Bầu không khí trở nên kỳ lạ, động tác uống nước của Sơ Nhất đột nhiên dừng lại, cô luống cuống mở to hai mắt, âm thầm nuốt nước bọt, thậm chí còn nghe thấy tiếng ừng ực.
Một lát sau, Kiều An Sâm trả lời.
"Vẫn còn sớm."
"Đúng vậy, việc của bọn trẻ chúng ta không nên xen vào, chúng nó tự có kế hoạch của mình." Điền Uyển lên tiếng hòa giải, đứng dậy rót trà cho người chú đối diện.
"Chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được rồi." Bà cười cười, trong câu nói còn mang theo ý trêu chọc, những người khác đều nhao nhao phụ họa, bàn tán ồn ào.
"Đúng, bọn trẻ bây giờ đều như vậy."
"Bọn trẻ nhà tôi cũng nói trong vòng hai năm vẫn chưa muốn có con."
"Xã hội bây giờ cởi mở hơn rồi."
Chủ đề câu chuyện cuối cùng cũng được thay đổi, Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, cô lén nhìn Kiều An Sâm, sắc mặt anh vẫn như cũ, không có biểu hiện gì khác thường.
Sau khi bữa ăn kết thúc, cũng không có ai nhắc lại chuyện này, Sơ Nhất cũng đã bình tĩnh trở lại, cô đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này, nếu có ai hỏi, cô sẽ nói bản thân chưa sẵn sàng.
Cũng may mấy ngày tiếp theo không ai còn nhắc lại nữa.
Sau khi hết tết, Kiều An Sâm bắt đầu đi làm trở lại, hiện tại, ngoại trừ vẽ tranh Sơ Nhất còn có đi học thêm, thỉnh thoảng trở về nấu bữa tối, mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Đúng như dự đoán của Sơ Nhất, cô không còn đặt hết tâm trí trên người Kiều An Sâm nữa.
Cho dù cả ngày không gặp mặt Kiều An Sâm, Sơ Nhất cũng không có cảm thấy có gì khác thường.
Gần đây cô bắt đầu yêu thích làm bánh ngọt, mỗi lúc đi về thường đi mua nguyên liệu làm bánh, quá trình chuẩn bị thôi cũng khiến cô vô cùng hạnh phúc.
Thời gian mà Sơ Nhất cảm thấy thoải mái nhất trong ngày chính là ngồi trên ban công hóng gió, pha một ly trà và ăn bánh ngọt do chính tay mình làm ra.
Dạo này Sơ Nhất có thói quen dùng camera ghi lại toàn bộ quá trình, sau đó biên tập lại thành một video hướng dẫn cụ thể.
Cô đăng công thức lên Weibo của bản thân, Weibo của cô là Sơ Nhất Thập Ngũ, cũng chính là bút danh của cô.
Chỗ giới thiệu trên Weibo ghi là tác giả truyện tranh, đằng sau còn kem theo một loạt tác phẩm tiêu biểu.
Số lượng người hâm mộ lên đến ba trăm ngàn người theo dõi.
Món đầu tiên Sơ Nhất làm chính là bánh Matcha trà xanh ngàn lớp.
Qúa trình thực hiện rất đơn giản, bột mì đã được chuẩn bị sẵn, sau đó theo thứ tự thêm vào là sữa bò, trứng gà, bột Matcha...vân...vân, trộn đều sau đó cho vào khay bỏ vào tủ lạnh một tiếng.
Tiếp theo tráng một lớp bơ quanh chảo, rót một lớp bộp mỏng vào trảo, chiên lên cho vàng hai mặt.
Phủ một lớp kem lên bề mặt bánh, sau đó lại phủ một lớp bánh và một lớp kem nữa, sau đó rắc bột Matcha lên toàn bộ chiếc bánh rồi cắt thành hình tam giác, lớp xanh nhạt của Matcha kèm theo màu trắng của kem, giống như những chiếc ruộng bậc thang xinh đẹp.
