Edit + Beta: Heo
Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam không cùng Hoắc Huân trở về thành phố mà dắt theo 300 tuổi lang thang ở thôn Tam Dương.
Chó con trở về nơi mình sinh ra, quá phấn khích vui vẻ nô đùa trên cánh đồng.
May mắn thay, Đinh Dĩ Nam cầm một sợi dây buộc chó có thể thu vào dài 10 mét, vì vậy cậu không phải chạy xung quanh với 300 tuổi.
Buổi sáng mùa hè có chút nắng, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu đi bộ dưới bóng cây, họ nắm tay nhau khi bước đi.
Xung quanh không có những người khác, chỉ có một bầu không khí nồng nàn của tự nhiên.
Nghĩ kỹ lại, trái tim Đinh Dĩ Nam như được mở ra vì nụ hôn ngây thơ của Hoắc Chấp Tiêu trong một đêm tràn ngập bầu không khí tự nhiên như vậy.
“Bà xã.” Hoắc Chấp Tiêu đột ngột gọi.
“Hả?”
“Như vậy thật tốt.”
“Cái gì?”
“Đi cùng với em.”
Đinh Dĩ Nam cười nhẹ, bắt tay giữa hai ngón tay, biểu thị rằng cậu cũng giống như Hoắc Chấp Tiêu.
Không biết có phải bầu không khí đã ổn không, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên dừng lại, nói với Đinh Dĩ Nam: “Chúng ta kết hôn đi?”
“Kết hôn?” Đinh Dĩ Nam sửng sốt, trong đầu lập tức xuất hiện nhiều câu hỏi thiết thực, chẳng hạn như lấy chứng từ ở đâu, Hoắc Huân phải làm như thế nào… vân vân.
“Anh sẽ cho chúng ta hai tờ giấy đăng ký kết hôn PS.” Hoắc Chấp Tiêu nói. (PS: photoshop)
Đinh Dĩ Nam nhất thời dở khóc dở cười, khiến cậu vì vấn đề suy nghĩ này một cách nghiêm túc trong chốc lát, kết quả là do mạch não của bạn trai không bình thường.
“Sao cũng được.” Đinh Dĩ Nam nói.
Vừa dứt lời, phía trước đột nhiên vang lên hai tiếng chó sủa.
Đinh Dĩ Nam theo âm thanh nhìn lại, thấy 300 tuổi đang đánh nhau với một con chó đực nhỏ khác.
Hai con chó đực nhỏ đang cảnh giác ngửi ngửi mông nhau, bỗng 300 tuổi bất ngờ cưỡi lên và có những động tác khiếm nhã.
“300 tuổi!” Đinh Dĩ Nam vội vàng buộc chặt dây xích chó, cố gắng đem đứa con trai mất mặt của mình trở về.
Tuy nhiên, Hoắc Chấp Tiêu lại dửng dưng nâng cằm lên nói: “Cứ để nó chơi.”
“Em đã nói đừng để 300 tuổi nhìn chúng ta.” Đinh Dĩ Nam cau mày, “Nó còn chưa lớn, hiện tại đã học cưỡi những con chó đực nhỏ khác rồi.” (Mé xấu hổ dùm luôn á)
Hoắc Chấp Tiêu suy tư gật gật đầu, nhưng nói ra khỏi miệng lại là: “Không hổ là con trai chúng ta.”
Đinh Dĩ Nam quả thực không nói nên lời, hai cha con này đúng là hết cách.
Cậu từ bỏ giãy dụa, đưa dây xích chó cho Hoắc Chấp Tiêu, nói: “Đừng nói là em quen biết anh.”
Hoắc Chấp Tiêu mỉm cười, đem 300 tuổi trở về sợ người khác không biết, nói với lưng Đinh Dĩ Nam: “Bà xã à, chờ anh.”
Theo trí nhớ, hai người đến sân nhà của cậu bé, lúc này có một người phụ nữ đang phơi chăn trong sân, khi nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam, liền hỏi: “Các người đang tìm ai?”
Hai người chưa kịp trả lời thì từ trong phòng có một bóng người bay ra hét lớn: “Anh ơi, anh đến chơi với em đi!”
Đinh Dĩ Nam xoa đầu cậu bé và nói với người phụ nữ bên cạnh cậu: “Chúng tôi là những người thiết kế thư viện làng đến gặp cậu nhóc”.
“Ra là như vậy.” Người phụ nữ nhẹ nhõm một hơi, nhiệt tình nói: “Vậy hai người vào nhà ngồi đi.”.
“Không cần.” Đinh Dĩ Nam nói, “Chúng tôi cùng chơi với nhóc một lát rồi rời đi.”
“Vậy là được rồi, hai người chơi vui vẻ.”
Đến gần trưa, người phụ nữ quay lại nhà nấu ăn.
Hoắc Chấp Tiêu mở hộp kim loại trong tay và nói với cậu bé: “Cho nhóc xem, đây là thẻ Yu-Gi-Oh chính hãng.”
Thằng nhỏ vươn đầu vào trong hộp hỏi: “Có khác gì không?”
“Khác biệt là lớn.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Nhóc có biết bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ là gì không? Nhóc chơi bản vi phạm bản quyền là thiếu tôn trọng những người sáng tạo.”
Nguyên tắc là nguyên tắc này, nhưng mà nói chuyên nghiệp như vậy, cậu nhóc nào có thể hiểu được.
Bên cạnh đó, trẻ em trong làng không có điều kiện đó, và không có đủ tiền để chơi bài xịn.
Đinh Dĩ Nam ngồi xổm xuống và nói với cậu bé: “Anh trai lớn sẽ dùng bộ bài này để đánh bài quạt với em.
Nếu em thắng, anh ấy sẽ tặng cho em.”
“Này.” Hoắc Chí Tường ở phía sau gọi Đinh Dĩ Nam bất mãn, đương nhiên Đinh Dĩ Nam biết Hoắc Chấp Tiêu lấy thẻ ra với tiêu chí để khoe khoang, cũng không có ý cho đi.
Cậu bé nói “OK”, sau đó chạy trở lại nhà để lấy thẻ của mình.
Đinh Dĩ Nam đứng lên nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Không sao đâu, nếu thua em sẽ mua cho anh.”
Hoắc Chấp Tiêu nhướng mày không vui nói: “Làm sao em biết anh sẽ thua?”
Đinh Dĩ Nam nói: “Lần này em sẽ không làm quân sư.”
Hoắc Chấp Tiêu rõ ràng đang gặp khó khăn, lấy ra tất cả các thẻ chính hãng của mình từ hộp kim loại.
Thằng nhỏ bên kia cũng mang một xấp bài sang, sau màn oẳn tù tì hai đứa bắt đầu cuộc chiến “đồ official vs đồ fake.”
Tuy nhiên, sau khi chơi chưa được vài hiệp, mấy người đã phát hiện ra những lá bài xịn của Hoắc Chấp Tiêu quá nặng và hoàn toàn không thể quạt được.
Ngược lại lá bài của cậu bé nhẹ dễ quạt, cho dù trình độ của Hoắc Chấp Tiêu có gà đến mấy, anh cũng đã thắng được vài lá bài.
“Anh ăn gian.” Đứa nhỏ không vui, “Lần trước anh để cho anh đẹp trai đó chỉ đạo, lần này lại dùng thẻ nặng như vậy để lừa em.”
“Tôi lừa nhóc?” Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, “Anh trai là đàn ông có vợ, lừa học sinh tiểu học làm gì?
“Vậy thì đừng dùng cái thẻ hỏng này.” Cậu bé nói.
“Thẻ hỏng?” Hoắc Chấp Tiêu dựng tóc gáy, nhặt một thẻ vàng trên mặt đất lên nói: “Thẻ có giới hạn này hơn 100 miếng, nhóc biết là cái gì không?
“Hoắc Chấp Tiêu.” Đinh Dĩ Nam nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu cùng học sinh tiểu học đấu võ mồm, trong lòng cảm thấy buồn cười, kéo người sang bên cạnh, “Nó còn nhỏ, anh cùng nó tính toán làm gì?
Đinh Dĩ Nam giống như một liều thuốc an thần, khiến chú chó to lớn khó tính trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức.
Hoắc Chấp Tiêu thở ra nói: “Quên đi.”
Anh bỏ tấm thẻ vàng trên mặt đất vào trong hộp, đưa cho cậu bé và nói: “Cầm lấy, cho nhóc hết đó.”
“Cái này không đắt sao?” Đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, không có lập tức vươn tay nhận lấy, “Anh không muốn sao?
“Cái gì không muốn, tôi đây là thấy nhóc không có kiến thức, đưa cho nhóc, cho nhóc có thêm kiến thức.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Cậu bé bĩu môi, với một vẻ không hiếm lạ gì.
Đinh Dĩ Nam ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé và nói, “Thực ra, anh lớn rất thích chơi với em.
Trước tiên, hãy giữ cái này đi và đợi thư viện được xây xong, anh ấy sẽ đến dạy em cách chơi khác.
“.”
Cách chơi khác, tất nhiên là đề cập đến lối chơi đúng luật, thú vị hơn nhiều so với thẻ fake.
Cậu bé lúng túng nhận lấy và nói với Đinh Dĩ Nam: “Cảm ơn anh.”
Nói xong nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Tuy rằng anh rất gà, nhưng là giúp bọn em sửa sang thư viện, cũng là một người anh em tốt.”
“Tôi gà?”
“Được rồi, được rồi.” Đinh Dĩ Nam nắm lấy cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu vẫy tay với cậu nhóc, “Vậy thì đi trước đi, lần sau gặp lại.”
Cậu bé cũng vẫy tay chào hai người và nói khéo: “Tạm biệt các anh”.
Đinh Dĩ Nam đi đến cổng sân dẫn 300 tuổi, và đi về phía cổng làng với Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu đút hai tay vào túi quần, vẫn bất mãn lẩm bẩm: “Trẻ con nông thôn đúng là không biết gì.”
Đinh Dĩ Nam khẽ cười một tiếng: “Anh quên em cũng là con nhà quê sao?”
Hoắc Chấp Tiêu không còn gì để nói, anh chuyển đề tài: “Hồi nhỏ em thật sự cho nổ tung hố phân với em gái sao?”
“Thật đấy.” Đinh Dĩ Nam nói, “Anh thậm chí không thể tưởng tượng được những trò chơi mà trẻ em nông thôn chơi đâu”.
“Vậy thì em gái anh cũng cuồng dã như em sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi lại.
Tất nhiên, “sự cuồng dã” ở đây ám chỉ tính cách.
Đinh Dĩ Nam suy nghĩ một lúc và nói: “Em ấy có tính cách giống em, khá hợp lý.”
Lúc này, điện thoại di động của Đinh Dĩ Nam đột nhiên rung lên, anh lấy điện thoại ra xem, đó là email từ ban giám khảo giải thưởng thiết kế hàng đầu trong nước.
“Thư viện mà anh thiết kế đã vượt qua vòng dự tuyển.”
Đinh Dĩ Nam ngẩng đầu nhìn Hoắc Chấp Tiêu, khóe mắt mang theo ý cười, không giấu được vui mừng.
Hoắc Chấp Tiêu chỉ liếc nhìn logo trên màn hình, liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh hỏi: “Em bình chọn giải này cho anh à?”
So với các giải thưởng quốc tế nổi tiếng, nội dung vàng của giải thưởng này không quá cao, nhưng theo quan điểm trong nước, nếu có thể nhận được giải thưởng này, không phải lo lắng về việc kinh doanh.
“Hừm.” Đinh Dĩ Nam nói, “Không bỏ phiếu thì không bỏ”.
“Em không sợ anh không đạt giải sẽ làm cho em xấu hổ sao?”
“Anh không sợ thua Triệu Dương, em sợ cái gì?”
Vẫn là câu mà Hoắc Chấp Tiêu đã nói, mỗi người tùy theo khả năng của mình, và đương nhiên phải đấu tranh cho bằng được.
“Được rồi, anh sẽ nghe theo sự sắp xếp của bà xã tôi.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Sẽ có nhiều tư liệu tiếp theo được gửi.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Không sao.” Hoắc Chấp Tiêu quàng vai Đinh Dĩ Nam, “Cứ giao cho ông xã em đi.”
Cả hai tiếp tục đi về phía trước, bỗng điện thoại di động của Đinh Dĩ Nam lại rung lên vào lúc này.
Nhưng lần này không còn là email nữa mà là một cuộc gọi.
Đinh Dĩ Nam liếc nhìn cái tên trên màn hình và nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Em gái em.”
Cậu trả lời điện thoại và nói, “Đông Đông?”
Em gái Đinh Dĩ Nam tên là Đinh Đông, nhũ danh không có một chút nào sáng tạo, chỉ gọi là Đông Đông.
“Anh, ngày mai cuối tuần, em đi tìm anh chơi.”
“Tìm anh chơi?”
Đinh Đông học đại học ở quê nhà, cách xa thành phố nơi Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu hàng trăm km.
“Em đã hoàn thành công việc bán thời gian của mình, vẫn còn một thời gian nữa trước khi em tốt nghiệp.” Đinh Đông nói, “Em hiện tại sẽ đi gặp các bạn qua mạng ở thành phố lân cận của anh, em sẽ bắt chuyến tàu trở lại vào chiều mai.”
“Đi gặp nạn qua mạng?” Đinh Dĩ Nam tức ngực nói, “Bạn qua mạng nào?”
“Những người bạn có thể trò chuyện trên Internet.” Đinh Đông nói, “Một cô gái, chúng em đều đã gặp nhau.”
“Em có biết hiện tại xã hội này nguy hiểm như thế nào không, em là một đứa nhóc…”
“Ai nha, em biết anh sẽ dài dòng mà.” Đinh Đông ngắt lời Đinh Dĩ Nam, “Sáng mai em sẽ trực tiếp đến nhà gặp anh.
Thế thôi, bye bye.”
Đinh Dĩ Nam muốn nói thêm vài câu, nhưng Đinh Đông đã cúp điện thoại.
Cậu đột nhiên nghĩ đến câu hỏi vừa rồi Hoắc Chấp Tiêu hỏi cậu, tính khí của em gái cậu có phải là ngông cuồng không, cậu trả lời như thế nào? hợp lý? Quả thực là càng lớn càng ngông.
“Đây có phải là em gái mà em dạy kèm video làm bài tập về nhà không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
Trên thực tế, thành tích học tập của Đinh Đông rất tốt và cô nhóc không cần sự kèm cặp của Đinh Dĩ Nam chút nào.
Nếu lúc đó cậu không bịa ra cái cớ này, e rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ không tức giận đến mức đi đến quán bar trong bộ đồ ngủ và đi dép tông để bắt cậu.
Đinh Dĩ Nam thở ra và nói: “Em gái em sẽ đến gặp em vào ngày mai.”
Lúc này, trong đầu cậu chợt lóe lên một tia sáng trắng.
Đinh Đông nói sẽ trực tiếp đến nhà tìm cậu, nhưng nhà cậu đã …
“Xin lỗi.” Đinh Dĩ Nam nhìn Hoắc Chấp Tiêu, “Nhà em bây giờ là văn phòng, em gái em cũng không biết là em ở chung với anh.”
“Con bé không biết tính hướng của em sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Đương nhiên là không biết, nó một đứa nhỏ làm sao có thể hiểu được chuyện này?”
Đinh Dĩ Nam nhận ra rằng cậu thích con trai sau khi vào đại học, lúc đó cậu không còn sống cùng Đinh Đông.
“Có biết thì không cũng không sao mà.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Em gái em luôn dễ tiếp thu hơn ba anh, đúng không?
“Khó nói lắm.” Đinh Dĩ Nam cau mày “Con bé thậm chí còn chưa có bạn trai.
Con bé thậm chí có thể không biết rằng có những nhóm đồng tính luyến ái trên thế giới”.
“Vậy nên làm gì đây?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Như này.” Đinh Dĩ Nam bình tĩnh nói, “Chỉ cần nói rằng chúng ta đang bắt đầu kinh doanh.
Anh là đối tác kinh doanh của em.
Nhà em dùng làm văn phòng, vì vậy em sống trong nhà của anh.”
Tuyên bố này hoàn toàn phù hợp với sự thật, và Đinh Dĩ Nam không phải lo lắng về việc tiết lộ mọi thứ.
Hoắc Chấp Tiêu nghiêng đầu suy tư một hồi, mới nói: “Được.”.