thay vì cảm thấy bị xúc phạm, Đinh Dĩ Nam cảm thấy rằng điều này là bình thường.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cậu thực sự cảm thấy bình thường, nhưng chuyện này rất không bình thường.
Cảnh tượng đường phố thay đổi liên tục hiện lên một tia sáng đỏ, Đinh Dĩ Nam từ từ đạp phanh, tạm gác công việc lái xe sang một bên, tập trung vào những việc trong đầu.
Dường như không thể khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu, bởi vì tâm lý của cậu đã thay đổi một cách không thể nhận thấy.
Hiện tại, đừng nói đến chuyện cậu và Hoắc Chấp Tiêu lăn lộn trên giường và quan hệ với nhau, ít nhất là cho đến trước đây, cho dù Hoắc Chấp Tiêu lủng lẳng trần truồng trước mặt cậu, trái tim cậu sẽ không dao động chút nào, nhưng bây giờ.
chỉ cần nhìn hầu kết của Hoắc Chấp Tiêu, cậu sẽ bất giác mơ về nó.
“Đinh trợ?”
Giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang dòng suy nghĩ của Đinh Dĩ Nam, cậu hoàn hồn và đi theo chiếc xe phía trước đi qua ngã tư.
“Vừa rồi tôi nói với em cái gì,” Hoắc Chấp Tiêu nhìn Đinh Dĩ Nam nói, “Em có nghe thấy không?”
“Cái gì?” Đinh Dĩ Nam khẽ giật mình.
“Biên bản nghiệm thu dự án.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Viết xong thì trực tiếp giao cho tôi, không cần đưa cho tôi xem.”
Một dấu chấm hỏi từ từ xuất hiện trên đầu Đinh Dĩ Nam.
Công việc của nhà thiết kế là hoàn thành báo cáo nghiệm thu dự án, bao gồm dự án thiết kế, tình trạng hoàn thành, truyền dữ liệu,… Hầu hết chúng có thể được áp dụng cho các mẫu, nhưng các thông tin cụ thể vẫn cần được nhà thiết kế cải thiện.
Trước đây, Đinh Dĩ Nam sẽ sử dụng một bản mẫu để lấy nội dung sơ bộ, sau đó gửi cho Hoắc Chấp Tiêu để tiếp tục xử lý.
Chưa bao giờ Hoắc Chấp Tiêu trực tiếp buông tay như bây giờ.
“Một số nội dung cần anh điền, phải không?” Đinh Dĩ Nam hỏi một cách không chắc chắn.
“Tôi sẽ gửi thông tin cho em.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Em cứ điền bất cứ thứ gì em muốn”.
Bây giờ Đinh Dĩ Nam hiểu rằng người chú này muốn đẩy công việc cho cậu.
Khi Đinh Dĩ Nam còn là một người mới tại nơi làm việc, trợ lý ở văn phòng bên cạnh luôn đến để kiểm tra thông tin.
Đinh Dĩ Nam đã giúp người đó vài lần, nhưng người đó trở nên tồi tệ hơn.
Anh ta thậm chí còn muốn Đinh Dĩ Nam giúp viết bản tóm tắt hàng quý.
Đinh Dĩ Nam đương nhiên không phải quả hồng mềm, câu “giúp đỡ là tình cảm, không giúp đỡ là bổn phận”, loại bỏ hoàn toàn những rắc rối trong tương lai.
Bây giờ đối mặt với Hoắc Chấp Tiêu cũng vậy.
Cậu lấy bao nhiêu tiền, làm bao nhiêu việc, muốn bóp chết anh, không có cách nào cả.
“Tôi không biết phải điền như thế nào.” Đinh Dĩ Nam nhìn con đường phía trước.
“Tôi sẽ gửi cho em cái trước để em tham khảo.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Tôi không phải dân chuyên nghiệp.”
“Không cần nhiều kiến thức chuyên môn.”
“TÔI……”
Đinh Dĩ Nam chưa kịp dứt lời, Hoắc Chấp Tiêu đã trực tiếp cắt ngang lời cậu và cưỡng chế chuyển chủ đề: “Đến cửa hàng nội thất phía trước, chọn một tấm nệm với tôi.”
“Nệm?” Chú ý của Đinh Dĩ Nam bị kéo đi thành công, “Hiện tại không ngủ được sao?
“Tôi không có cảm giác nữa.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Thử cái khác đi.”
