Công Tố Viên Của Tôi

Sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, Sơ Nhất cảm thấy mình càng ngày càng dính lấy Kiều An Sâm, chỉ cần hai người ở cùng nhau, cô đã dán vào người anh.

Vốn dĩ trước khi đi ngủ, ai làm việc của người đó, nhưng bây giờ, mỗi khi Sơ Nhất nghịch điện thoại đều phải chui vào lòng Kiều An Sâm ôm anh làm nũng một lúc mới lăn ra.

Vẻ mặt anh tràn đầy vẻ bất lực, chỉ biết xoa đầu cô.

Tóc Sơ Nhất đã dài ra rất nhiều, dài gần đến bả vai, trông nữ tính và xinh xắn hơn nhiều, bớt chút trẻ con, khi đi chơi cùng nhau sẽ không bị mọi người đánh giá nữa.

Thoáng chốc đã vào hè, gần đây Kiều An Sâm thường về muộn, Sơ Nhất nhớ anh quá sẽ gọi điện, nhắn tin cho anh, hỏi anh khi nào anh về.

Anh rảnh sẽ trả lời cô, nhưng nội dung rất ngắn gọn, như thể anh cố dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để giải quyết những vấn đề nhỏ nhặt cho cô.

Đồng thời, số ngày nghỉ của anh cũng giảm bớt, ngày trước thứ bảy và chủ nhật thỉnh thoảng còn được nghỉ, bây giờ chủ nhật cũng không được nghỉ nữa.

Lý do được Kiều An Sâm đưa ra là gần đây viện kiểm sát có rất nhiều vụ án, mỗi vụ án đều có thời hạn quy định và phải hoàn thành trong một khoảng thời gian nhất định.

Quyết định xem có nên kháng án hay không, hoặc bằng chứng chưa đủ phải trả lại hồ sơ để điều tra lại.

Sơ Nhất có thể thông cảm cho anh, với tư cách là một người tham gia trực tiếp vào vụ án, hẳn đối phương rất nóng lòng, đứng ngồi không yên chờ đợi.

Trước đó Kiều An Sâm khá rảnh rỗi, có lẽ là do thiên hạ thái bình, không có nhiều vụ án lắm, hiện giờ lại quay trở về chế độ địa ngục.

Thời gian hai người bên nhau ít ỏi đến đáng thương, đêm nào Kiều An Sâm về đến nhà cũng lăn ra ngủ, thậm chí sinh hoạt vợ chồng hai lần một tuần cũng tự độnghủy bỏ.

Trái tim nóng hổi đầy mơ mộng của Sơ Nhất dần nguội lạnh, trở về đúng quỹ đạo.

Đúng vậy, đây mới là cuộc sống.

Những việc xảy ra trước đây chỉ là một chút lãng mạn thi thoảng xảy ra trong cuộc sống mà thôi.

Không nên hy vọng xa vời ngày nào cũng sẽ có.

Tâm lý của Sơ Nhất đã trở nên vững vàng.

Tuy nhiên, Kiều An Sâm tăng ca cũng có chỗ tốt, cô không phải nấu ăn, cũng không phải mua đồ ăn, cô có thể ở nhà vài ngày mà không cần đi ra ngoài, đắm mình trong thế giới giả tưởng.

Chỉ có buổi tối anh trở về, hai người mới trò chuyện đôi ba câu.

Thời tiết chuyển mùa, quần áo trong tủ cũng thay đổi theo, nhiều bộ quần áo từ mùa hè năm ngoái không mặc được nữa, tất nhiên không phải hỏng hay rách, mà đơn giản chỉ là không hợp mốt năm nay.

Thứ bày, Sơ Nhất và Trình Lật hẹn nhau đi mua sắm, hai người thong thả mua sắm trong trung tâm thương mại, Sơ Nhất nhìn thấy áo thun của một hãng thời trang nam nào đó đang giảm giá, chất liệu sờ vào cũng rất thoải mái, kiểu dáng đơn giản, phóng khoáng.

Cô chọn chọn lựa lựa một lúc, cuối cùng chọn được cho Kiều An Sâm hai chiếc, cả hai đều màu trắng. Trình Lật đứng bên cạnh trêu chọc.

"Ôi chao, bản thân thì mặc kiểu mới ra mắt, vậy mà lại mua áo thun giảm giá cho người ta, đúng là vợ hiền..."


"Nếu mình không mua cho anh ấy, ngày nào anh ấy cũng mặc áo thủng lỗ ấy." Vẻ mặt Sơ Nhất không chút thay đổi, trong tay đã cầm sẵn hai chiếc áo, chuẩn bị đi tính tiền.

