Edit + Beta: Heo
Hoắc Chấp Tiêu nói chuyện với người khác về công việc, thường thì Đinh Dĩ Nam sẽ ở bên cạnh anh.
Bây giờ Hoắc Chấp Tiêu đi ra ngoài một mình, Đinh Dĩ Nam nhất thời vẫn có chút không thoải mái.
Cậu đến phòng ngủ của Hoắc Chấp Tiêu, dấu vết mây mưa của hai người đêm qua vẫn còn trên giường.
Ít nhất trước khi đó, Đinh Dĩ Nam luôn tin rằng nhu cầu tình dục của cậu không cao, nên bình thường chủ phát tiết khi cần, cậu sẽ không bao giờ phóng túng quá độ.
Nhưng khi nhớ lại niềm vui sướng tột cùng đêm qua, cậu trở nên ngứa ngáy không thể giải thích được, muốn giải tỏa càng nhiều…
Dừng lại.
Đinh Dĩ Nam cắn đầu lưỡi và rút lại những suy nghĩ không đúng lúc.
Cậu thừa nhận rằng tình dục đối với cậu có hấp dẫn tuyệt vời, nhưng vấn đề là bây giờ Hoắc Chấp Tiêu không có ở nhà, cậu luôn suy nghĩ về nó, điều này thực sự không giống với phong cách của cậu.
Sau khi đổi ga giường xong, Đinh Dĩ Nam gọi cho Viên Phong để nói về việc thay đổi công việc.
Cả hai hẹn dùng bữa vào buổi trưa và nói về mọi chi tiết liên quan đến công việc.
Nhóm của Viên Phong có ít hơn mười người và tất cả mọi người đều rất có năng lực.
Công việc chính tất nhiên là tổ chức tiệc, nhưng ngoài việc này, họ cũng phải tìm cách đáp ứng yêu cầu của khách hàng.
Ví dụ, vào ngày sinh nhật của một công tử ca nào đó, muốn một nữ ca sĩ nổi tiếng đầu tiên tham gia chương trình, họ phải liên hệ với công ty chủ quản của nghệ sĩ để bắc cầu.
Một ví dụ khác là một nhà giàu mới nổi muốn tổ chức một bữa tiệc trên không trên máy bay, họ cũng phối hợp với nhau và làm mọi cách để đạt được mong muốn của khách hàng.
Đinh Dĩ Nam nhanh chóng nhận ra rằng công việc này đòi hỏi kỹ năng giao tiếp và đàm phán mạnh mẽ, và có vẻ như nó không dễ sử dụng như anh tưởng tượng.
Viên Phong bảo cậu đừng lo lắng, trước tiên hãy làm quen với cậu, sau đó sẽ sắp xếp công việc cụ thể cho cậu sau khi quen.
“Vậy thì khi nào tớ sẽ bắt đầu?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Tất nhiên càng sớm càng tốt.” Viên Phong nói.
Công việc mới đã được thương lượng xong xuôi, nhưng Đinh Dĩ Nam vẫn đang gặp phải một trở ngại.
Nếu muốn bắt đầu càng sớm càng tốt, tất nhiên phải từ chức càng sớm càng tốt.
Trở về nhà, Đinh Dĩ Nam đã kiểm tra rất nhiều điều gây phẫn nộ mà gặp phải trong thời gian từ chức trên Internet.
Cậu đã chuẩn bị ít nhất một giờ trước khi gửi tin nhắn cho Hoắc Huân.
【Đinh Dĩ Nam: Hoắc tổng, khi nào ngài có thời gian? Tôi muốn nói chuyện với ngài về việc từ chức.
】
Đinh Dĩ Nam đã làm việc tại Văn phòng Cửu Sơn kể từ khi tốt nghiệp và chưa bao giờ từ chức.
Cậu tưởng tượng chuyện này sẽ không dễ dàng, quả nhiên, hai tiếng sau Hoắc Huân gọi điện thoại tới.
“Cậu muốn từ chức sao?” Hoắc Huân hỏi.
“Vâng, Hoắc tổng.”
“Lý do là gì?”
Đinh Dĩ Nam đã tìm ra lý do của mình, trả lời không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Bây giờ công việc này rất căng thẳng đối với tôi, và tôi muốn thay đổi môi trường làm việc của mình.”
“Không có việc gì dễ dàng, người trẻ tuổi.” Hoắc Huân nói, “Trừ phi cậu muốn đi công viên canh cổng.”
Tuy rằng Hoắc Huân không ở trước mặt cậu mà qua điện thoại, nhưng uy quyền từ người lớn tuổi vẫn khiến Đinh Dĩ Nam khó thở.
Không phải cậu không nghĩ tới sẽ trực tiếp ném đơn từ chức lên bàn của Hoắc Huân, phủi mông rồi bước đi.
Nhưng học thức tốt của cậu đã nói với cậu rằng cậu không thể bất kính với các bậc tiền bối cùng trường đến vậy, chưa kể Hoắc Huân còn là cha của Hoắc Chấp Tiêu, cho nên cậu càng phải chu đáo.
“Cậu có bao nhiêu ngày nghỉ phép hàng năm?” Hoắc Huân lại nói, “sau khi nghỉ xong hãy trở lại làm việc.”
Giọng điệu của Hoắc Huân hiển nhiên không muốn nói thêm nữa, tạo cho người ta cảm giác “mọi chuyện đã ổn thỏa”.
Đương nhiên Đinh Dĩ Nam không thể từ bỏ như vậy, lập tức nắm lấy quyền nói: ” Hoắc tổng, tôi không muốn nghỉ phép, tôi muốn từ chức.”
Đầu dây bên kia im lặng trong một giây, rồi ông nói với vẻ thiếu kiên nhẫn khó nhận ra.
“Nói cho ta biết, cậu tại sao phải chịu nhiều áp lực.” Hoắc Huân nói.
“Làm thêm là quá giờ và quá nhiều chuyến công tác.” Đinh Dĩ Nam nói, “Vẫn còn một số nhiệm vụ tôi không thể hoàn thành”.
“Ví dụ?”
“Sắp xếp một buổi xem mắt cho Hoắc sư.”
“Có khó không? Chỉ là sắp xếp một bữa ăn.” Hoắc Huân nói, “Với khả năng của cậu là có thể làm được.”
Đinh Dĩ Nam biết rằng Hoắc Huân nên đánh giá cao năng lực làm việc của cậu.
Dù sao, Hoắc Chấp Tiêu đã thay đổi nhiều trợ lý như vậy, cũng chỉ có cậu mới có thể kiên trì.
“Sắp xếp một bữa ăn thì dễ, nhưng tôi không muốn lừa dối Hoắc sư.” Đinh Dĩ Nam nói, “Nếu có thể, tôi hy vọng ngài sẽ tự mình sắp xếp một buổi hẹn với Hoắc sư, mà không phải để tôi bị kẹp ở giữa.
“
Nói chuyện từ chức cũng là một loại thương lượng, Đinh Dĩ Nam dần dần tìm được lý lẽ.
Tất nhiên cậu không muốn Hoắc Huân sắp xếp một buổi xem mắt cho Hoắc Chấp Tiêu, nhưng cậu vẫn phải nói ra vì cậu cần Hoắc Huân nhận ra rằng nó khó khăn như thế nào.
—Với mối quan hệ cha con giữa hai người họ, Hoắc Huân không bao giờ có thể xúc tiến bất kỳ cuộc hôn nhân nào.
Chính vì điều này mà ông ấy sẽ giao vấn đề này cho Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam có thể làm được điều này, nhưng cậu phải lén lút và đối mặt với áp lực tâm lý vô cùng lớn.
Và điều này đã trở thành một lý do hợp lệ để cậu từ chức.
Hoắc Huân hiểu rõ ý của Đinh Dĩ Nam, im lặng không có lập tức trả lời.
Tuy nhiên, dựa trên sự hiểu biết của Đinh Dĩ Nam về ông ta, ông ta chắc chắn không phải là kiểu người lãnh đạo sẽ dễ dàng nhượng bộ sau khi hiểu những khó khăn của nhân viên.
“Vậy thì cậu sẽ làm đến cuối tháng này.” Hoắc Huân chậm rãi nói, “Việc nên làm thì vẫn phải làm, dù sao cũng phải nghỉ việc, làm đàn ông cũng không có gì khó khăn..
“
Điều đó vẫn phải sắp xếp một cuộc xem mắt cho Hoắc Chấp Tiêu, thậm chí trở thành đứa con trai bị bỏ rơi bị khi đã dùng hết.
Đinh Dĩ Nam không nhân nhượng, bình tĩnh nói: “Tôi vẫn còn 10 ngày phép năm, có thể nghỉ đến cuối tháng, tính đến cuối tuần.”
Trước khi gửi tin nhắn cho Hoắc Huân, Đinh Dĩ Nam đã đoán trước nhiều kết quả khác nhau và chuẩn bị kế hoạch phản hồi.
Vì cậu đã từ chức nên việc nghỉ phép hàng năm là quyền chính đáng của cậu.
Hoắc Huân muốn cậu tiếp tục làm việc trong công ty những ngày này, cậu không phải là không thể đi, nhưng cậu nhất định sẽ không nhượng bộ khi sắp xếp một buổi xem mắt.
Hoắc Huân có lẽ thấy không thuyết phục được Đinh Dĩ Nam, sự nóng nảy trong giọng điệu cũng không thể che giấu được nữa: “Vậy thì cậu không dùng để đi làm.
Ngày mai qua làm thủ tục từ chức.”
Hoắc Huân nói xong, liền cúp điện thoại.
Thần kinh căng thẳng của Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng thả lỏng, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không biết Hoắc Huân có phải trả lương cho ngày nghỉ phép năm mà cậu chưa nghỉ hay không, nhưng trên thực tế, ngay cả khi Hoắc Huân không phát lương, đối với cậu cũng không có ý nghĩa gì.
Tóm lại, việc từ chức đã kết thúc, Đinh Dĩ Nam nằm dài ra và cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.
Nhưng mà, cậu vừa mới nằm xuống giường, ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng bước chân của 300 tuổi, một giây tiếp theo, tiếng mở khóa điện tử truyền đến.
300 tuổi giống như một chiếc radar nhỏ, nó có thể dự đoán chính xác mỗi lần có ai đó về nhà.
Đinh Dĩ Nam trở mình xuống giường, đi tới cửa ra vào, nhìn Hoắc Chấp Tiêu bước vào hỏi: “Mọi việc ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Hoắc Chấp Tiêu đi dép lê, nới lỏng cà vạt, nói: “Anh đã tìm được cơ quan kế toán và nộp hồ sơ đăng ký rồi.
Đinh Dĩ Nam hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Hoắc Chấp Tiêu nhướng mày: “Em muốn anh từ từ sao?”
“Không.” Đinh Dĩ Nam nói, “Em cũng đã nói với Hoắc tổng rằng em sẽ làm thủ tục từ chức vào ngày mai.”
Sự tiến triển của họ đều rất tốt, Hoắc Chấp Tiêu ngồi xuống ghế sô pha và nắm lấy eo lưng của Đinh Dĩ Nam, trong khi Đinh Dĩ Nam quỳ xuống ghế sô pha và ôm đùi của Hoắc Chấp Tiêu.
“Hôm nay em sẽ làm trợ lý của anh chứ?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi, nhìn thẳng Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam đang mặc quần pyjama.
Khi cậu ngồi, ống quần của cậu về cơ bản là thu nhỏ đến phần đùi của cậu.
“Đúng vậy, Hoắc sư.” Đinh Dĩ Nam dùng giọng điệu công việc, “Vậy anh còn phải thu xếp công việc cho tôi chứ?
Khi cậu nói điều này, tay của Đinh Dĩ Nam không thành thật, cậu cởi thắt lưng của Hoắc Chấp Tiêu.
“Đinh trợ,” Hoắc Chấp Tiêu không hề bị lay động, “Là một trợ lý chuyên nghiệp, dụ dỗ ông chủ như thế này có phải hay không?”
“Nhưng ông chủ có vẻ thích thú với điều đó,” Đinh Dĩ Nam nói.
“Vậy thì em lại đến quyến rũ đi.”
Hoắc Chấp Tiêu nói rồi anh liền tháo cà vạt trên cổ của mình, nhưng Đinh Dĩ Nam đã giữ mu bàn tay của anh vào lúc này.
“Chính là như vậy.” Đinh Dĩ Nam cài lại chiếc cà vạt lỏng lẻo, nếu bỏ qua phần thân dưới đã chuẩn bị sẵn sàng của Hoắc Chấp Tiêu, ít nhất phần thân trên trông giống như một người kinh doanh bình thường.
“Công sở play?” Hoắc Chấp Tiêu nhướng mày.
(Yesssssss!!!!!! ԅ(♡﹃♡ԅ)ԅ(♡﹃♡ԅ))
“Thừa dịp em vẫn là trợ lý của anh.” Đinh Dĩ Nam nắm lấy cà vạt của Hoắc Chấp Tiêu và nói.
“Em thành thật giải thích,” Tay Hoắc Chấp Tiêu không ngừng hướng lên trên đùi Đinh Dĩ Nam, “Trước giờ em thật sự không có kích động với anh sao?”
“Không có.” Đinh Dĩ Nam nói, “Anh chỉ là ông chủ của em tại nơi làm việc.”
“Có nghĩa là trước đây em không coi anh như một người đàn ông?” Hoắc Chí Tường hỏi.
“Ừm.”
“bây giờ thì sao?”
“Bây giờ …” Đinh Dĩ Nam tiến đến bên tai Hoắc Chấp Tiêu, dụi môi vào dái tai anh nói: “Sao anh lại nhõng nhẽo như vậy, có muốn ch!ch trợ lý của anh không?”
…
Vận động kịch liệt kết thúc, cả hai ôm nhau lên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Rõ ràng là gần đến giờ ăn tối, nhưng ai cũng quá lười biếng để đứng dậy nấu ăn.
Đầu Đinh Dĩ Nam đặt trên lồng ngực của Hoắc Chấp Tiêu, yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ.
“Hoắc Chấp Tiêu.” Cậu đột ngột gọi.
“Hả?”
“Em nghĩ Hoắc tổng vẫn sẽ sắp xếp một buổi xem mắt cho anh.”
Đinh Dĩ Nam không nghĩ rằng Hoắc Huân là người dễ dàng từ bỏ, thậm chí còn can thiệp vào bản thảo thiết kế của Hoắc Chấp Tiêu, huống chi là chuyện cả đời của Hoắc Chấp Tiêu.
“Anh sẽ không đi.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Em lo lắng cho tôi sao?
“Có lo lắng về điều này.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Em lo lắng, anh không dám cự tuyệt ba anh.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Một chút.”
Đinh Dĩ Nam không dám dốc toàn lực, ít nhiều cũng vì sợ Hoắc Chấp Tiêu làm cho mình thất vọng.
Mối quan hệ rồi sẽ kết thúc không tốt đẹp, cậu không muốn trải qua loại chuyện này một lần nữa.
“Cho anh thêm chút thời gian.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Em biết anh mà, chỉ cần anh muốn, anh có thể làm tốt.”
“Được.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Nói,” Hoắc Chấp Tiêu chuyển đề tài, “Em thật sự muốn cùng bạn học tới nơi đó?”
“Hôm nay em cùng Viên Phong nói chuyện phiếm, em không phải trợ lý của cậu ấy.” Đinh Dĩ Nam nói, “Chỉ là cậu ấy sẽ cho em làm quen với công việc trước, sau đó em sẽ làm việc độc lập.”
“Nhưng tôi cần trợ lý.” Hoắc Chấp Tiêu thở dài, vẻ mặt buồn bã, “Đăng ký công ty, mở tài khoản ngân hàng, chọn địa điểm studio, thuế vụ cũng rất đau đầu.”
Đinh Dĩ Nam hơi run không giải thích được, cậu nghĩ lại rồi nói: “Em hỏi Viên Phong, công việc mới và thời gian đi làm đều không cố định, nếu anh thực sự quá bận, em cũng không phải không thể…”
Ngừng một chút, Đinh Dĩ Nam nói tiếp: “Giúp anh giải quyết một số việc.”
Hai mắt sáng Hoắc Chấp Tiêu lên, nếu trên đầu anh hai cái lỗ tai, nhất định có thể nhìn thấy dáng vẻ tai chó rũ xuống đột nhiên dựng đứng lên.
“Em còn nói phân biệt giữa công việc và cuộc sống.” Hoắc Chấp Tiêu mỉm cười, không ai có thể nhìn ra anh đang có tâm trạng tốt.
“Khụ, cái này không giống vậy.” Đinh Dĩ Nam hắng giọng một cách mất tự nhiên, nhìn sang chỗ khác và nói, “Em là hữu tình trợ giúp, không phải công việc của em.
Nếu công việc của anh xung đột với công việc của em, thì em tuyệt đối…”
Trước khi lời Đinh Dĩ Nam nói xong, Hoắc Chấp Tiêu đã chặn môi cậu.
“Em hoàn toàn … ưu tiên cho … công việc của mình …”
Đinh Dĩ Nam không tiếc nỗ lực để thể hiện lập trường của mình, nhưng Hoắc Chấp Tiêu thì không hề lay chuyển.
Anh cắn đôi môi đang nói nhảm cười: “Để tôi xem cái miệng của em cứng đến mức nào.”.