Edit + Beta: Heo
Đinh Dĩ Nam sống đến bây giờ, chưa từng vi phạm một sai lầm nào.
Làm sinh viên ưu tú trong mắt thầy cô, nhân viên tốt trong mắt ông chủ, cậu làm bất cứ chuyện gì đều suy nghĩ sâu xa, cố gắng làm sao để trở nên hoàn mỹ nhất có thể.
Vậy mà giờ khắc này, cậu lại để thân thể trần truồng nằm cạnh bên Hoắc Chấp Tiêu, chưa nói đến trên người cậu toàn vết tích Hoắc Chấp Tiêu lưu lại.
Ảnh hưởng của việc phạm sai lầm còn nặng nề hơn cả đau đầu. Đinh Dĩ Nam nhắm hai mắt tại trong đầu dự đoán phương án giải quyết, mà năm phút trôi qua, đầu óc của cậu vẫn luôn trống rỗng, ngược lại chuông báo thức đột nhiên vang lên nhắc nhở cậu, cậu còn việc phải làm.
“Hoắc Sư.” Đinh Dĩ Nam đẩy Hoắc Chấp Tiêu một cái.
Xưng hô gọi vô số lần lúc này có vẻ rất mỉa mai, hai người họ có những tư thế thân mật, nhưng cách xưng hô của họ vẫn xa lạ như mọi khi.
Hoắc Chấp Tiêu không nhúc nhích, hiển nhiên vẫn còn ngủ say.
Nếu như đây chỉ là đối tượng tình một đêm, Đinh Dĩ Nam nhất định sẽ âm thầm lặng lẽ mặc quần rời đi.
Nhưng cậu không thể.
Cậu nhất định phải mau chóng đánh thức Hoắc Chấp Tiêu, nếu không hai người họ sẽ bỏ qua chuyến bay sáng nay.
Bỏ qua chuyến bay không là việc lớn gì, thế nhưng trước mắt việc này có chút vi diệu.
Đoàn đội của Triệu Dương nhận thưởng, Hoắc Chấp Tiêu cố ý tránh đi —— đồng nghiệp thích nhất nghị luận mấy chuyện vô căn cứ này sau lưng, không có lửa làm sao có khói.
Vì không để ông chủ mình bị người khác nói kẻ thất bại, Đinh Dĩ Nam đã phải tận tâm làm công việc của mình trong tình huống khó xử này.
“Hoắc Chấp Tiêu.”
Lần này Đinh Dĩ Nam trực tiếp thoát khỏi sự kiềm chế của Hoắc Chấp Tiêu, ngồi lắc lắc anh dậy.
Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng cam lòng mở hai mắt ra, một cỗ khí tức đứng dậy tụ lại giữa hai lông mày, dường như sắp nổ tung. Nhưng chưa quá một giây sau, anh thấy rõ người bên cạnh là ai, sau đó như nhớ lại cảnh điên cuồng tối qua, ôm lấy Đinh Dĩ Nam, mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Đinh Trợ.”
Đinh Dĩ Nam không phản ứng gì mà xoay mình xuống giường, quay lưng với Hoắc Chấp Tiêu, mặc quần áo.
Cậu cố gắng dùng giọng điệu công việc bình thường nói với Hoắc Chấp Tiêu phía sau: “Sau 15p đi xuống tầng dưới ăn sáng.”
Nói xong câu này, cậu không chờ Hoắc Chấp Tiêu đáp lời, trực tiếp rời khỏi phòng.
Có một số cuộc gọi video và vô số tin nhắn WeChat trên điện thoại, trong đó hơn một nửa đều là Hàn Thạc hỏi cậu ở phòng nào.
Đinh Dĩ Nam đem điện thoại di động ném qua một bên, đi trong phòng vệ sinh tắm nước nóng.
Cảm giác nhớp nháp trên ngực và bụng cậu cuối cùng cũng biến mất, nếu như không phải mông còn có hai dấu tay, cậu liền muốn làm bộ tối như hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì.