Gần đây trời nóng, cô đã lâu không ra ngoài mua sắm, chiếc áo thun Kiều An Sâm thường mặc ở nhà đã giặt nhiều đến nỗi bạc cả màu, trên áo thủng một lỗ anh cũng không nói, Sơ Mất phơi quần áo mới phát hiện ra.

Trong mắt người này không có thứ gì khác ngoài công việc.

Lúc mới lấy nhau cũng vậy, Sơ Nhất phát hiện ra, anh mua ba bốn bộ quần áo cùng kiểu dáng, ba tháng đổi một lần, không hề để tâm chi tiết nhỏ.

Bình thường có thứ gì không dùng được sẽ bỏ qua, khi nào rảnh mới xử lý.

Thương hiệu này khá nổi, Sơ Nhất thường mua quần áo ở đây cho Kiều An Sâm, trong cửa hàng treo rất nhiều kiểu dáng mới lạ và đẹp mắt.

Cô thuận tay lật xem, ngẫm nghĩ, đằng nào cũng đến đây rồi, tiện thể mua luôn mấy cái.

"À mà này, dạo này chồng cậu bận lắm hả?" Trình Lật nhìn hàng áo sơ mi treo trên giá, thuận miệng hỏi cô, Sơ Nhất đáp.

"Ngày nào anh ấy chả bận, có điều dạo này bận hơn chút thôi."

"Hèn gì không thấy cậu thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè nữa." Trình Lật cười một tiếng, "Lại quay về cuộc sống hôn nhân yên bình như nước đọng kia rồi à?"

"Đây gọi là nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, cậu hiểu không?" Sơ Nhất lườm cô một cái, không dấu được sự sự khinh thường.

"Đồ, độc, thân."

"Ấy." Trình Lật dừng lại, ẩn ý nhìn cô.

"Đồng chí nhỏ Sơ Nhất, mình chợt nhận ra giác ngộ của cậu hiện giờ rất cao."

"Cũng tàm tạm, dù gì cũng là vợ chồng già với nhau." Sơ Nhất khẽ thở dài.

"Bây giờ ngẫm lại, nếu ngày nào đó hai đứa mình thật sự xa nhau, mình thật sự cảm thấy không quen, dù bận rộn thì ít ra buổi tối mình vẫn gặp anh ấy, nếu để mình xa nhà một vài ngày, có lẽ mình cũng không thích nghi được."

"Cái gì? Buổi tối nhất định phải ôm người đàn ông của cậu, cậu mới ngủ ngon sao?" Trình Lật muốn trợn mắt, nhưng lại kìm được, cô thực sự không thể chịu ánh mắt nhớ nhung của người phụ nữ đã có gia đình khi nhắc đến chồng mình của Sơ Nhất.

Cứ như thể không có chồng không sống nổi ấy!

"Cứ coi là vậy đi." Sơ Nhất suy nghĩ một lát rồi trả lời, tiện thể còn đổ thêm dầu vào lửa.

"Mình đã quen với việc ngủ với hai người, ngủ một mình chắc chắn sẽ mất ngủ."

"..." Ngực Trình Lật như bị trúng một mũi tên.

"Xin lỗi cậu." Trình Lật vô cảm nói: "Mình chưa được nếm thử cảm giác khi ngủ với chồng hàng đêm nên không thể hiểu được tâm trạng của cậu."


Sơ Nhất muốn cười, nhìn thấy áo sơ mi màu xám trong tay Trình Lật, cô ngạc nhiên nhíu mày.

"Lam gì vậy? Cậu muốn mua?"

"Không được sao?" Trình Lật vẫn đang đau lòng, thái độ không tốt lắm, Sơ Nhất tò mò hỏi.

"Cậu mua cho ai vậy? Bố cậu sao? Chú có vẻ không hợp với phong cách này."

Trình Lật: "... Sơ Nhất! Cậu đừng khinh người quá đáng!"

"Mình làm sao?" Sơ Nhất vô tội chớp mắt.

"Chẳng phải cậu và giáo sư đại học kia cả đời cũng không qua lại với nhau sao?"

Vào một buổi sáng cách đây không lâu, Trình Lật khóc lóc gọi điện cho cô, nói rằng mình say rượu xâm phạm người ta, sau này không còn mặt mũi gặp người nữa, muốn ra nước ngoài tránh vài ngày để tỉnh táo lại.

Mà lúc này cô ấy mới về nước được hai tuần.

"..." Trình Lật tính nhảy qua chủ đề này, thấy Sợ Nhất xách một đống quần áo nam đi tính điền, cô cũng không chịu thua kém, nhìn chiếc áo sơ mi trên tay, không hiểu sao lại cảm thấy rất thích hợp với người nào đó.

Cô hất cằm, giẫm lên giày cao gót, quăng bộ quần áo trên quầy, đôi môi đỏ mọng hé mở, tự tin thốt ra hai chữ.

"Tính tiền."