Vẻ bề ngoài đẹp mắt hòa cùng với hương vị thơm ngon, Sơ Nhất nhìn chiếc bánh trước mặt mình, không nhịn được nuốt nước bọt.
Huống chi cái bánh ngọt này do chính tay cô làm.
Cảm giác thành công khiến Sơ Nhất mừng rỡ như điên.
Cô vừa ăn bánh vừa chỉnh sửa hình ảnh đăng lên Weibo, status và trạng thái của cô ngay lúc này rất khác nhau, hết sức nghiêm chỉnh.
[Matcha ngàn lớp, không ngọt không ngán, thơm thơm mùi trà, thích hợp nhấm nháp vào buổi chiều~.] , đây không phải là lần đầu tiên Sơ Nhất đăng hình đồ ăn lên Weibo, nhưng đây chính là lần đầu tiên cô làm loại bánh này, những bức ảnh hướng dẫn chi tiết khiến người hâm mộ của cô thi nhau khen ngợi.
Sơ Nhất vui vẻ ăn bánh ngọt và xem bình luận của người hâm mộ bên dưới, tâm trạng lúc này so với bánh Matcha ngàn lớp còn ngọt hơn.
Trong khoảng thời gian này, Kiều An Sâm rất bận rộn, công việc chồng chất, mỗi này đều tăng ca đến tận đêm muộn.
Sơ Nhất thường xuyên có cảm giác, ngày nghỉ của anh chẳng qua là tạm thời dừng công việc lại, đến khi dồn lại thành một đống thì lại lấy toàn bộ thời gian nghỉ ngơi để làm bù.
Gọi là ngày nghỉ nhưng thực chất đó là một phương pháp tăng ca.
Thỉnh thoảng nhìn thấy Kiều An Sâm mệt mỏi trở về nhà, Sơ Nhất có chút đau lòng, cô lên mạng tìm công thức dạy nấu mấy món bổ dưỡng, sau đó thường xuyên hầm canh cho anh ăn.
Tuy rằng không biết có hữu dụng hay không, nhưng dù sao có vẫn hơn không.
Trưa này Sơ Nhất ngủ quên, vội vội vàng vàng đi học, lúc ra ngoài gấp quá cho nên quên đem theo chìa khóa.
Tối hôm qua Kiều An Sâm về muộn, vốn dĩ Sơ Nhất đã mơ màng ngủ rồi, hai người đã lâu chưa sinh hoạt vợ chồng, do thời gian nghỉ ngơi của kiều An Sâm quá ít.
Sơ Nhất bị Kiều An Sâm ôm vào trong ngực, lúc anh hôn cô vẫn còn né tránh, lẩm bẩm mấy câu đã muộn rồi, Kiều An Sâm mút cổ cô một cái, mơ hồ nói.
"Chưa muộn..."
Cuối cùng Sơ Nhất vẫn đáp ứng, hai người lăn lộn rất lâu, có lẽ kìm nén đã lâu, Kiều An Sâm chậm chạp mãi không chấm dứt, đầu óc Sơ Nhất hoàn toàn trống rỗng, về sau cũng không tắm rửa, mí mắt dính lại vào nhau, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, Sơ Nhất vẫn còn suy nghĩ, không hiểu sao Kiều An Sâm có thể dậy đúng giờ như vậy, tính kỷ luật của anh quả thật rất cao.
Đầu tháng ba, nhiệt độ ở Lam Thành vẫn khá lạnh, nhưng sắc trời đã tốt hơn, trong ngày đông lạnh giá, ánh mặt trời yếu ớt cũng khiến cơ thể ấm áp hơn một chút.
Sau khi tan học, Sơ Nhất bắt xe đến viện kiểm sát, hôm nay Kiều An Sâm vẫn tăng ca như thường lệ, đến tối muộn mới có thể về nhà, Sơ Nhất chỉ có thể đến đây lấy chìa khóa.
Đây là lần đầu tiên cô đến viện kiểm sát, lúc trước ngồi xe có đi ngang qua vài lần, tòa nhà trang trọng uy nghiêm khiến cho người khác cảm thấy kính nể.
Xe taxi dừng lại ở bên đường lớn cách cổng chính không xa, lúc trả tiền, tài xế không nhịn được hỏi một câu.
"Cô gái, cô đến nơi này có việc gì sao?" Bình thường anh ta hiếm khi nhận đơn đến đây, phần lớn đến đây cũng không có chuyện gì tốt lành.
Anh ta nhìn cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mặt, trong mắt mang thêm vài phần đồng cảm.
"À, tôi...." Sơ Nhất không biết vì sao không thể nói ra hai chữ chồng (*) này, cô bị mắc kẹt trong mớ suy nghĩ của mình mà không tìm được xưng hô nào thích hợp.
"Chồng (**) của tôi làm việc ở đây." Sơ Nhất như thể chút được gánh nặng, người lái xe bỗng chốc tỉnh ngộ, liên tục gật đầu, "Vậy à, tốt quá rồi!"
(*)Chồng trong tiếng trung có hai chữ.
(*)老公lǎogōng, (**)先生xiān sheng.
Theo t hiểu chắcChồng(*) thân mật hơn chồng (**).
Sơ Nhất lễ phép cười với người lái xe, cô mở cửa xe bước xuống.
Chiếc xe taxi rất nhanh liền rời đi, Sơ Nhất đi đến viện kiểm sát, yên lặng suy nghĩ.
Từ lúc kết hôn đến nay, cô chưa bao giờ gọi Kiều An Sâm là chồng hay các loại xưng hô khác, hai người luôn gọi thẳng tên của nhau, ở bên ngoài hoặc trước mặt những người khác, Sơ Nhất vẫn gọi anh như vậy.
Bình thường bạn bè hay trêu đùa nói công tố viên nhà cô, hoặc là vị kia nhà cô, thỉnh thoảng có người cũng nói chồng cô.
Sơ Nhất nghe vậy ngược lại không cảm thấy gì, nhưng từ chồng (*) này cô không cách nào mở miệng, Sơ Nhất thở dài, đại khái là vẫn chưa thể thích ứng với thân phận đã có gia đình này, bởi vì thời gian kết hôn vẫn còn quá ngắn.
Tuy nhiên khi nhớ lại lúc vừa gọi Kiều An Sâm là chồng, cô lập tức nổi da gà.
Được rồi được rồi, không nên ép buộc bản thân mình.
Xung quanh viện kiểm sát rất yên tĩnh, hầu như không có người nào rãnh rỗi, đằng sau hàng rào chắn là một bậc thang cao dài đến tận của chính.
Bên cạnh có mấy nhân viên bảo vệ không cho phép tùy ý đi vào, trên tường ở đằng xa có khắc hàng chữ viện kiểm sát nhân dân to lớn uy nghiêm.
Sơ Nhất ngẩng đầu lên nhìn thấy quốc huy khảm trên tòa nhà màu xám, phía trước là hình ảnh quốc kì năm sao bay phấp phới dưới bầu trời xanh.
Rất phong độ, rất uy nghiêm, cũng rất là trang nghiêm.
Sơ Nhất cũng không giám bước mạnh.
Cô nuốt nước bọt, run rẩy lấy điện thoại gọi điện cho Kiều An Sâm, anh nhanh chóng bắt máy, Sơ Nhất nói với anh mình đang ở ngoài cửa ra vào.
Kiều An Sâm bảo cô chờ hai phút, anh lập tức ra ngay, Sơ Nhất ôm cánh tay đứng ở một bên, thỉnh thoảng nhận lấy ánh mắt của nhân viên bảo vệ, khiến cô vô cùng bất an.
Ánh tà dương buổi chiều vô cùng xinh đẹp, chân trời ánh lên một mảnh đỏ thẫm giống như bôi thêm một lớp màu nước, ánh nắng màu cam bao phủ khắp tòa nhà, thoạt nhìn rất an bình thoải mái.
Cơn gió mát lạnh còn mang đến một loại tiếng động khác, giống như tâm linh tương thông, Sơ Nhất ngẩng đầu lên, cách đó không ra, có một đám người đi lại phía cô.
Thật ra không hẳn là một đám người, có đến bốn năm người đang mặc đồng phục, tây trang màu đen bên trong là sơ mi trắng, thắt cà vạt màu đỏ, trước ngực gắn huy hiệu nhỏ.
Nét mặt của bọn họ không quá nghiêm túc, thậm chí còn cười cười nói nói, nhưng người khác không nhịn được mà cảm thấy tôn kính, sợ sệt, bước chân không kìm được lùi về phía sau, không dám thở mạnh, cũng không dám lớn tiếng.
Cho đên bây giờ, Sơ Nhất chính là người không có tiền đồ như vậy, cho dù là thấy Kiều An Sâm, cũng chỉ dám vẫy tay với anh.
"Em ở đây..."
Kiều An Sâm đã thấy cô, anh quay đầu nói với mấy người bên cạnh vài câu, sau đó đi về phía cô, lúc đi qua nhân viên bảo vệ còn gật đầu dặn dò.
Sơ Nhất kéo anh ra chỗ xa hơn, tránh khỏi tầm mắt của bọn họ, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Chìa khóa đâu?" Cô lên tiếng, Kiều An Sâm ngừng một lát, lấy chìa khóa cổng tiểu khu và thẻ an ninh cho cô.
Sơ Nhất vội vàng bỏ vào túi sách, sau đó hỏi anh.
"Mấy người vừa nãy là đồng nghiệp của anh hả?"
Kiều An Sâm gật đầu, "Đúng vậy."
"Bọn anh tính đi đâu vậy?" Sơ Nhất mơ hồ nghe thấy, trước khi đi Kiều An Sâm còn hẹn với bọn họ đi đâu đó, hơn nữa còn nhận lại được vài ánh mắt tò mò.
"Đang giờ tan làm nên bọn anh hẹn nhau đi ăn, sau đó quay về làm việc." Kiều An Sâm nói xong chợt nhớ ra cái gì.
"Tối nay em ăn gì?"
"Em muốn đi ăn Malatang."
"Ăn mấy thứ này ít một chút." Kiều An Sâm hỏi, "Đúng rồi, em có muốn đi ăn với bọn anh không?"
"Không phải anh và đồng nghiệp hẹn nhau sao?" Sơ Nhất không nghĩ đến điều đó, đi ăn cơm cùng bọn anh, định làm cho cô hít thở không thông hả?
"....Được rồi." Kiều An Sâm cũng không giữ cô lại nữa, Sơ Nhất vẫy tay với anh.
"Anh mau đi đi, em về nhà đây, bye bye."
"Trên đường nhớ chú ý an toàn." Kiều An Sâm nhìn bóng lưng hoạt bát của Sơ Nhất đi đến bên lề đường bắt taxi, nhìn như cô gái mới lớn.
Anh lắc đầu, đi về phía trước, tụ họp với đồng nghiệp.
Từ nhỏ, mỗi khi nhìn thấy chú cảnh sát, Sơ Nhất đều chốn sau lưng bố mẹ, cô cảm thấy kính sợ những nhân viên nhà nước liên quan đến luật pháp quốc gia này.
Vì thế nên lần đầu tiên gặp Kiều An Sâm, trái tim cô đập nhanh hơn bình thường.
Sơ Nghĩ nghĩ, có lẽ là duyên trời định mới khiến cô từ sợ hãi thành yêu, vì vậy cô mới đồng ý kết hôn cùng Kiều An Sâm.
Cô không có khả năng thừa nhận, ánh mắt của bản thân lúc trước kém như vậy.