Nhưng trên thực tế, anh ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giả vờ, vị trí và hoàn cảnh cũng không cho phép cậu lặng lẽ trốn. Xem vẻ mặt ám muội của Hoắc Chấp Tiêu, hiển nhiên cũng nhớ rõ ràng hết chi tiết nhỏ tối hôm qua.
Lảng tránh luôn không phải là cách xử sự của Đinh Dĩ Nam, cậu một bên thu thập một bên điều chỉnh tốt tâm trạng, sau đó trở lại phòng Hoắc Chấp Tiêu, chờ anh cùng xuống tầng dùng cơm.
Lúc này Hoắc Chấp Tiêu đang chỉnh sơmi trước gương lớn, cà vạt đen tùy ý treo ở trên cổ của anh, như một loại ám chỉ thầm lặng.
Đinh Dĩ Nam giả vờ không nhìn thấy, cậu phỏng đoán Hoắc Chấp Tiêu sẽ tự mình đeo cà vạt, dù sao tối hôm qua xảy ra chuyện đó, duy trì khoảng cách xã giao mới là cách người lớn xử lý. (Haha )
Mà Đinh Dĩ Nam nghĩ lầm rồi, cậu đã đánh giá cao thuộc tính xã hội của Hoắc Chấp Tiêu
“Đinh Trợ, ” Hoắc Chấp Tiêu nhìn về phía Đinh Dĩ Nam, lười biếng nhắc nhở, “cà vạt.”
“…” Được thôi.
Đinh Dĩ Nam nhận mệnh đi tới trước người Hoắc Chấp Tiêu, khéo léo bày ra cà vạt màu đen trong tay.
Lúc trước khi Đinh Dĩ Nam thắt cà vạt cho Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu luôn nhìn mình trong gương.
Mà ngày hôm nay không giống, Đinh Dĩ Nam cảm giác được rõ ràng Hoắc Chấp Tiêu nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt trần trụi làm cho cậu cực kỳ không dễ chịu.
“Xong.”
Đinh Dĩ Nam thu hai tay lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhếch mắt lên đón nhận ánh mắt của Hoắc Chấp Tiêu.
Đêm qua, không chỉ có Hoắc Chấp Tiêu nhìn thấy bộ mặt khác của Đinh Dĩ Nam, Đinh Dĩ Nam cũng nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu – người mà anh ta chưa từng thấy – miệng thì tiện và tính tình cũng có chút xấu.
Cho nên Đinh Dĩ Nam biết hiện tại vì sao Hoắc Chấp Tiêu nhìn cậu, đơn giản chỉ vì muốn nhìn thấy một biểu cảm khác trên khuôn mặt anh ta, chẳng hạn như khó xử hoặc không tự nhiên.
Đinh Dĩ Nam tự nhận tố chất tâm lý coi như mạnh mẽ, lúc trước cậu mặc dù có thể thông qua vòng sơ khảo của văn phòng Cửu Sơn, cũng vì cậu đối mặt với người cấp cao mà không run sợ.
Cậu hiện tại không e dè đối diện với Hoắc Chấp Tiêu, nhưng chỉ muốn nói cho Hoắc Chấp Tiêu rằng, những gì đã xảy ra tối hôm qua sẽ không ảnh hưởng đến anh ta theo bất kỳ hình thức nào.
“Tôi có thể đi được chưa?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Đi thôi.” Hoắc Chấp Tiêu thu hồi tầm mắt nói.
Buffet sáng của khách sạn khá là phong phú, thói quen nghề nghiệp khiến Đinh Dĩ Nam cầm rất nhiều đồ ăn cho Hoắc Chấp Tiêu.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, bầu không khí vẫn như thường lệ, nhưng Hoắc tiên sinh đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”
Chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, lại làm cho động tác húp cháo của Đinh Dĩ Nam ngừng lại.
Lúc tỉnh lại, anh cũng không dễ rơi xuống vực như tối hôm qua, anh biết rất rõ câu nói của Hoắc Chấp Tiêu không có ý chỉ đơn giản là ngủ.