Sơ Nhất mua quần áo cho Kiều An Sâm, anh tan làm về nhà đã lấy ra mặc thử, quả nhiên rất vừa người.

Anh cởi ra, thuận tiện hỏi cô: "Hôm nay em đi mua sắm rồi à?"

"Vâng, em đi với Trình Lật." Sơ Nhất nhìn anh cởi áo, Kiều An Sâm không hề giấu giếm cởi áo thun ngay trước mặt cô, sau đó mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay hôm nay.

Làn da trắng sữa cùng cơ bụng bị chặn lại, xuất hiện rồi biến mất như hoa phù dung sớm nở tối tàn, Sơ Nhất tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

"Anh mau đi tắm đi, mệt mỏi cả một ngày rồi."

"Được." Kiều An Sâm cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, nhìn bóng lưng anh, Sơ Nhất chợt nhớ ra gì đó, cô hét lớn: "Anh này, hôm nay em mua gội đầu mới, cạnh cái chai màu nâu ý, ngăn ngừa rụng tóc!"

Kiều An Sâm đang định bật công tắc thì dừng tay, anh mở cửa ra, thò đầu ra ngoài, nhíu mày.

"Sơ Nhất, ý em là gì hả?"

"Không..." Sơ Nhất ngơ ngác trước phản ứng của anh, ngây ngốc đáp: "Gần đây em rụng tóc rất nhiều nên mới kiếm một hãng chăm sóc tóc tốt hơn, tiện thể đổi hãng mới dùng thử."


Kiều An Sâm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó xoay người lại, đóng cửa lại.

Sơ Nhất nghĩ tới ánh mắt phức tạp khó hiểu của anh, bỗng tỉnh táo lại.

Không phải anh cho rằng cô đang mắng anh đấy chứ! Đúng là oan cho cô quá.

Mái tóc của Kiều An Sâm dày và bóng mượt đến nỗi cô cũng phải ghen tị, không biết là do gen di truyền tốt hay do thói quen làm việc và nghỉ ngơi khoa học, Sơ Nhất cảm thấy, hói đầu và phát tướng có nguy cơ xuất hiện ở độ tuổi trung niên sẽ không xuất hiện trên người anh.

Sơ Nhất vốn muốn đợi anh ra ngoài rồi mới giải thích cho anh hiểu, nhưng đã quá muộn, cộng với việc đi dạo phố cả ngày, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Kiều An Sâm đã đi làm từ sáng sớm.

Sau đó Sơ Nhất cũng quên luôn, dù sao hai người cũng thường xuyên như vậy, có đôi khi giống các cặp đôi đang yêu xa, mới nói được nửa câu đã không thấy người, chủ đề ngày hôm trước có thể tiếp tục hay không hoàn toàn phụ thuộc vào duyên số.

Ăn cơm ở ngoài suốt một thời gian dài, Sơ Nhất không chịu được nữa, thỉnh thoảng tâm trạng tốt, cô cũng nổi lửa nấu cơm.

Hơn nửa tháng nay, hình như Kiều An Sâm đã gầy đi nhiều, Sơ Nhất đang cân nhắc xem buổi tối có nên hầm canh, nấu thêm đồ ăn cho anh ăn không.

Sơ Nhất tham khảo ý kiến ​​của bà Văn Phương, "Chuyên gia" trong lĩnh vực này, sau vài lần thảo luận, cô quyết định bắt đầu với những gì đơn giản nhất.

Trước khi Sơ Nhất từng hầm canh rồi, nhưng Kiều An Sâm có vẻ không thích món này cho lắm, mẹ cô vừa nghe xong đã đoán được nguyên nhân.

"Chắc con nấu dở quá rồi! Lần nào mẹ nấu canh, bố con cũng húp hết cả cặn!"

"...Ồ."

Đêm nay, Kiều An Sâm vẫn về nhà vào lúc mười một giờ đêm nay như thường ngày, Sơ Nhất cố nén cơn buồn ngủ, mặc dù đã nhắn trước cho anh, nhưng phải tận mắt nhìn anh ăn hết mới hài lòng.

Hôm nay cô hầm bồ câu với thiên ma và kỷ tử. Sơ Nhất cảm thấy mình có một chút xíu thiên phú trong việc nấu nướng, dù sao thì lần thí nghiệm đầu tiên cũng rất hoàn hảo.

Cô nghĩ thầm.

Bởi vì hôm nay Sơ Nhất nêm nếm rất ngon, mặn nhạt vừa phải, thơm nhưng không ngấy.

Cô ngồi vào bàn ăn, nhìn Kiều An Sâm cúi đầu uống canh, trong màn đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ ảo, trong lòng cô thỏa mãn lạ lùng.

Đây có lẽ là lý do khiến vô số phụ nữ từ xưa đến nay sẵn sàng rửa tay, làm canh cho nửa kia của mình.

"Ngon không anh?" Kiều An Sâm uống nhanh hơn chút, mấy ngụm lớn đã thấy đáy, Sơ Nhất mong đợi hỏi anh, anh lấy tay lau miệng, khẽ gật đầu.

"Ngon lắm."

"Tối mai em lại hầm cho anh ăn." Sơ Nhất vui vẻ nói, Kiều An Sâm khựng lại, khéo léo nói.

"Không cần đâu, như vậy vất vả cho em quá."

"Không sao đâu, dù sao em ở nhà cũng không có việc gì làm." Nói xong, Sơ Nhất vẫn là mỉm cười, Kiều An Sâm im lặng một lát, vẫn không nhịn được nói.

"Chuyện này, thật ra thì... anh không thích ăn canh lắm." Anh thăm dò nhìn Sơ Nhất, giọng nói có chút ngập ngừng

"Ngày mai anh có thể không ăn không?"


"..." Niềm vui trong lòng Sơ Nhất lập tức vụt tắt, nhiệt độ không chênh lệch với hầm băng bao nhiêu.

Cô im lặng, sau đó điều chỉnh cảm xúc của mình.

"Ồ."

"Như vậy cũng được, không thích cũng không sao." Cô ngẩng đầu nhìn Kiều An Sâm, cười nhạt một tiếng, dịu dàng nói: "Anh đi tắm đi, em rửa bát."

Kiều An Sâm đánh giá cô vài lần, cuối cùng chậm chạp kéo ghế ngồi dậy, ngập ngừng hỏi cô: "Vậy...anh đi tắm đây?"

Sơ Nhất cười gật đầu, "Anh đi đi."

Kiều An Sâm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không nói ra được kỳ quái ở đâu, anh mờ mịt suy nghĩ, gãi đầu đi vào phòng.

Đợi anh rời khỏi, nụ cười trên mặt Sơ Nhất đột nhiên biến mất.

Đúng là đàn ông, quả nhiên không thể đối xử quá tốt với anh ta.

Tốt quá sẽ không biết trân trọng!

Cô tức giận ném cái bát xuống dưới vòi nước cọ cọ, chà đạp như thể nó là Kiều An Sâm.

Lúc về phòng đã gần mười hai giờ, Sơ Nhất cố ném cơn buồn ngủ, uể oải nghịch điện thoại.

Kiều An Sâm vẫn chưa tắm xong, lúc sắp ngủ quên, bên tai rung nhẹ một, điện thoại anh đặt trên bàn cạnh giường đang đổ chuông, cô thò người ra nhìn, là số lạ gọi đến.

Cô gọi to Kiều An Sâm hai lần, nước trong phòng tắm chảy ào ào, che mất giọng nói của cô, Kiều An Sâm không đáp lại.

Sơ Nhất nằm trở lại, không thèm quan tâm.

Tiếng chuông vừa dứt, đầu dây bên kia không chịu từ bỏ gọi thêm lần nữa, dường như không đạt được mục đích sẽ không buông tha.

Không phải Sơ Nhất không nghe điện thoại hộ Kiều An Sâm, chẳng qua là những số lạ như vậy, phần lớn là bán hàng, chỉ là Kiều An Sâm ít khi gặp, hai lần Sơ Nhất gặp phải, Kiều An Sâm đều nghe máy rồi lập tức chặn người ta.

Khi ấy, cô hận không thể dựng thẳng ngón tay cái khen gợi anh.

Không hổ là vì dân phục vụ, tính tự giác cao hơn người bình thường.

Thấy đối phương cố chấp như vậy, Sơ Nhất cũng không suy nghĩ nhiều, cô vươn tay với lấy điện thoại, mở khóa màn hình, ấn nút nghe, "Alo" một tiếng.

Người bên kia không nói chuyện, không biết do tín hiệu kém hay không nghe rõ, Sơ Nhất tăng âm lượng, "Alo" hai tiếng nữa, đầu bên kia đột nhiên cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút, Sơ Nhất khó hiểu đặt điện thoại xuống, tiện thể lướt xuống, quả thực không có số đó trong lịch sử cuộc gọi.

Chắc là lộn số.

Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Kiều An Sâm lau tóc đi ra, Sơ Nhất nói với anh về số máy lạ kia, anh kinh ngạc nhướn mày, thản nhiên cầm lấy điện thoại ấn ấn.

Anh gọi lại, đưa điện thoại lên tai, Sơ Nhất nghe loáng thoáng giọng nữ, thấy sắc mặt Kiều An Sâm có chút khác thường, anh bỏ khăn tắm xuống bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Căn phòng cách âm rất tốt, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Sơ Nhất vểnh tai lên nghe vẫn không nghe thấy gì, cuối cùng đành bất lực nằm đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận