Edit + Beta: Heo
Studio được trang bị nội thất văn phòng và đồ dùng văn phòng, không có dấu vết nào về cuộc sống của Đinh Dĩ Nam ở đây.
Khi Đinh Dĩ Nam dọn đến nhà mới, Đinh Đông là người đầu tiên đến làm khách.
Hai người được ông bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ, từ khi ông bà mất hai người về quê rất ít, dịp lễ tết họ cũng gặp nhau ở nhà Đinh Dĩ Nam.
Đối với Đinh Đông, nhà của Đinh Dĩ Nam là ngôi nhà thứ hai của cô sau giờ học.
Chỉ đến bây giờ, chỗ đứng này đã trở thành văn phòng của xưởng vẽ của Hoắc Chấp Tiêu.
“Sự thay đổi này là quá lớn, phải không?”
Đinh Đông đi loanh quanh trong nhà với chiếc ba lô trên lưng, bộ dạng mới lạ như thể đến đây lần đầu.
Đã không gặp cô bé nửa năm rồi.
Mái tóc ngắn ngang vai của cô bé đã có thể buộc thành đuôi ngựa sau đầu.
Áo phông đơn giản với quần jean trông giống như một nữ sinh viên trẻ trung.
“Từ tuần sau bọn anh sẽ làm việc ở đây.” Đinh Dĩ Nam dựa vào bàn làm việc, hai tay ôm ngực, “Bọn anh cũng thuê một nhân viên, bàn bên cạnh em là bàn của cậu ta.”
Đinh Đông ngồi xuống ghế làm việc, giả vờ gõ bàn phím, hỏi: “Vậy năm sau em tốt nghiệp, em có thể trực tiếp đi làm ở đây bằng cửa sau được không?”
“Em đến đây làm gì?” Đinh Dĩ Nam buồn cười “Em thi vào trường đại học trọng điểm ngành tài chính, rồi đến làm kế toán cho anh à?
“Không phải là không thể.” Đinh Đông vẻ mặt xấu hổ, “Em có thể hy sinh cho anh trai một chút.”
“Tạm biệt, anh đây không cần kế toán.” Đinh Dĩ Nam nói.
Các vấn đề liên quan đến thuế hiện nay rất đơn giản, không gì khác ngoài việc tính lương, xuất hóa đơn,… còn lại kế toán của công ty kế toán có thể giải quyết.
Đinh Đông không có tiếp tục trốn, đứng lên nói: “Anh, hiện tại anh sống ở nơi nào?”
Đinh Dĩ Nam kiểm tra thời gian, đã hơn 11 giờ.
Đinh Đông khởi hành từ sáng muộn, từ thành phố lân cận lái xe mất hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ đã đến giờ ăn tối.
“Anh sẽ đưa em đến đó.” Đinh Dĩ Nam nói, “Đối tác… của anh, anh ấy đang nấu ăn.”
Đã tập luyện vô số lần trước đó, nhưng khi Đinh Dĩ Nam thốt ra từ “đối tác”, cậu không thể không cảm thấy có lỗi.
“Anh tìm đối tác của mình ở đâu?” Đinh Đông đi theo Đinh Dĩ Nam ra ngoài, tò mò hỏi: “Sao anh đột nhiên nhớ ra bắt đầu kinh doanh riêng?
“Đó là sếp cũ của anh.” Đinh Dĩ Nam nói, “Anh ấy ra ngoài để làm việc đó một mình.
Anh nghĩ anh ấy có nhiều tiềm năng phát triển hơn nên anh quyết định từ chức cùng anh ấy”.
“Thế à.” Đinh Đông trầm ngâm gật đầu, sau đó hỏi: “Vị trí trước đây của anh không phải là trợ lý sao? Làm sao anh ta làm một mình có thể kéo anh theo chứ?
Đinh Dĩ Nam không phải là người chuyên nghiệp trong ngành xây dựng.
Thông thường, nếu cậu ra ngoài làm việc một mình, cậu phải là một đối tác có cùng năng lực cạnh tranh cốt lõi.
Thậm chí nếu cần trợ lý, cậu sẽ thuê một nhân viên bình thường thay vì để trợ lý trở thành một cổ đông.
“Anh không …” Đinh Dĩ Nam hắng giọng một cách mất tự nhiên, “E hèm, không phải lấy nhà anh rồi sao?”
Một điều tốt đẹp là, sau khi bị Hoắc Chấp Tiêu chơi xấu, Đinh Dĩ Nam sẽ cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó.
“Đã hiểu.” Đinh Đông chợt nhận ra, “Anh là đầu tư tài sản cố định.”
“Ừ.” Đinh Dĩ Nam vội vàng ấn nút thang máy, vì sợ Đinh Đông tiếp tục hỏi.
Tuy nhiên trời không chiều lòng người, mà chuyên ngành đại học của Đinh Đông lại là vấn đề tài sản, cô hỏi: “Vậy thì căn nhà của anh được định giá bao nhiêu? Liệu nó có thay đổi theo sự lên xuống của giá nhà không? Anh nhận được bao nhiêu cổ phiếu?” “
Đinh Dĩ Nam bị hỏi đến nhức đầu, thang máy lên lầu đúng lúc, nhanh chóng đẩy Đinh Đông vào phòng, hàm hồ nói: “Còn nhỏ hỏi nhiều như vậy làm gì.”
“Em đâu phải là con nít đâu?” Đinh Đông bất mãn lầm bầm, “Chuyện này so với anh, em còn biết nhiều hơn.”
Chặng đường mười phút rất ngắn, hai người đã sớm đến trước nhà của Hoắc Chấp Tiêu.
Đinh Dĩ Nam mở mật khẩu trên ổ khóa điện tử và bắt đầu nhập mật khẩu.
Cậu không cố ý che đậy, sáu số “1” ở ngay trên tấm mật mã, Đinh Đông chỉ thản nhiên liếc nhìn, sau đó nhíu mày, hỏi: “Mật mã của nhà anh ta là sáu số 1?”
“Ừ, có chuyện gì vậy?” Đinh Dĩ Nam nhấn phím #, và cánh cửa mở ra.
“Không phải mật khẩu nhà của anh là sinh nhật của anh sao?” Đinh Đông nói, “Em thấy mật khẩu nhà của anh đã được đổi thành sáu số 0.
Em nghĩ đó là do nhà của anh dùng làm văn phòng, vì vậy đã đổi một mật khẩu đơn giản.”
Ngay khi cô bé nói điều này, hai anh em đều im lặng một cách kỳ lạ.
Đinh Dĩ Nam cảm thấy kỳ lạ, tại sao Đinh Đông lại nghĩ đến “0” khi nhìn thấy “1”. (Giác quan của loài hủ đó)
Như cô bé nói trước đó, cô bé nhìn thấy sáu số 0 và nghĩ rằng đó là một mật khẩu đơn giản được đặt cho văn phòng.
Đây là suy nghĩ bình thường.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy sáu số 1, cô lập tức nghĩ đến sáu số 0 vừa rồi, liền đưa ra một số nhận xét về nó, có chút kỳ quái.
Và cô bé nói từ “Em đã nghĩ”, có nghĩa là cô ấy đã có một kiểu suy nghĩ trước đó, nhưng bây giờ cô ấy đã lật ngược suy nghĩ trước đó.
Nói cách khác, bây giờ cô bé nghĩ rằng sáu số 0 vừa rồi không phải là mật khẩu đơn giản được đặt cho văn phòng, mà là để tạo thành một cặp với sáu số này.
Tại sao cô lại nghĩ như vậy?
Đinh Dĩ Nam đặt một tay lên nắm cửa, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.
Nhìn Đinh Đồng bên kia, cô chớp mắt nói: “Anh ấy sợ anh không nhớ được mật khẩu nên đặt mật khẩu đơn giản cho anh sao?”
Suy nghĩ kỳ lạ đã trở lại đường đua bình thường.
Đinh Dĩ Nam theo sau Đinh Đông và nói: “ừm.”
Lúc này, giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu từ ngoài cửa truyền đến: “Em về rồi à?”
Đinh Dĩ Nam đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu đang đeo tạp dề thỏ với một cái thìa trong tay, đang đứng ở mép bếp nhìn về phía hành lang.
Cậu mở miệng định giới thiệu Đinh Đông với Hoắc Chấp Tiêu, nhưng Đinh Đông lại hít một hơi hỏi: “Anh, đây có phải là sếp cũ của anh không?”
“Ừm.” Đinh Dĩ Nam gật đầu nói, “Tên là Hoắc Chấp Tiêu.”
“Ra là anh.” Đinh Đông đột nhiên vỗ vỗ Đinh Dĩ Nam vai, suýt chút nữa không vỗ vỗ vai Đinh Dĩ Nam, “Sao anh không nói cho em biết.”
Đinh Dĩ Nam đột nhiên cảm thấy không thể giải thích được, cậu xoa xoa vai đau của mình và hỏi: “Nói cho em biết cái gì?”
“Khụ, là của anh … vậy thì ai, ông chủ cũ, đẹp trai như vậy.”
Nói xong, Đinh Đông đi dép lê đi tới chỗ Hoắc Chấp Tiêu, hào phóng chào hỏi: “Xin chào, tôi là Đinh Đông, em gái của Đinh Dĩ Nam.”
“Xin chào.” Hoắc Chấp Tiêu gật đầu.
“Hiện tại anh đang sống với anh trai em à?” Đinh Đông hỏi.
Đinh Dĩ Nam khi nghe thấy lời này, cảm thấy không đúng lắm, đang định sửa lại, nhưng lại nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu nói: “Đúng.”
“Anh chịu trách nhiệm nấu ăn?” Đinh Đông hỏi lại.
“Không hẳn.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi chỉ làm khi em ấy bận.”
“Ai sẽ mua thức ăn?”
“Thường là em ấy.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tiền của tôi đều là em ấy mang theo.”
“Thì ra là vậy.” Khuôn mặt Đinh Đông lộ ra vẻ chợt nhận ra.
Đinh Dĩ Nam luôn cảm thấy rằng cuộc đối thoại này diễn ra rất kỳ lạ, nhưng cậu không thể biết sai chỗ nào.
Đinh Đông, với tư cách là em gái của cậu, rất quan tâm đến công việc và cuộc sống của cậu, bình thường cậu đã giải thích rõ ràng với Hoắc Chấp Tiêu và cố gắng tránh nghi ngờ khi trò chuyện với Đinh Đông, nhưng cậu nghe nửa ngày cũng không thấy Hoắc Chấp Tiêu có ý thức rũ sạch quan hệ với cậu.
Đinh Đông bỏ ba lô xuống, đi vào phòng tắm.
Đinh Dĩ Nam đặt bát đũa xuống bàn, nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Em gái em sau này có hỏi gì anh, anh đừng trả lời thành thật như vậy.”
Hoắc Chấp Tiêu cởi tạp dề của mình, ôm Đinh Dĩ Nam từ phía sau với tất cả bản năng của mình, và nói: “Cô bé không nghe hiểu đâu.”
“Con bé không thể nghĩ ra điều đó, nhưng nó chắc chắn sẽ thấy lạ.”
“Sẽ rất lạ sao?” Hoắc Chấp Tiêu thản nhiên nói, “Anh đưa hết tiền của tôi cho bà xã, có gì lạ?
“Anh!” Đinh Dĩ Nam thoát khỏi vòng tay của Hoắc Chấp Tiêu, “Nếu anh dám gọi em là bà xã trước mặt con bé, đêm nay đừng ngủ với em.”
Lúc này có tiếng dép lê từ trong góc, Đinh Dĩ Nam nhanh chóng lùi ra xa hai bước để giữ khoảng cách với Hoắc Chấp Tiêu.
Sau bữa trưa, Hoắc Chấp Tiêu ở trong bếp dọn dẹp, trong khi Đinh Dĩ Nam đưa Đinh Đông ra ban công để cho 300 tuổi ăn.
300 tuổi rất nóng tính và không thân thiện với người lạ, Đinh Dĩ Nam sợ nó cắn người nên hôm nay không cho nó đi ra từ ban công.
Nhưng sau hơn mười phút hòa hợp, 300 tuổi dần buông lỏng cảnh giác với Đinh Đông, sau khi ăn thức ăn cho chó, nó vẫy đuôi vây quanh Đinh Đông.
“Thật là đáng yêu.” Đinh Đông sờ sờ cái đầu 300 tuổi, “Nó không biết em là dì của nó sao?
Dì?