Hoắc Chấp Tiêu rất coi trọng giấc ngủ, vì vậy anh cũng rất kén chọn những thứ trên giường.
Để chọn được một chiếc chăn lụa ưng ý, Đinh Dĩ Nam đã quay lại và trao đổi tám nhãn hiệu trên Internet trước khi để Hoắc Chấp Tiêu tìm được cái gọi là “cảm giác” của mình.
Mặc dù theo ý kiến của Đinh Dĩ Nam, cậu không biết cảm giác như thế nào, rõ ràng là khi chạm vào tám chiếc chăn lụa đều có cảm giác giống nhau.
Đồ đạc nội thất mềm mại có liên quan gì đó đến ngành xây dựng, cả Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam đều biết rõ.
Cả hai không so đo xung quanh, đi thẳng đến một cửa hàng bán nệm có thương hiệu.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy hai người đàn ông và bắt đầu giới thiệu về công thái học có trong tấm nệm.
Đinh Dĩ Nam chuyên ngành nghệ thuật tự do ở trường đại học, khái niệm về công thái học không khác nhiều so với cơ học lượng tử đối với anh ta.
Hoắc Chấp Tiêu đã thử một vài tấm nệm và tìm thấy tấm mình thích.
Anh nằm trên nệm vỗ vỗ bên hông, nói với Đinh Dĩ Nam: “Cái này không tệ, em cũng có thể thử xem.”
Đinh Dĩ Nam quỳ một gối, dùng tay ấn vào nó và nói: “Không tồi” Nó không quá mềm, cũng không quá cứng, và độ đàn hồi vừa phải.
Hoắc Chấp Tiêu tỏ vẻ không hài lòng với cách đánh giá bảo thủ của cậu, nói: “Em có thể nằm xuống mà cảm nhận đi, còn hơn không.”
Đinh Dĩ Nam trở mình trong tư thế nửa quỳ và nằm xuống bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu.
So với chiếc nệm cao su hai nghìn tệ của chính mình, sức mạnh của chiếc công thái học này quả thực phi thường.
Ngay khi Đinh Dĩ Nam nằm xuống, cậu cảm thấy toàn bộ mặt sau thư giãn.
“Nệm thông thường khó có thể phân bố đều lực chống đỡ.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Đương nhiên, ngoài khả năng chống đỡ, điều quan trọng nhất là cảm giác.”
Đinh Dĩ Nam dường như hiểu cảm giác của Hoắc Chấp Tiêu là gì.
Cũng giống như bây giờ, anh ấy bị dính chặt vào nệm không muốn dậy, cứ như bị dính keo 502 vậy.
“Giường của em lớn bao nhiêu?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi đột ngột.
Đinh Dĩ Nam không nghĩ ngợi, buột miệng nói: “1m50.”
Hoắc Chấp Tiêu giơ hai ngón tay với nhân viên bán hàng ở bên cạnh và nói: “Nệm này cần hai cái, một cái là 1,8 mét và cái còn lại là 1,5 mét.”
Đinh Dĩ Nam khịt mũi khi nghe được lời nói, nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Tôi không mua.”
Dù cậu vừa kiếm thêm được 50.000 tệ nhưng số tiền này không đủ để mua chiếc nệm này.
“Tôi sẽ mua cho em.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Không, tại sao anh lại mua cho tôi? Giường của tôi sẽ không ngủ cho anh đâu.” Đinh Dĩ Nam ngăn cản nhân viên bán hàng đang vui vẻ định lập hóa đơn, “Chỉ cần nệm 1m8.”
“Tôi trả tiền rồi nghe tôi.” Hoắc Chấp Tiêu nằm nghiêng, kéo eo Đinh Dĩ Nam, đè cậu xuống nệm không cho cậu ngăn cản nhân viên bán hàng.
“Tôi không cần anh thay đệm cho tôi.” Đinh Dĩ Nam phản đối.
Lần trước Hoắc Chấp Tiêu đã tặng cậu một bộ đồ đắt tiền, đến bây giờ cậu cũng thấy xấu hổ khi mặc nó.
Hiện tại chiếc nệm này có thể hơn nhiều bộ quần áo, cậu thực sự không thể nghĩ ra lý do để chấp nhận nó.
“Đổi sang một cái mới thì có gì tệ?” Hoắc Chấp Tiêu ôm Đinh Dĩ Nam vào lòng, sau đó nâng cằm nói với nhân viên bán hàng, “Đặt hàng xong rồi gọi cho tôi.”
Nhân viên bán hàng nhìn hai người đang tranh cãi trên nệm, che miệng cười, nhanh chóng cầm bút mở đơn hàng, vì sợ đơn hàng béo bở mới lấy được sẽ chạy mất.
“Hoắc Chấp Tiêu.” Đinh Dĩ Nam cau mày, quay mặt đi một nửa, đối Hoắc Chấp Tiêu phía sau nói: “Kiếm tiền dễ lắm sao?
“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu uể oải trả lời, giọng điệu có vẻ không mấy hay ho, “Dù sao cũng không khó.”
Đinh Dĩ Nam không liên quan gì đến vị thái tử được cưng chiều này, cậu đang muốn gieo rắc nỗi thống khổ của thiên hạ cho Hoắc Chấp Tiêu, nhưng lúc này Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang nói: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon.”
Đây là điều mà Đinh Dĩ Nam rất tò mò, ngay lập tức cậu quên mất mình muốn nói gì và hỏi: “Tại sao anh ngủ không ngon?”
“Tôi làm thủ công mỹ nghệ một thời gian.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tinh thần vẫn luôn rất phấn chấn.”
Đinh Dĩ Nam biết cảm giác đó, rõ ràng đã rất mệt, nhưng não vẫn hoạt động, vì vậy không thể ngủ được.
Nhưng đây không phải là vấn đề, cậu giấu sự ngạc nhiên trong mắt và hỏi: “Anh bắt đầu làm thủ công mỹ nghệ à?”
“Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Khi nào xong việc tôi sẽ đưa cho em xem.”
“……Được.”
Trên thực tế, Đinh Dĩ Nam không muốn Hoắc Chấp Tiêu từ bỏ sở thích làm đồ thủ công của mình.
Bởi vì khi cậu đang xem Hoắc Chấp Tiêu trang trí nhà cửa, anh đã mua những dụng cụ cầm tay đó.
Sau khi ngôi nhà được sửa sang, điều mà Đinh Dĩ Nam ngưỡng mộ nhất không phải là diện tích rộng lớn hơn 150 mét vuông, cũng không phải toàn bộ đồ dùng thông minh đắt tiền mà chính là gian phòng thủ công nhỏ xinh.
Nơi đó là sở thích thuần túy của một người, như thể ngăn cách khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới bên ngoài.
Khi đó, Đinh Dĩ Nam đã nghĩ rằng sau này khi trở nên giàu có, cậu sẽ phải đổi sang một ngôi nhà lớn, cậu cũng sẽ có được một căn phòng hoàn toàn dành riêng cho sở thích của mình.
“Sau đó,” Hoắc Chấp Tiêu dừng lại, “Còn có một lý do khiến tôi không ngủ được.”
“Cái gì?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Đoán đi.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Đinh Dĩ Nam khóe miệng giật giật không nói nên lời, anh bao nhiêu tuổi vẫn là chơi loại trò chơi nhàm chán này.
Cậu nói một cách cầm chừng: “Tôi không đoán được.”
Hoắc Chấp Tiêu chậm rãi nghiêng người, như thì thào nói nhỏ sau cổ Đinh Dĩ Nam: “Tôi nhớ em quá ngủ không được.”
Đinh Dĩ Nam trong tiềm thức nghĩ rằng cậu bị ảo giác thính giác, cậu hơi sững sờ bối rối.
“Cả hai chúng ta đều ngủ trên cùng một tấm nệm, vì vậy tôi có thể giả vờ như em đang ngủ bên cạnh tôi.”
Chờ đã, đó không phải là ảo giác thính giác.
Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên có động tác ưu ái gì vậy, chẳng lẽ là uống nhầm thuốc sao?
Đinh Dĩ Nam nhanh chóng nghĩ đến khả năng duy nhất, trong lòng hừ lạnh một tiếng, khẽ nhướng mày nói: “Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không viết báo cáo cho anh.”
Hoắc Hoắc: Giường của em chính là để tôi ngủ.
Lời của Heo: hêu hêu, chạy được gần nửa chặng đường rồi.
Mình edit bộ này khi mà wordpress của mình còn chưa được google cập nhật mong khi hoàn tất bộ này, google sẽ cập nhật wp của mình và có người vào đọc chứ thấy wp trống huơ mình cũng buồn lắm..