Muốn nói ngủ ngon thì tương đương với việc hôm qua cậu hài lòng với chuyện tối qua, mà nói không ngon giấc thì chính là không nể mặt mũi ông chủ.
Bất kể trả lời như thế nào, đều khiến bầu không khí mà Đinh Dĩ Nam thật vất vả kéo đến lại trở về bầu không khí ám muội.
Cho nên cậu lựa chọn không trả lời trực tiếp: “Không nhớ rõ.”
Đinh Dĩ Nam tỏ thái độ rất rõ ràng, cậu không muốn tán gẫu về đề tài này, cậu tưởng Hoắc Chấp Tiêu sẽ không nói nữa, mà không ngờ cùng một ngày, cậu lại dự đoán sai tận hai lần.
“Tôi nhớ rất rõ ràng.” Hoắc Chấp Tiêu nhìn Đinh Dĩ Nam đáp, “Không nghĩ tới Đinh trợ lại cuồng dã như vậy, suýt chút nữa đã ngồi chết tôi mất…”
Bộp.
Đinh Dĩ Nam nhanh chóng thả thìa xuống, tiếng kim loại cùng đồ sứ va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, đánh gãy lời Hoắc Chấp Tiêu còn chưa nói xong.
Đinh Dĩ Nam nhìn người phía sau Hoắc Chấp Tiêu đi tới, thần kinh căng thẳng chào hỏi: “Triệu sư.”
“Đinh trợ, chào buổi sáng.” Triệu Dương bưng đĩa đến gần hai người, “Tối hôm qua chăm sóc không chu đáo, chờ khi trở về lại tụ họp.”
“Được đó.” Đinh Dĩ Nam khách khí nói.
Khi hai người đối thoại, Hoắc Chấp Tiêu nhìn chằm chằm Đinh Dĩ Nam mặt, khóe môi nhếch lên như có như không có ý gì.
Đinh Dĩ Nam thật sự là không thích cảm giác này, rõ ràng trong công việc hai người nói chuyện ngắn gọn hiệu suất lại cao, làm sao sau khi ngủ một giấc, việc giao lưu lại khó khăn như vậy?
“Hoắc Sư.” Đinh Dĩ Nam quyết định nói chuyện tử tế cùng Hoắc Chấp Tiêu một chút, “Tối hôm qua là tôi uống quá nhiều rồi, tôi không hy vọng chuyện này ảnh hưởng đến công việc của chúng ta.”
“Có ảnh hưởng không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Nếu như anh luôn đề cập đến vấn đề đó” Đinh Dĩ Nam dừng một chút, “Đúng, sẽ ảnh hưởng.”
Hoắc Chấp Tiêu không nói thêm lời nào, chậm rãi ăn xong bữa sáng.
Đinh Dĩ Nam chỉ coi anh ngầm thừa nhận, thở phào nhẹ nhõm.
Ăn sáng xong, thời gian vừa vặn, hai người thừa đi thang máy trở về lên tầng lấy hành lý.
Trong thang máy không có những vị khách nào khác, Đinh Dĩ Nam nhấn tầng trệt và nút đóng cửa. Nhưng mà lúc này, một bóng người quen thuộc đột nhiên vọt vào thang máy.
Hàn Thạc há miệng nhìn Đinh Dĩ Nam, hiển nhiên là có lời muốn nói.
Nhưng khi cửa thang máy mở lại, dăm ba vị khách khác ập đến, trong nháy mắt đem Đinh Dĩ Nam ba người đẩy vào tận cùng bên trong.
Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, chờ Đinh Dĩ Nam phản ứng lại, cậu đã dán vào vách thang máy, bên phải Hoắc Chấp Tiêu đứng, bên trái Hàn Thạc đứng.
Những vị khách khác tán gẫu chuyện nhà, Hàn Thạc không tiện mở miệng nói chuyện nữa.
Đinh Dĩ Nam mặt bình tĩnh nhìn màn hình nhảy số, chẳng bao lâu, hắn đột nhiên cảm thấy có người bao lấy ngón út tay trái của cậu.
Cậu nhìn xuống theo bản năng, sau đó ngẩng đầu lên, đối mặt Hàn Thạc đang lấy lòng.
“Vợ” Hàn Thạc dùng khẩu hình hô một tiếng.
Đinh Dĩ Nam thờ ơ không động lòng quay đầu, từ trong tay Hàn Thạc rút tay mình về.
Nhưng mà lúc này, Hoắc Chấp Tiêu bên phải đột nhiên lấy tay quàng cổ cậu, giống như đùa dai tiến đến bên tai của cậu, dùng chỉ có giọng nói chỉ đủ hai người nghe hỏi: “Hắn nắm tay cậu à?“
Vừa nãy Đinh Dĩ Nam nghiêng đầu động tác quá mức rõ ràng, Hoắc Chấp Tiêu có thể đoán được cũng không kỳ quái.
Mà vấn đề là, anh ta đang làm cái gì vậy? Ngại chưa đủ náo nhiệt à?
Đinh Dĩ Nam bất giác run lên, không quen ban ngày ban mặt cùng Hoắc Chấp Tiêu làm những hành động ám muội.
Lần đầu tiên anh muốn bẻ gãy cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng sau đó Hàn Thạc, người chỉ là một bài kiểm tra, đột nhiên siết chặt tay anh một cách tuyệt vọng, giống như anh sắp bóp nát xương tay của mình.
Đương nhiên, Hàn Thạc rất khó chịu với hành động của Hoắc Chấp Tiêu.
Đinh Dĩ Nam trong lúc nhất thời cũng không biết phải tránh ai trước, đúng lúc thang máy đến tầng trệt, cậu đi về phía trước một bước, nói với người đứng trước: “Xin cho qua.” Hai người lúc này mới tự giác buông lỏng cậu ra.
Ba người cùng đi ra thang máy, Hàn Thạc trực tiếp tiến lên kéo Đinh Dĩ Nam, sốt ruột nói: “Vợ, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cảm xúc của Đinh Dĩ Nam đã qua, cậu xác thực cần nói chuyện cùng Hàn Thạc về việc chia tay.
Cậu không ngại Hàn Thạc tương tác thân mật với các người mẫu nữ khi quay quảng cáo, nhưng cậu không thể chịu được, Hàn Thạc hi sinh thân thể để đổi lấy tài nguyên.
Từng có một chủ đề trên Weibo, đó là chủ đề về sự sa sút về tinh thần và về thể chất, cái nào không thể chịu đựng hơn.Theo quan điểm của Đinh Dĩ Nam xem ra, hai cái không thể chịu đựng được. Hiện tại cậu cũng mơ hồ ngủ cùng Hoắc Chấp Tiêu, dù nghĩ như thế nào đi nữa, cậu và Hàn Thạc đều không thể tiếp tục được nữa.
Đinh Dĩ Nam vốn muốn dùng 2 phút nói rõ ràng với Hàn Thạc, đang chán nản đứng sang một bên, liền nhìn thấy hắn hai tay đút vào trong quần âu phục, bình chân như vại hiển nhiên không có ý lảng tránh.
Hàn Thạc thuận theo ánh mắt Đinh Dĩ Nam nhìn sang, nhíu mày nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Anh có thể tránh xa một chút không? Chúng tôi có lời muốn…”
“Bọn tôi đã ngủ với nhau rồi.”
Hoắc Chấp Tiêu chậm rãi mở miệng, chậm rãi thả một quả bom xuống khiến vẻ mặt của Hàn Thạc như trực tiếp nứt ra. (Ờ )
Đinh Dĩ Nam không nghĩ tới sẽ nói cho Hàn Thạc việc này,cậu đau đầu hít sâu một hơi, nghĩ thầm sao trước đây không phát hiện ta Hoắc Chấp Tiêu này rảnh rỗi đến vậy?.