Đinh Dĩ Nam đầu óc đột nhiên không quay đầu lại được, dì là người thân gì?
“Lát nữa em muốn đi chơi ở đâu?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Hai ngày nay em chơi ở bên ngoài, hôm nay em sẽ không ra ngoài.” Đinh Đông nói, “Bốn giờ chiều em đi tàu cao tốc, buổi tối tới trường học.”
“Được.”
Đinh Dĩ Nam vào bếp cắt một ít hoa quả, sau đó đi đến phòng khách đặt màn hình máy chiếu xuống.
Hoắc Chấp Tiêu ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn máy tính xách tay trên tay hỏi Đinh Đông: “Em có muốn xem phim hồi hộp không?”
“Xem!”
Đinh Đông ngồi bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, và hai người rất thân thiết.
Cô dựa vào vai Hoắc Chấp Tiêu, di chuyển chóp mũi, nói: “Anh Hoắc, anh dùng chung sữa tắm với anh trai em sao? Mùi đặc biệt quá.”
“Là trầm hương.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi thích hương vị này, anh của em mua cho tôi từ Đông Nam Á.”
“Oa, anh ấy thật tốt với anh.” Đinh Đông nói.
“Đương nhiên.” Đôi mắt của Hoắc Chấp Tiêu ở trên màn hình máy tính, nhưng vẻ mặt không che giấu nổi, “Mỗi lần tôi ra ngoài, em ấy đều thắt cà vạt cho tôi.”
“Cái gì?” Đinh Đông nắm chặt tay ấn lên môi, trong mắt dường như có một tia lửa nhỏ, “Còn gì nữa không?
“Tôi đi làm về mệt, em ấy vẫn sẽ xoa bóp cho tôi.” Hoắc Chấp Tiêu trầm giọng nói, “Em không bao giờ có thể tưởng tượng được kỹ thuật của anh trai mình tốt như thế nào.”
“Tán gẫu cái gì đấy?”
Đinh Dĩ Nam kéo rèm cửa ban công lên, trở lại phòng khách, đuổi Đinh Đông đến một góc khác trên ghế sô pha, ngăn không cho hai người tiếp xúc nhiều hơn.
Đinh Đông dường như muốn nói gì đó, nhưng lúc này tiếng mở phim vang lên trên loa, cô ngừng nói, tập trung xem phim.
Trái cây cắt của Đinh Dĩ Nam được đặt trên bàn trà, chúng được đặt trên ba chiếc đĩa nhỏ.
Bởi vì bàn cà phê cách ghế sô pha một khoảng nhất định, mỗi lần ăn trái cây đều phải nghiêng người về phía trước, điều này không tránh khỏi có chút phiền phức, Hoắc Chấp Tiêu cầm lấy một cái đĩa nhỏ, bưng trên tay mình.
Khi tình tiết phim dần đi vào cao trào đầu tiên, phần âm nhạc gay cấn đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Đinh Dĩ Nam.
Đúng lúc này, một miếng dưa hấu đột nhiên đến bên miệng, kèm theo giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu: “Há miệng.”
Đinh Dĩ Nam không nghĩ nhiều, vì vậy cậu cắn một miếng dưa hấu ngọt trong khi Hoắc Chấp Tiêu đang cho cậu ăn.
Miệng đột nhiên tràn đầy lạnh và ngọt, Đinh Dĩ Nam đột nhiên hoàn hồn, vô thức nhìn Đinh Đông bên kia.
Tư thế của Đinh Đông không có gì thay đổi, đầu cô vẫn hướng về màn hình máy chiếu, nhưng lạ thay, tròng mắt đen của cô lại trượt xuống khóe mắt, cô đang nheo mắt nhìn Đinh Dĩ Nam một cách vô cùng mất tự nhiên.
Vẻ mặt như muốn nói: Trời ơi, tôi đã nhìn thấy gì vậy.
Đinh Dĩ Nam cứng đờ thu mắt lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục xem phim.
Lúc chiếu phim đã sắp ba giờ chiều, vừa đúng lúc.
Đinh Dĩ Nam lấy chìa khóa xe của Hoắc Chấp Tiêu và chuẩn bị đưa Đinh Đông đến ga xe lửa.
Hai người đến bãi đậu xe ngầm ở tầng 1.
Đinh Dĩ Nam giải thích mọi chuyện cho Đinh Đông trên đường đi.
Ví dụ, sau này đừng tuỳ tiện gặp bạn mạng, không đủ tiền dùng liền nói cho cậu biết vân vân.
Cho đến khi Đinh Dĩ Nam cuối cùng ngừng nói, Đinh Đông bất giác thở dài trong vô thức.
Đinh Dĩ Nam đạp ga xe việt dã, khó hiểu liếc nhìn Đinh Đông rồi nói: “Em thở dài cái gì vậy?”
“Chỉ là không ngờ,” Đinh Đông dừng lại, cổ quái nói, “Anh hóa ra là người ở dưới.”
Chiếc xe việt dã lao về phía trước và suýt chút nữa thì tông vào trụ bên hông.
Đinh Dĩ Nam vội vàng đạp phanh, không thể tin vào tai mình hỏi: “Em nói cái gì?”
“Còn nhớ khi anh còn là sinh viên năm nhất, em đến thăm trường anh không?” Đinh Đông hỏi.
Đinh Dĩ Nam chưa bắt kịp nhịp điệu của Đinh Đông, vì vậy cậu gật đầu trước.
“Anh có một bạn học nam rất đẹp trai.
Luôn miệng gọi lớp trưởng, lớp trưởng.
Em còn cho rằng…“ Đinh Đông cảm khái lắc đầu, “Anh hẳn là đảm nhiệm vị trí chồng của tiểu 0 lẳng lơ.”
Tiểu 0 lẳng lơ?
Đinh Dĩ Nam không khỏi nổi lên một trận động đất trong con ngươi, đây có phải là lời được nói từ miệng em gái mình không?
“Nhưng bây giờ thì tốt rồi.” Đinh Đông nói, “Chồng anh cao ráo đẹp trai, lại có tiền.”
Đinh Dĩ Nam cố nén ấn huyệt nhân trung , khó khăn nói: “Làm sao em biết…”
“Rõ ràng không phải sao?” Đinh Đông vẻ mặt “anh tưởng em ngu à”, “Anh ta nhìn một phát biết ngay là đại mãnh 1.”.
Đại mãnh 1?
Đinh Dĩ Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: “Ý của anh là, làm sao em biết có con trai thích con trai?”
“Anh trai.” Đinh Đông sốt sắng vỗ vai Đinh Dĩ Nam, “Đây là thế kỷ nào rồi?
Đinh Dĩ Nam thực sự không ngờ rằng suy nghĩ của em gái mình lại thoáng như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Em nghĩ anh Hoắc khá tốt.” Đinh Đông lại nói, “Em luôn cảm thấy tính cách thích chăm sóc mọi người như anh thì phải hy sinh trong tình yêu, nhưng em thấy rằng anh ấy cũng rất chu đáo với anh.
Ánh mắt của anh ấy giống như muốn nói rằng không có chỗ cho người khác ngoại trừ anh.
“
“Thật sao?” Đinh Dĩ Nam không nhận ra mắt của Hoắc Chấp Tiêu rất dính người khi nhìn thấy cậu.
Cậu dần dần chấp nhận sự thật rằng suy nghĩ của Đinh Đông là tiên phong, và chỉ đơn giản trò chuyện với cô bé, “Em không biết đâu, anh ấy đôi khi rất ngây thơ.
Quả thực, anh không thể làm gì với anh ấy.
”
“Em không nghĩ anh ấy ngây thơ.” Đinh Đông nói, “Anh ấy ngây thơ chỉ ở trước mặt người mình yêu đúng không?
Quả thực là như vậy.
Khóe miệng Đinh Dĩ Nam nhếch lên không kiểm soát được.
“Này.” Đinh Đông lắc đầu chán ghét, nhưng ngay sau đó đổi thành giọng điệu cổ quái, nói: “Anh, anh nhất định phải vui vẻ.”
Vừa rồi Đinh Dĩ Nam nói với Đinh Đông, cậu vẫn cảm thấy mình như một người cha già.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, cậu không ngờ có ngày Đinh Đông lại nói chuyện với cậu như một bà cụ non.
“Đừng lo lắng.” Đinh Dĩ Nam lại đạp ga và nhìn về phía trước, “Hiện tại anh rất hạnh phúc.”.