Công Thức Mỹ Học FULL


Edit + Beta: Heo
Cùng Hoắc Chấp Tiêu ở chung ba năm qua, tổng kết của Đinh Dĩ Nam đối với anh là: Khó hầu hạ.
Nhưng Đinh Dĩ Nam cũng không nghĩ Hoắc Chấp Tiêu là một người khó đoán.
Giống như vẻ mặt mù mịt khi nhìn thấy bản phác thảo, cho nên động tác kế tiếp chắc là sẽ vo trang giấy lại và ném vào thùng rác;
Hay như sau khi tan làm, anh đi uống rượu, thậm chí dẫn người về nhà qua đêm, điều đó sẽ chỉ xảy ra khi anh có tâm trạng tốt hoặc xấu, và tâm trạng xấu chiếm phần lớn;
Cũng giống như tâm tình của anh không tốt là vì cha anh – Hoắc Huân khoa tay múa chân với bản phác thảo thiết kế của anh.
Đinh Dĩ Nam nghĩ tới tối hôm qua cùng Hoắc Chấp Tiêu trong một quán bar, cậu đã tự chế giễu bản thân và so sánh mình với một công cụ không máu thịt.

Bây giờ nghĩ lại, trong mắt Hoắc Chấp Tiêu cậu cũng chỉ là công cụ làm việc thôi.
Cậu không quan tâm cuộc sống riêng của Hoắc Chấp Tiêu, cũng không quan tâm tác phẩm của anh xấu hay đẹp.

Tất cả những gì cậu cần làm là cung cấp dầu máy bôi trơn để máy có thể hoạt động bình thường.
Giống như lúc cậu mới nhận việc, Hoắc Huân chỉ giao cho cậu một việc, đó là bảo đảm Hoắc Chấp Tiêu đi làm đàng hoàng.
Nhưng mà bây giờ, Đinh Dĩ Nam có chút thay đổi, cậu lúc này mới biết Hoắc Chấp Tiêu ngoài giờ làm việc chính là một người chơi bài theo lẽ thường. (???)
“Chuyến bay của anh lúc mấy giờ?” Đinh Dĩ Nam nhìn Hàn Thạc hỏi.
Hàn Thạc hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, sững sờ nói: “Buổi tối sáu giờ.”
“Vậy về nhà bàn lại.”
Có lẽ hai chữ “Về nhà” làm cho Hàn Thạc có chút được an ủi, hắn không tiếp tục lôi kéo Đinh Dĩ Nam không tha nữa.
Chuyến bay về vẫn là máy bay chở khách nhỏ, Hoắc Chấp Tiêu chỉ thiếu điều viết hai chữ ‘khó chịu’ lên trên mặt thôi.
Chờ máy bay tiến vào tầng bình lưu, tiếp viên hàng không bắt đầu chia phát món ăn.

Cũng giống như khi đến, bữa trưa trên chuyến bay này có hai suất gà và cá.
Vị trí của Đinh Dĩ Nam gần lối đi, cậu giơ 2 ngón tay với tiếp viên hàng không, nói: “Hai phần thịt gà, cảm ơn.”
Tiếp viên hàng không đưa 2 phần đồ ăn nóng hổi, Đinh Dĩ Nam động tác tự nhiên đưa cho Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh.

Động tác đã làm qua vô số lần nhưng lần đầu tiên bị Hoắc Chấp Tiêu dị nghị: “Làm sao cậu biết tôi muốn ăn thịt gà?”
Đinh Dĩ Nam có chút không hiểu, cậu nói: “Anh không ăn cá nước ngọt.”
Ở cạnh Hoắc Chấp Tiêu nửa năm, Đinh Dĩ Nam liền thăm dò được khẩu vị của anh.

Không biết từ khi nào thì bắt đầu, mỗi lần đi máy bay đều do cậu trực tiếp chọn suất ăn cho Hoắc Chấp Tiêu.
Xem phản ứng của Hoắc Chấp Tiêu hiện tại, có lẽ anh chưa từng chú ý đến chuyện này.

Chuyện này cũng không có gì lạ, tiền điện, nước, tiền nhà của Hoắc Chấp Tiêu mỗi tháng đều do Đinh Dĩ Nam đóng phí, e rằng vị Thái tử cũng không biết phí tài sản hàng tháng của căn hộ tầng cao mà anh ta ở.
“Cậu hiểu rõ tôi vậy à?” Hoắc Chấp Tiêu nhận hộp đồ ăn, ánh  mắt dừng lại trên mặt  Đinh Dĩ Nam, như là mới phát hiện ra việc này.
Đinh Dĩ Nam lấy dao nĩa ra, thản nhiên nói: “Anh là ông chủ, anh nói xem?”
Đoàn đội Triệu Dương với Hoắc Chấp Tiêu, ai cũng có xe, lúc ra sân bay cũng không cần trải qua hoàn cảnh lúng túng như trước.
Đinh Dĩ Nam cùng Hoắc Chấp Tiêu đi tới bãi đậu xe dưới đất lấy xe, từ thân phận Đinh trợ, bây giờ cậu đã thành Đinh tài xế.
Từ sân bay đến nhà Hoắc Chấp Tiêu mất khoảng 40 phút, rồi từ nhà Hoắc Chấp Tiêu đến nhà cậu mấy thêm 10 phút.

Đinh Dĩ Nam đã lên kế hoạch từ trước, cậu đã định đi siêu thị mua một vài chiếc hộp đựng đồ sau khi gửi cho Hoắc Chấp Tiêu, rồi dùng nửa ngày còn lại của kỳ nghỉ để sắp xếp đồ đạc của Hàn Thạc.
Tuy nhiên, kế hoạch luôn không theo kịp với những thay đổi, nửa đường Đinh Dĩ Nam nhận được một cuộc gọi từ cửa hàng quần áo trên đường đi, và cậu phải đặt kế hoạch ban đầu sang một bên.
“Bộ đồ may đo đã đến cửa hàng vào tháng trước, bây giờ anh có muốn đến lấy không?” Đinh Dĩ Nam hỏi Hoắc Chấp Tiêu.
Bình thường đều do Đinh Dĩ Nam đi lấy ở cửa hàng rồi mang tới nhà Hoắc Chấp Tiêu, nếu như Hoắc Chấp Tiêu mặc thử không có vấn đề gì thì trực tiếp ký nhận, nếu có vấn đề thì Đinh Dĩ Nam sẽ mang về lại cửa hàng để sửa.
Nhưng lần này tiệm quần áo vừa gọi điện đúng lúc hai người trên đường về nội thành, cậu muốn Hoắc Chấp Tiêu tự đến lấy, như vậy Đinh Dĩ Nam sẽ đỡ thêm phiền toái.
“Ở chỗ nào?” Hoắc Chấp Tiêu thản nhiên hỏi.

Dựa vào biểu tình của anh thì không khó nhìn ra là anh đang muốn về nhà ngủ bù, nhưng Đinh Dĩ Nam cũng không hề từ bỏ.
“Ở rìa của đường vành đai 3.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Tiện đường, không xa.”
“Được thôi.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Vóc người Hoắc Chấp Tiêu chỉ có thể mặc âu phục đặt may, không chỉ vì anh cao.

Nửa người trên của anh là tiêu chuẩn hình tam giác ngược, Phần trên cơ thể của anh là hình tam giác ngược tiêu chuẩn.

Một người đàn ông bình thường khó có tỷ lệ giữa vai và eo của anh ấy, mà hai cái chân của anh cũng dài hơn so với người bình thường, kích thước tiêu chuẩn sẽ chỉ tự động trở thành chín khi anh mặc vào chân anh ấy vào.
Cửa hàng quần áo bên đường vành đai 3 là một cửa hàng có tuổi đời hàng thế kỷ.

Hơn một nửa số bộ quần áo của Hoắc Chấp Tiêu đều được làm ở đây.
Bộ quần áo may sẵn mới vẫn duy trì tiêu chuẩn cao như trước, Hoắc Chấp Tiêu đứng ở gương nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên rất hài lòng với bộ đồ tây này.
Nhưng khi Đinh Dĩ Nam lấy thẻ black card của Hoắc Chấp Tiêu chuẩn bị đi thanh toán số dư, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên bước chân dài đi tới trước mặt Đinh Dĩ Nam.
Thông thường mà nói, một người đang thử quần áo đi trước mặt người khác, chủ yếu là để lắng nghe ý kiến.

Nhưng.

Mà Đinh Dĩ Nam không nghĩ là Hoắc Chấp Tiêu cần cậu đánh giá, trên thực tế, Hoắc Chấp Tiêu cũng chưa từng làm chuyện như vậy.
Đinh Dĩ Nam không rõ vì sao mà chỉ nhìn ông chủ mình, mà có lẽ nghi hoặc trong mắt cậu quá rõ ràng, Hoắc Chấp Tiêu có chút bất mãn mà nhíu mày, hỏi: “Thế nào?”
Được rồi, cũng thật là.
Đinh Dĩ Nam bình luận đúng trọng tâm: “Nhìn rất đẹp.” 
Cậu không phải nịnh nọt ông chủ mà vì điều kiện ngoại hình Hoắc Chấp Tiêu không kém chút nào so với người mẫu.
“Cậu cũng may một bộ đi.” Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên nói.
Đinh Dĩ Nam một lần nữa lộ ra vẻ mặt không rõ lý do.

Bộ đồ này tối thiểu thấp nhất cũng là 10.000 nhân dân tệ, không phải mức lương Đinh Dĩ Nam có thể mua được.
“Ngày mai muốn đi gặp khách hàng quan trọng.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Nếu có cái nào thích hợp liền trực tiếp mua luôn.”
Ngày mai là thứ hai, tại Đinh Dĩ Nam không có sự sắp xếp nào khác ngoài cuộc họp hàng tuần.

Cậu nhớ lại danh sách khách hàng của Hoắc Chấp Tiêu trong đầu, hỏi: “Là Vương tổng sao?”
Đây là hiện là khách hàng quan trọng của Hoắc Chấp Tiêu, ông ta chuẩn bị đầu tư xây dựng một trung tâm thương mại ở vị trí đắc địa, mà Hoắc Chấp Tiêu chính là thiết kế chính của tòa nhà thương mại này.
“Không phải.” Hoắc Chấp Tiêu không nhiều lời, “Cậu chọn đi, tôi trả cho cậu.”
Văn phòng hàng năm đều sẽ phát cho nhân viên đồ lao động làm theo yêu cầu, đây là lần đầu tiên Hoắc Chấp Tiêu dùng tiền túi mua đồ cho Đinh Dĩ Nam.
Có ý gì? Ngủ rồi bồi thường?
Biểu tình Đinh Dĩ Nam có chút phức tạp, mà Hoắc Chấp Tiêu như nhìn thấu ý nghĩ của cậu, buồn cười hỏi: “Nghĩ gì thế? Thưởng cho nhân viên thôi mà.”
“Anh trước đây chưa thưởng gì cho tôi”.

Đinh Dĩ Nam nói ra sự thật.
“Đó là vì trước đây tôi không biết tôi không ăn được cá nước ngọt.” Hoắc Chấp Tiêu nói. (Thật lươn lẹo)
Người trưởng thành kiêng ăn thường là vô ý thức, bởi vì đã không còn người lớn bắt ép ăn những thứ mình không thích.

Đinh Dĩ Nam cũng phải nắm bắt được sở thích cá nhân của Hoắc Chấp Tiêu vì nhu cầu công việc nên mới đưa ra quy tắc như vậy.
Đinh Dĩ Nam có thể nói chính xác điều gì đó mà Hoắc Chấp Tiêu thậm chí còn không nhận ra, cho thấy rằng cậu có đủ cẩn thận trong công việc của mình.

Nhưng hiển nhiên, cho đến tận hôm nay Hoắc Chí Đạo mới phát hiện ra điều này.
Trong ánh mắt háo hức và nhiệt tình của người hướng dẫn viên mua sắm, Đinh Dĩ Nam không thể thảo luận với Hoắc Chấp Tiêu rằng liệu việc cậu nhận phần thưởng giá trị như vậy có thích hợp không.

Cậu mặc chiếc áo vét tông màu đen sẫm do hướng dẫn viên mua sắm giới thiệu, rồi bước tới chiếc gương toàn thân để chụp ảnh, quả thực trông đẹp hơn chiếc cậu đang mặc.
Nhưng cậu chưa kịp phát biểu ý kiến, Hoắc Chấp Tiêu ngồi ở ghế salon liền nói với hướng dẫn viên mua sắm: “Lấy cho cậu ấy sơ mi tối màu.”
Đinh Dĩ Nam không nghĩ cần phải phiền phức như vậy, cậu nói: “Màu trắng cũng cũng được.”
Hoắc Chấp Tiêu khoanh hai tay tại trước ngực, nhíu mày nói: “Cậu đang chất vấn mắt thẩm mỹ của tôi?”
Câu cửa miệng thứ nhất của Hoắc Chấp Tiêu xuất hiện.
Trên công trường, thỉnh thoảng quản đốc sẽ đặt câu hỏi rốt cuộc thứ mà Hoắc Chấp Tiêu thiết kế có đẹp hay không đẹp, lúc này Hoắc Chấp Tiêu sẽ mạnh miệng hỏi câu cửa miệng  này.

Cuối cùng, sự thật luôn chứng minh rằng Hoắc Chấp Tiêu thực sự có tiếng nói trong lĩnh vực thẩm mỹ.
Đinh Dĩ Nam không phản kháng “Uy Quyền” của Hoắc Chấp Tiêu nữa, bước vào phòng thử đồ với chiếc áo sơ mi sẫm màu mà hướng dẫn viên mua sắm đưa cho cậu.
Cảm giác chất liệu vải cao cấp quả thực rất khác thường, Đinh Dĩ Nam cởi áo sơ mi trắng ra, đang định mặc áo sơ mi sẫm màu vào, màn cửa phòng thử đồ bị người khác vén một nửa lên, Hoắc Chấp Tiêu đứng sau màn cửa, đưa vào một cái cà vạt nói: “Đeo thêm cái này vào.”
Động tác Đinh Dĩ Nam trực tiếp cứng đờ, trong lòng cậu nói: anh không thể chở tôi đi ra rồi hẵng đưa sao?!
Hoắc Chấp Tiêu thấy Đinh Dĩ Nam không phản ứng, trực tiếp treo cà vạt lên móc áo khoác. Chờ làm xong động tác này, anh quan sát trên dưới cơ thể trần trụi của Đinh Dĩ Nam một chốc, sau đó không những không có rời đi, trái lại hơi khom lưng, chen vào bên trong phòng thử đồ nhỏ hẹp.
“Anh đây là…?” Đinh Dĩ Nam nghiêng đầu, trừng Hoắc Chấp Tiêu phía sau hỏi.
“Để tôi xem một chút.”
Hoắc Chấp Tiêu một tay nắm ở eo Đinh Dĩ Nam, một tay kia, ngón tay cái cùng ngón tay giữa đi đến trước ngực Đinh Dĩ Nam, động tác đo đạc tự nhiên, tự nhiên đo khoảng cách giữa hai điểm đó.
Da thịt chạm vào làm cho thân thể “điểm bắt đầu” và “điểm kết thúc” đều cương cứng, nhưng hai ngón tay thủ phạm không kéo dài được bao lâu, dần dần đi xuống eo và bụng của Đinh Dĩ Nam, mở ra đóng lại số đo vòng eo.
Một lát sau, Hoắc Chấp Tiêu thu tay về, nhìn Đinh Dĩ Nam khiếp sợ trong gương  nói: “Hoàn hảo.”
Câu cửa miệng thứ hai của Hoắc Chấp Tiêu xuất hiện.
Mỗi khi hoàn thành một dự án ưng ý, Hoắc Chấp Tiêu luôn thích nhìn công trình của mình từ xa, đo chiều dài, chiều rộng và chiều cao của tòa nhà bằng ngón tay cái và ngón giữa, sau đó tự thốt ra hai chữ này.
Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ nghĩ, hành động này của  Hoắc Chấp Tiêu lại có một ngày có cơ hội dùng trên thân thể của cậu.
“Hoắc Chấp Tiêu!” Đinh Dĩ Nam thẹn quá thành giận nhẹ giọng nói, “Anh rất chán sao?!”
Hoắc Chấp Tiêu đem hai tay cắm vào túi quần, thưởng thức biểu tình chưa từng thấy trong gương của Đinh Dĩ Nam cười nhạt nói: “À, có một chút.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui