Edit + Beta: Heo
Đinh Dĩ Nam vẫn viết báo cáo cho Hoắc Chấp Tiêu.
“Đổi báo cáo lấy một tấm nệm cũng không được sao?”
Hoắc Chấp Tiêu mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu, coi như Đinh Dĩ Nam nhẫn tâm, bất công.
Rõ ràng là anh có tâm đưa cái nệm, nhưng cuối cùng nó lại trở thành cái cớ hợp lý để Đinh Dĩ Nam viết bản báo cáo.
Đinh Dĩ Nam có thể thấy được Hoắc Chấp Tiêu thật sự chống lại việc viết báo cáo, do dự một hồi, trong đầu tính toán một cái, cái nệm này đắt tiền, mấy tiếng đồng hồ cũng không đổi mấy tiếng cậu đi làm, cũng không lỗ lắm..
Lật lại dữ liệu trong gần như cả đêm, xóa nó nhiều lần.
Khi Đinh Dĩ Nam gõ xong dòng cuối cùng của báo cáo, thì đã 11 giờ tối.
Đinh Dĩ Nam hiếm khi làm thêm giờ cho đến thời điểm này, huống chi những thủ tục giấy tờ như báo cáo, cậu sẽ chỉ hoàn thành nó trong văn phòng.
Nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã hoàn thiện bản thảo thiết kế của Thư viện thôn Tam Dương, cả hai sẽ đến thôn Tam Dương công tác lần nữa.
Đinh Dĩ Nam không muốn trì hoãn công việc viết báo cáo cho đến khi cậu trở về sau chuyến công tác.
Sau khi tắm xong, cậu trở lại phòng ngủ, như thể đang tự thưởng cho mình, nằm thư thái trên chiếc nệm mới thay.
Những món đồ gia dụng đắt tiền như thế này hiếm khi có sẵn trong kho trong nhà máy.
Thường thì đặt cọc trước, thỏa thuận thời gian giao hàng, sau đó nhà sản xuất giao hàng tận nơi.
Nhưng tấm nệm của thương hiệu này tình cờ còn kích thước là 1,5 mét, vì vậy Đinh Dĩ Nam đã tận hưởng cảm giác ngủ tuyệt vời vào đêm hôm đó.
Về phần Hoắc Chấp Tiêu, anh phải đợi thêm nửa tháng.
Trước khi tắt đèn và đi ngủ, Đinh Dĩ Nam theo thói quen nhìn vào điện thoại của mình một lúc.
Ngay khi cậu chuẩn bị khóa màn hình, hai thông báo WeChat hiện lên trên đầu màn hình.
[Hoắc Chấp Tiêu: Tôi bị muỗi đốt]
【Hoắc Chấp Tiêu: Picture.jpg】
Đinh Dĩ Nam bấm vào bức ảnh, cầm điện thoại lên xem kỹ, một lúc lâu sau mới thấy được chỗ Hoắc Chấp Tiêu bị cắn.
Hoắc Chấp Tiêu nên nằm nửa người trên giường, cầm điện thoại chụp ảnh nửa thân trên trần trụi của anh từ bên cạnh.
Cơ thể với bờ vai rộng và eo hẹp được nhô ra một cách sinh động trong bức ảnh, và cơ ngực và bụng rõ ràng dường như là chủ đề của bức ảnh.
Vết cắn ở bên eo, với một chấm đỏ nhỏ không đáng kể.
Nếu Hoắc Chấp Tiêu không nói trước với Đinh Dĩ Nam một con muỗi đang cắn anh, thì Đinh Dĩ Nam sẽ không để ý đến chỗ đó.
[Đinh Dĩ Nam: Có kem chống muỗi trong ngăn kéo của bàn cà phê]
Đinh Dĩ Nam điện thoại xuống sau khi nhấn nút gửi, nhưng sau đó điện thoại lại rung lên.
[Hoắc Chấp Tiêu: Nệm mới ngủ có thoải mái không? 】
Đinh Dĩ Nam suy nghĩ một lúc, và nhận xét một cách khách quan: Rất tốt.
[Hoắc Chấp Tiêu l: Tôi không có nệm mới để ngủ]
[Hoắc Chấp Tiêu: Muỗi vẫn cắn tôi]
Thích thú với việc lên tấm nệm mới trước, nhưng Đinh Dĩ Nam vẫn cảm thấy tiếc nuối vì điều đó.
Nhưng cậu không cho rằng đó là vấn đề của mình, cậy chỉ có thể nói rằng cậu may mắn hơn Hoắc Chấp Tiêu một chút.
[Hoắc Chấp Tiêu: Tôi lại bị mất ngủ]
[Đinh Dĩ Nam: Có trà an thần dưới tủ TV]
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, Hoắc Chấp Tiêu đã không trả lời.
Đinh Dĩ Nam cho rằng anh đã đi pha trà nên đặt điện thoại xuống để đi ngủ.
Nệm cao cấp thật sự êm ái, như được ai đó nhẹ nhàng nâng đỡ gót chân.
Đinh Dĩ Nam nhanh chóng làm trống não và chìm vào giấc ngủ mê man.
Nhưng chưa được lâu thì những tiền rung bên gối kéo cậu trở lại thực tại.
Cậu sốt ruột nhấc điện thoại di động lên xem, là cuộc gọi của Hoắc Chấp Tiêu.
“Gì đấy?” Đinh Dĩ Nam cau mày và kiên nhẫn nhấn nút trả lời.
“Giúp tôi mở cửa.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Cửa nào?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Nhà của em.”
Một giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa trong căn phòng yên tĩnh.
Đinh Dĩ Nam cầm điện thoại di động ra cửa ngạc nhiên mở cửa, liền nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu mặc đồ ngủ, đi dép lê, bên cạnh cầm một chiếc vali 26 inch đứng bên cạnh.
“Anh làm gì?” Đinh Dĩ Nam bối rối hỏi.
“Trà an thần vô dụng.” Hoắc Chấp Tiêu vừa nói vừa đẩy cửa phòng, xách vali bước vào.
“Không phải,” Đinh Dĩ Nam đi theo Hoắc Chấp Tiêu, “Anh tới nhà tôi làm gì vậy?”
“Ngày mai em không đi công tác ở thôn Tam Dương sao?” Hoắc Chấp Tiêu ném va li vào phòng khách, đi thẳng về phía phòng ngủ, “Tôi tới gặp em trước.”
Lúc này Đinh Dĩ Nam rốt cuộc cũng bắt kịp nhịp điệu của Hoắc Chấp Tiêu, có vẻ như vị đại gia này đến nhà ngủ cả đêm.
Lần trước đến thôn Tam Dương công tác, Đinh Dĩ Nam cũng ở nhà của Hoắc Chấp Tiêu một đêm.
Bằng cả tình cảm và lý trí, Hoắc Chấp Tiêu muốn đến nhà cậu, cậu nên hiếu khách mới đúng.
Nhưng vấn đề là nhà của hai người không giống nhau.
“Chờ đã.” Đinh Dĩ Nam dừng ở trước cửa phòng ngủ, “Trong nhà tôi chỉ có một phòng ngủ.”
“Tôi biết.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Vậy thì anh tới đây?”
“Tôi mua nệm.”
Đinh Dĩ Nam hít một hơi thật sâu, nhưng cậu không biết làm thế nào để bác bỏ nó.
Như câu nói: bắt người tay ngắn, cắng người miệng mềm, hôm nay cậu mới hoàn toàn hiểu được chân lý này.
*bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
“Nếu tôi không ngủ trên tấm nệm đó,” Hoắc Chấp Tiêu cong môi, giọng điệu dịu đi, “Đêm nay tôi sẽ lại mất ngủ.”
Để đến thôn Tam Đường vào ngày mai, cậu sẽ phải lái xe trên con đường xấu cả buổi sáng, Hoắc Chấp Tiêu không thể ngủ bù trong tình trạng gập ghềnh đó.
Nghĩ đến đây, tay đặt trên khung cửa của Đinh Dĩ Nam dần buông xuống, nhưng vẻ mặt càng thêm cáu kỉnh.
Rõ ràng là cậu đã ngủ rồi, nhưng cậu lại bị gọi ra khỏi giường đột ngột, mà bây giờ ngay cả tổ ấm cũng có người.
Nhưng mà, không phải chuyện này làm cho cậu khó chịu nhất, đã thế này rồi mà cậu vẫn còn quan tâm đến Hoắc Chấp Tiêu.
Quên chuyện đó đi, Đinh Dĩ Nam tự an ủi rằng đạo đức nghề nghiệp không cho phép cậu đuổi ông chủ ra khỏi nhà.
Giường trong phòng ngủ được nhường cho Hoắc Chấp Tiêu ngủ, Đinh Dĩ Nam phải lấy chăn bông mỏng đi ra phòng khách.
Vừa nằm xuống, giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu từ trong phòng ngủ truyền đến: “Cho tôi mượn bộ sạc điện thoại di động của em.”
Đinh Dĩ Nam thu dọn đệm với vẻ bất bình, nói: “Nó đặt ở trên bàn đầu giường.”
Vừa dứt lời, Đinh Dũ Nam đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Trong đầu cậu chợt lóe lên một tia sáng trắng, khi cậu thả đệm xuống chạy vào phòng ngủ, cây gậy mát xa lại xuất hiện trong tay Hoắc Chấp Tiêu.
Đinh Dĩ Nam từ từ nhắm mắt và hít thở sâu.
“Đinh trợ,” Hoắc Chấp Tiêu nói với một nụ cười, “Vậy em đã trải qua kỳ nghỉ như thế này sao?”
“Tôi không!” Đinh Dĩ Nam bước tới, cố gắng giật máy rung từ tay Hoắc Chấp Tiêu, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã ngả người về phía sau và dễ dàng trốn đi.
“Khi dùng nó có nhớ tới tôi không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi lại.
“Tôi điên rồi sao?!” Đinh Dĩ Nam sắp phát điên.
Cậu quỳ một gối trên giường, một tay nắm lấy cẳng tay của Hoắc Chấp Tiêu, tay kia với lấy gậy mát xa.
“Ngay sau khi em chia tay với bạn trai, máy rung đã được đặt trên bàn đầu giường.” Hoắc Chấp Tiêu nghiêm túc nhìn phân tích của Đinh Dĩ Nam, “Đinh trợ, em còn nói em không đói sao?
“Tôi thật sự không có!” Đinh Dĩ Nam giật lấy cây gậy xoa bóp trên tay Hoắc Chấp Tiêu, sau đó lui xuống giường, ném cây gậy chết chóc vào trong tủ.
Hoắc Chấp Tiêu cười ở trên giường, Đinh Dĩ Nam không có việc gì, đau đầu trở về phòng khách.
Căn phòng nhỏ một phòng ngủ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Đinh Dĩ Nam nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, thực sự cảm thấy sự khác biệt giữa mây và bùn.
Chiếc ghế sofa được mua tại IKEA, nó đã được mua vào năm 1999 với giá chiết khấu.
Đồ của IKEA tuy rẻ nhưng chất lượng thì thực sự phải nói là đáng đồng tiền bát gạo.
Lúc thường ngồi trên thì không sao, nhưng nằm xuống thì thấy khó chịu khắp nơi.
Đầu tiên là chiều dài.
Chiều cao của Đinh Dĩ Nam gần 1,8m, sau khi nằm xuống, hoặc chân của cậu ấy được đặt bên ngoài tay vịn, hoặc cậu chỉ có thể cúi gập người xuống.
Cậu có thể giải quyết vấn đề này bằng cách nằm nghiêng, nhưng lò xo của ghế sô pha quá mềm, cho dù eo của cậu có tốt đến đâu, thì việc duy trì tư thế cong vẹo cột sống cũng hơi khó chịu.
Đinh Dĩ Nam lăn trên sô pha một tiếng, tâm trạng mất ngủ cùng lo lắng khiến cậu càng ngày càng mất thăng bằng.
Người đáng lẽ bị mất ngủ là vị đại gia trong phòng ngủ, nhưng bây giờ lại trở thành Đinh Dĩ Nam phải gánh chịu tai họa không đáng có này.
Đinh Dĩ Nam tuy không yêu cầu ngủ cao như Hoắc Chấp Tiêu, nhưng không người bình thường nào cam tâm bị mất ngủ trong đêm tối như thế này.
Không lâu sau, Đinh Dĩ Nam không thể chịu đựng được.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, gọi: “Hoắc Chấp Tiêu?”
Người trên giường không đáp lại, có lẽ đang ngủ say.
Chiếc giường 1,5 mét vừa đủ để Hoắc Chấp Tiêu ngủ một mình, nhưng may mắn thay, anh đang nghiêng người, để lại một khoảng lớn sau lưng.
Đinh Dĩ Nam đặt cái gối lên mép giường và nằm trên mép giường với sự kiềm chế cực độ, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Với sự hiểu biết của cậu về Hoắc Chấp Tiêu, người này sẽ không bao giờ dễ dàng thức dậy khi đã ngủ.
Một lúc sau, Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh không có đáp lại, Đinh Dĩ Nam rốt cuộc cũng thoải mái.
Một tấm nệm tốt không phải loại thường, ngay cả vị trí đặt giường cũng thoải mái khi ngủ.
Đinh Dĩ Nam dần dần chìm vào trong nệm, cơn buồn ngủ ập đến như một tai họa.
Nhưng vừa định ngủ say, Hoắc Chấp Tiêu ở bên cạnh đột nhiên trở mình, cánh tay bấu chặt lấy eo cậu.
Cơn buồn ngủ được nghênh đón cuối cùng lại bị gián đoạn, trán Đinh Dĩ Nam nổi gân xanh không kiểm soát được.
Bàn tay của Hoắc Chấp Tiêu ngẫu nhiên chạm vào cơ thể Đinh Dĩ Nam vài lần, đầu tiên là thắt lưng của cậu, sau đó như tò mò muốn biết đó là gì, anh chạm xuống và đến xương hông.
Kể từ lúc này, bàn tay này dường như đột nhiên trở nên có ý thức, nó chạm thẳng xuống mông của Đinh Dĩ Nam.
Giọng nói mơ hồ của Hoắc Chấp Tiêu vang lên sau tai cậu: “Em đến rồi.”
Giọng điệu lười biếng không có gì ngạc nhiên, nhưng có vẻ như sau khi đợi một lúc lâu, Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng đến.
“Tôi không thể ngủ trên ghế sô pha.” Lý trí của Đinh Dĩ Nam khá tốt, anh đã đoán trước được tình huống mà Hoắc Chấp Tiêu sẽ phát hiện ra, tuy rằng có chút xấu hổ nhưng đây vốn dĩ là giường của cậu, cậu sẽ không có chuyện gì nếu cậu muốn ngủ ở đây.
Ngủ tiếp đi, tôi sẽ không làm phiền anh.
“
“Làm phiền tôi cũng được.” Bàn tay của Hoắc Chấp Tiêu từ từ di chuyển lên đường cong của Đinh Dĩ Nam, anh lẻn vào bộ đồ ngủ của cậu mà không hề hay biết, “Tôi sẵn sàng hy sinh thời gian ngủ cho em.”
“Vì vậy,” anh dừng lại, “Em có muốn làm điều đó không?”.