Buổi tối hai người không ở lại, dường như người trưởng thành không thích thay đổi chỗ ở, cảm thấy nhà mình mới là thoải mái nhất.
Lái xe không đến mười phút đã về đến nhà, lúc tắm rửa xong, Sơ Nhất vẫn đang nghĩ đến chuyện lúc trước, cô muốn nói nhưng lại thôi.
Kiều An Sâm bình tĩnh hơn nhiều, sau khi tắm xong thì đọc sách, gần hết giờ thì cất kính, vén chăn bông, chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Như thể người sắp sinh con với cô không phải là anh.
Sơ Nhất có tâm sự, làm gì cũng không tập trung, thật ra trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng cô cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng lại cố ý bỏ qua.
Nhưng hôm nay lại bị phơi bày ra, có vẻ như cô không thể trốn được nữa.
"Kiều An Sâm.
" Cô gọi anh, sau đó xoay người, nằm nghiêng, nhìn vẻ mặt bình thản của Kiều An Sâm.
"Hử?" Anh quay đầu lại, đôi mắt trở nên mờ ảo dưới ánh đèn màu cam, trong mắt hiện ra một tia sáng dịu dàng.
"Chuyện hôm nay bố nói ấy ! " Sơ Nhất do dự, cô muốn hỏi ý kiến của anh trước.
"Anh nghĩ sao?"
Kiều An Sâm cau mày nhớ lại, sau đó mới nhớ ra, "Sinh con à?" Nói xong, anh lập tức trả lời như một lẽ đương nhiên.
"Không phải em muốn suy nghĩ một khoảng thời gian nữa sao.
"
"! Còn anh?" Sơ Nhất nghiêm túc hỏi.
"Tùy theo em.
"
"Anh đợi em chuẩn bị xong.
" Kiều An Sâm cũng quay lại đối mặt với cô.
"Em sẵn sàng thì chúng ta sinh.
"
Sơ Nhất chớp mắt, trong lòng thả lỏng vì lời nói của anh, nhưng sau đó lại càng thêm nặng nề.
Cô nói đùa: "Anh không sợ phải chịu cảnh cha già con mọn sao?"
Kiều An Sâm cũng mỉm cười, đôi mắt hơi cong cong.
"Vậy thì đó chính là sự sắp đặt của số mệnh.
"
Trong phòng yên tĩnh, hai người nhìn nhau, hơn nửa khuôn mặt Sơ Nhất vùi dưới chăn bông, cô yên lặng nhìn anh một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhích người tiến lại gần Kiều An Sâm.
Lúc sắp chạm vào vai anh, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp từ anh.
"Kiều An Sâm, anh có thích trẻ con không?" Cô khẽ hỏi, Kiều An Sâm rũ mắt nhìn cô, suy nghĩ một lúc.
"Cũng tàm tạm.
"
"Cũng tàm tạm?" Sơ Nhất có chút bất mãn khi nghe thấy câu trả lời của anh, nhưng hình như nó nằm trong dự liệu của cô.
"Vậy nếu chúng ta thực sự có một đứa con, liệu anh có thời gian làm bạn với con, yêu thương con, làm tròn bổn phận của một người bố không?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, Kiều An Sâm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.
"Anh sẽ cố gắng làm điều đó.
"
"Em luôn cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ.
" Sơ Nhất lên tiếng, vẻ mặt rất bối rối.
"Vì vậy em có chút sợ hãi.
"
"Từ" mẹ "quá thiêng liêng, có lẽ em phải mất một năm, hai hoặc ba năm mới có thể tiếp nhận được, Kiều An Sâm ! " Sơ Nhất ngập ngừng nói, "Anh có để ý không?"
Nói xong, không đợi Kiều An Sâm trả lời, cô lại trở nên buồn bã, lao vào vòng tay anh cọ cọ.
"A a a, hình như em rất vô lý, nhưng em thực sự không muốn có con sớm như vậy ! hoặc nếu như anh thực sự muốn có con, hay chúng ta sinh một đứa thử xem?"
Sơ Nhất nằm trong vòng tay anh ngẩng mặt lên, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Kiều An Sâm xoa mái tóc ngắn rối bù của cô, ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ, anh cúi người hôn lên môi cô để chấn an.
"Đừng suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên là được rồi.
" Vừa dứt lời, anh nhấn mạnh.
"Anh không vội, hầu hạ một mình em cũng đủ mệt rồi, mấy thứ khác hoãn lại cũng được.
"
"?"
"Em cần anh hầu hạ chỗ nào chứ!" Sơ Nhất đột nhiên quên cả lo lắng, tức giận trừng mắt nhìn anh, Kiều An Sâm bất lực thở dài.
"Bây giờ này.
"
"! "
"Anh thật phiền phức.
" Sơ Nhất không thể phản bác lại nên càng tức giận, chỉ có thể đá anh dưới chăn để trút giận, cô vừa nhấc chân lần hai thì đã bị anh giữ lại.
Sơ Nhất rút chân hai lần không được, cô bắt đầu dùng tay đẩy, Kiều An Sâm dễ dàng nắm lấy hai cổ tay của cô, Sơ Nhất không thể cử động được, cô tức giận ngẩng đầu lên cắn anh.
Kiều An Sâm bị cô cắn ở cổ khá đau, anh thả Sơ Nhất ra, sau đó thò tay giữ lấy cằm cô.
"Em là cún hả?"
"Anh mới là cún!" Sơ Nhất tức giận phản bác.
"Còn chửi bậy?" Kiều An Sâm nheo mắt, thấp giọng đe dọa.
"Anh phải phạt em mới được.
"
"Anh muốn làm gì! Á! " Sơ Nhất mậm miệng, bị anh bóp cằm buộc phải mở miệng ra, Kiều An Sâm thăm dò mà không gặp chút trở ngại nào, anh cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, mút mạnh hai cái.
Tư thế đè ép cô dần dần thay đổi, đầu gối Kiều An Sâm đẩy hai gối cô ra, cả người bao phủ lên cô.
Đây quả thật là một 'hình phạt' đau đớn.
Khóe mắt Sơ Nhất đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhìn lên trần nhà.
Ngày hôm sau, Kiều An Sâm tinh thần phấn chấn đi làm, Sơ Nhất nằm trên giường đau lưng không dậy nổi.
Sau khi ăn sáng xong, cô nằm liệt trên ghế sô pha, Sơ Nhất cảm thấy Kiều An Sơ nhất định đang trả thù việc cô không chịu sinh con cho anh, nên tối hôm qua nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
May mắn thay truyện tranh của cô đã hoàn thành, vì vậy hôm nay không cần phác thảo nữa.
Sơ Nhất vui vẻ ấn vào một bộ phim thần tượng tuổi trẻ mà cô phát cuồng gần đây và bắt đầu xem nó.
Nam chính trong phim có một gương mặt động lòng người, phù hợp với thẩm mỹ của Sơ Nhất về mọi mặt, đường nét khuôn mặt tinh xảo, lông mi dài, mũi cao, một đôi mắt hoa đào quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, vừa lạnh lùng vừa ấm áp, Sơ Nhất bị đối phương mê hoặc điên đảo.
Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, gần đây cô chuyển từ chia sẻ công thức nấu ăn sang theo đuổi thần tượng rồi.
Mỗi ngày Sơ Nhất đều bình chọn cho nhân vật chính, diễn viên Quý Mộc Bạch này, đủ kiểu tỏ tình điên cuồng liếm màn hình, thậm chí còn vẽ không biết bao nhiêu bức tranh về anh ta, không hề giống phong thái của một tác giả truyện tranh có hàng chục vạn người hâm mộ chút nào.
Tuy nhiên, Sơ Nhất trời sinh đã có thể chất thu hút fan, những bức tranh vẽ Qúy Mộc Bạch cô vẽ rất sinh động có hồn, khiến khí chất và gương mặt tuyệt phẩm của Qúy Mộc Bạch càng trở nên hoàn mỹ, được lan truyền rộng rãi trong cộng đồng người hâm mộ, thu hút một làn sóng người hâm mộ của Qúy Mộc Bạch, mỗi ngày đều thúc giục cô giao lương thực trong khu vực bình luận.
Dạo gần đây Sơ Nhất đang rảnh nên mải miết theo dõi phim truyền hình, có đôi khi lòng mê trai trỗi dậy nên ngứa tay đăng hai tấm hình lên mạng, kết quả là người hâm mộ trên Weibo của cô ngày càng nhiều.
Tiểu Cao thấy lượng người hâm mộ của cô gia tăng chóng mặt, bằng mắt thường cũng có thể thấy tài khoản của Sơ Nhất tăng thêm mười vạn lượt theo dõi, cô nhịn không được gửi cho Sơ Nhất một bức tranh.
Trên nền trắng, một cây xanh khổng lồ với những quả chanh vàng đang nhăn mặt khóc thút thít trên cành, có một dòng chữ viết dưới gốc cây.
[Quả chanh ở trên cây chanh, quả chanh ở dưới cây chanh chỉ có mình] kèm theo một meme bất bình khóc lóc.
Sơ Nhất cười điện thoại cười nghiêng ngả, cô gửi liên tiếp sáu con gà nhỏ màu vàng đang giơ tay đẩy kính mắt trên mặt, trông vừa ngầu vừa bỉ ổi.
"Chúc cậu mọi thứ đều suôn sẻ.
"
Bên kia nhắn trả lại một hàng chữ cút.
Màn phát đường hôm nay kết thúc, toàn thân Sơ Nhất đều tỏa ra bong bóng hồng, nam nữ chính trong tập phim hôm nay vừa tỏ tình với nhau, hơn nữa còn trao nhau nụ hôn đầu tiên.
Cảnh Qúy Mộc Bạch tỏ tình với nữ chính đã in sâu vào tâm trí Sơ Nhất, rất lâu cũng không biến mất, cô nhịn không được cầm lấy giấy bút, khéo léo bắt đầu phác thảo khuôn mặt của anh ta lên giấy.
Phải mất vài tiếng đồng hồ tác phẩm mới hoàn thành, gần như phác thảo mọi biểu cảm khi tỏ tình của anh ta.
Sơ Nhất càng nhìn càng hài lòng, ưu thích không chịu được, đột nhiên cảm thấy thật đáng tiếc nếu không tô màu cho bức tranh, vì vậy, cô dùng điện thoại di động chụp vài bức ảnh ở nhiều góc độ khác nhau, sau đó chạy đến phòng làm việc, bật máy tính lên.
Sau khi tô tô vẽ vẽ, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó trời đã tối, Sơ Nhất bật đèn lên tiếp tục tô màu, trong mắt lóe lên sự tập trung và hưng phấn.
Cửa phòng khách bị đẩy ra, Sơ Nhất không để ý, Kiều An Sâm thay giày, nhìn quanh không thấy Sơ Nhất đâu, nhưng lại thấy ánh sáng từ phòng làm việc.
Anh đang định bước tới, khi đi ngang qua ghế sô pha, Kiều An Sâm chợt nhìn thấy bức tranh trên bàn cà phê.
Kiều An Sâm cúi xuống nhặt lên, khi nhìn thấy người đàn ông phía trên, anh cau mày lại, sau khi cẩn thận xem xét gương mặt trên tay, anh cảm thấy có chút quen thuộc.
Anh tìm tòi trong đầu và nhớ ra đó chính là nam diễn viên chính của bộ phim mà Sơ Nhất đang theo dõi gần đây, lần nào anh cũng có thể nhìn thấy cô vui vẻ lăn lộn trên giường với chiếc điện thoại di động.
Vì vậy, bây giờ không chỉ là theo đuổi phim nữa mà đã phát triển đến mức vẽ anh ta.
Kiều An Sâm đặt lại mảnh giấy trong tay xuống, tiếp tục đi về phía phòng làm việc.
Đẩy cửa ra, quả nhiên Sơ Nhất đang ngồi trước máy tính tập trung vẽ tranh, nghe thấy tiếng động chỉ ngẩng đầu lên nói với anh một câu.
"Anh tan làm rồi à.
"
"Sao hôm nay về sớm vậy.
" Cô nói xong thì lập tức cúi đầu xuống, Kiều An Sâm nhìn thấy tác phẩm bày bừa bộn trên bàn cô.
Hình ảnh trên màn hình phóng to rồi lại thu nhỏ, cẩn thận tô màu, mọi chi tiết của người đàn ông, kể cả lông mi, đều được khắc họa một cách cẩn thận.
Bức tranh gần như đã hoàn thành, khuôn mặt của người đàn ông trong đó rất hoàn hảo, giống gương mặt của anh ta đến tám chín phần.
Kiều An Sâm liếc nhìn vẻ mặt tập trung và hưng phấn của Sơ Nhất, lồng ngực như bị chặn lại, anh hít một hơi thật sâu rồi âm thầm thở ra, sau đó hỏi cô.
"Em ăn cơm chưa?"
"Em chưa, lát nữa em ăn.
" Sơ Nhất thuận miệng đáp, bàn tay không ngừng chuyển động, giống như đang hoàn thành bước cuối cùng, Kiều An Sâm không nói gì, lẳng lặng xoay người đi ra ngoài.
Cuối cùng Sơ Nhất cũng hoàn thành, sau khi kiểm tra cẩn thận mới đăng lên Weibo, lúc này mới nhớ đến Kiều An Sâm.
Cô đứng dậy mở cửa đi ra ngoài thì ngửi thấy một mùi thơm, có bóng người đang bận rộn ở trong bếp, dùng đũa khuấy thức ăn bên trong nồi, khói bốc nghi ngút.
"Anh nấu mì cho em hả?" Sơ Nhất ngạc nhiên chạy tới hỏi, Kiều An Sâm ừ một tiếng rồi cầm chiếc bát cạnh nồi lên.
"Thơm quá, ban đầu em còn định gọi đồ ăn bên ngoài.
" Kiều An Sâm múc mì ra bát, bên trên có trứng bác cà chua, rắc thêm một chút hành lá xắt nhỏ, ba màu đỏ vàng xanh quyện vào nhau, sắc hương đều có cả.
Sơ Nhất bưng bát hít sâu một hơi, thỏa mãn thở dài.
"Em ăn đi, anh đi tắm.
" Kiều An Sâm rửa tay, bình tĩnh nói, Sơ Nhất chớp chớp mắt, trong mắt có vài phần tiếc nuối.
"Dạ.
"
Buổi tối trước khi đi ngủ, Sơ Nhất đang xem bình luận dưới Weibo của cô, bức ảnh hôm nay được mọi người hưởng ứng, vừa mới đăng đã được một ngàn bình luận, thậm chí còn trở thành hot search.
Có đủ loại bình luận, fan hâm mộ như đang tỏ tình trong cơn lốc, hết sức dễ thương, Sơ Nhất thấy vậy thì che miệng cười thành tiếng, nhịn không được lăn lộn trong chăn.
Kiều An Sâm liếc cô.
Một lúc sau, Sơ Nhất cười càng vui vẻ, cô nằm trên gối, hai má đỏ bừng vì phấn khích, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, không biết đang làm gì.
Kiều An Sâm gập sách trong tay lại, giơ tay tắt đèn, lạnh lùng nói.
"Muộn rồi, đi ngủ thôi.
"
Tác giả có điều muốn nói: Kiều An Sâm: Hừ, dám vẽ tranh cho người đàn ông khác.
(Tức giận không nói thành lời)