Sự thật đã chứng minh, dính mưa sẽ bị cảm lạnh, Sơ Nhất còn chưa hết bệnh, trái lại còn khiến Kiều An Sâm bị lây bệnh của cô.
Lý do là như vậy.
Mấy hôm nay, Sơ Nhất đối xử không nóng không lạnh với Kiều An Sâm, tuy bề ngoài có vẻ hòa nhã nhưng thỉnh thoảng vẫn thường khiêu khích, đã lâu lắm rồi Kiều An Sâm không cảm nhận được sự ấm áp của vợ.
Giống như trở về khoảng thời gian chiến tranh lạnh năm ấy.
Tục ngữ có câu, từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa về tiết kiệm mới khó, nửa đêm quen cơm ấm canh nóng, đùng cái hứng phải gió lạnh ở Bắc cực, quả đúng là hơi khó chấp nhận.
Bởi vậy, Kiều An Sâm muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng thông qua một số hoạt động thân mật.
Sơ Nhất bị cảm, tuy đã đỡ hơn hai ngày trước rất nhiều, nhưng khi nói chuyện giọng vẫn khàn đặc.
Buổi tối, lúc Kiều An Sâm hôn cô, cô né tránh, nhắc nhở: "Em bị cảm.
"
Trong đầu Kiều An Sâm chỉ nghĩ đến chuyện khác, hoàn toàn không để lời nói của cô vào bụng, mà trực tiếp cạy môi cô ra, đầu lưỡi luồn vào thăm dò, cuốn lấy lưỡi cô mút mát, thân mật quyện vào nhau.
Tiếp đó, Sơ Nhất mồ hôi nhễ nhại, hôm sau tỉnh dậy cảm thấy khỏe hơn nhiều, còn Kiều An Sâm bắt đầu đau họng.
Vợ còn chưa dỗ được còn khiến bản thân bị lỗ vốn.
Có lẽ là nói về những người như Kiều An Sâm.
Có thể do chột dạ, Kiều An Sâm không dám nói cho Sơ Nhất biết, anh đun một bình nước ấm, định chịu đựng cho qua, kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ họng càng khó chịu hơn, giọng nói trở nên khàn khàn.
Kể từ bữa ăn cơm hôm đó, Kiều An Sâm không liên lạc lại với Bạch Lam nữa, nhưng buổi sáng hôm nay cô ấy đột nhiên gọi điện cho anh.
Sếp ở chỗ làm của cô muốn chuyển cô tới bộ phận khác nên tới hỏi xem ý kiến của cô.
Bạch Lam không chắc nên muốn hỏi ý kiến của anh.
Năm đó Kiều An Sâm có ấn tượng sâu sắc với cô gái nhỏ này, trong suốt quá trình phá án cô ấy rất bình tĩnh, trong mắt ánh lên sự sợ hãi, nhưng nhất quyết không gục ngã.
Khi đó, anh chỉ cảm thấy thương xót cho cô, nên thái độ của anh đối với cô cũng tốt hơn người khác một chút.
Vì vậy, sau khi lâm vào bước đường cùng tới nhờ anh giúp đỡ, Kiều An Sâm nhanh chóng nhận ra cô, giúp đỡ cô hết sức có thể.
Công việc anh giới thiệu cho cô là nhân viên tư vấn cho một thương hiệu quần áo, ông chủ là bạn học đại học của anh, vì không có học vấn hay kinh nghiệm làm việc nên cô bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất.
Có lẽ là bởi vì trong khoảng thời gian này Bạch Lam làm tốt, bọn họ muốn chuyển cô sang phòng kinh doanh, địa điểm làm việc của cũng chuyển từ cửa hàng đến văn phòng, coi như là thăng chức trá hình.
Kiều An Thần phân tích ngắn gọn cho cô, cuối cùng nói để cô tự quyết định.
Trước khi cúp điện thoại, Bạch Lam cẩn thận hỏi.
"Anh bị bệnh à?"
"Bệnh vặt thôi, không sao.
" Kiều An Sâm thuận miệng đáp.
Chuyện này anh cũng không để trong lòng, không ngờ Kiều An Sâm vừa tan làm đã nhìn thấy Bạch Lam đứng ngoài cổng, không biết đợi bao lâu, thấy anh đi ra, cô chạy lại phía anh.
"Em tiện đường đi ngang qua đây, nên mua một ít thuốc cho anh.
" Bạch Lam đưa cái túi màu trắng trong tay cho anh, trong mắt ẩn chứa một chút lo lắng, gương mặt có cảm ơn cùng nịnh nọt, dáng vẻ y hệt những lần trước mỗi khi nhìn thấy anh.
Trước đây Kiều An Sâm không để ý, nhưng vào lúc này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường.
Sự khác lạ này dường như đã mơ hồ hiện hữu kể từ bữa ăn ngày hôm đó.
"Không cần đâu.
" Kiều An Sâm lạnh nhạt từ chối.
"Vợ tôi đã mua thuốc cho tôi rồi, cảm ơn cô.
"
Sắc mặt Bạch Lam trở nên ảm đạm, sau đó rất nhanh điều chỉnh lại, thu tay lại, mỉm cười với anh.
"À, ra vậy, để em giữ lại dùng cũng được.
"
"Ừ.
" Kiều An Thần gật đầu, đang định rời đi, đột nhiên nhớ ra gì đó, anh quay đầu nhìn về phía cô.
"Đúng rồi, lần sau tốt nhất cô nên hạn chế tới tìm tôi.
"
"Có chuyện gì sao! " Nụ cười Bạch Lam không thể duy trì nổi nữa, đôi mắt đen láy long lanh ánh nước.
"Ảnh hưởng không tốt lắm.
" Kiều An Sâm thẳng thắn trả lời, giống như đang nói cho cô biết thời tiết hôm nay rất tốt.
Hàm răng Bạch Lam run lên, cố cắn chặt răng mới không phát ra tiếng.
"Em, em chỉ là rất biết ơn anh thôi.
.
"
"Không có việc gì, lần trước cô đã mời tôi ăn cơm rồi.
"
"Tấm lòng của cô tôi đã nhận.
"
"Chỉ là tiện tay thôi, đừng tự tạo gánh nặng cho mình.
"
Kiều An Sâm nghĩ đến cuộc điện thoại kia, nhớ lại giọng nói chân thành run rẩy của người đàn bà, dường như nếu anh không đi, đối phương sẽ khóc ngay tại chỗ.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh đối phương nắm lấy tay anh, khuôn mặt hốc hác, khóc lóc cầu xin anh cứu con gái mình
Sau khi vụ án kết thúc, Kiều An Sâm có tới thăm cô bé một lần, chiếc xe lặng lẽ đậu bên đường, nhìn thấy cô gái bán một số đồ thủ công trên đường phố, không một ai hỏi han.
Khi đó, Kiều An Sâm đã gọi một đứa trẻ tới, nhờ nó bí mật nhét một trăm tệ vào một đôi giày vải ở quầy hàng.
Lúc trở về bị đàn anh phát hiện, dạy cho anh một bài học.
"Nếu đồng cảm cho tất cả mọi người, sớm muộn gì cậu cũng mệt chết thôi.
"
Khi đó Kiều An Sâm không hiểu được những lời này, nhưng sau này gặp nhiều vụ án, anh đã dần quen với nó.
Chỉ là bây giờ ký ức trong lòng lại một lần nữa ùa về, mấy lần định từ chối, nhưng vẫn không chống lại được lời thỉnh cầu tha thiết bên tai.
Quên đi, dù sao chỉ là thỏa mãn chấp niệm trong lòng người lớn, cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Cuối cùng Kiều An Sâm vẫn đồng ý.
Nghe được những lời này, Bạch Lam mím môi không nói gì, ánh mắt đau lòng ngước lên nhìn anh, Kiều An Sâm cho là anh đã nói rõ ràng, bèn gật đầu với cô, xoay người rời đi.
Giọng nói rụt rè bỗng cất lên.
"Vậy! sau này em có thể liên lạc với anh được không?"
Kiều An Sâm dừng lại, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Thật ra ở những khía cạnh khác tôi cũng không giúp được gì nhiều cho cô, về vụ án của cha cô, tôi nghĩ trước kia mình đã giải thích rõ rành với cô rồi.
"
"Vì tránh để vợ tôi hiểu lầm, nếu như không phải tình huống đặc biệt, thật ra chúng ta cũng không cần phải liên lạc.
"
Im lặng hồi lâu, Bạch Lam cúi đầu, vành mắt đỏ hoe, cô hít sâu một hơi cố nén nước mắt, sau đó nhìn Kiều An Thần, khóe miệng giật giật, khẽ mỉm cười.
"Em hiểu rồi, cảm ơn anh đã giúp em suốt khoảng thời gian qua.
" Nói xong, cô khom lưng, cúi đầu thật sâu với anh.
"Không có gì.
" Kiều An Sâm nói: "Dì nấu ăn rất ngon.
"
Thật ra anh chỉ ăn có mấy miếng mà thôi.
Bạch Lam nói thầm trong lòng, nhưng vẫn là cười với anh.
Bóng lưng Kiều An Thần biến mất, cô đứng nguyên tại chỗ, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Cả thế giới của cô gái mười mấy tuổi sụp đổ từ giây phút cha cô nằm trên vũng máu.
Kiều An Sâm mặc một bộ đồng phục chỉnh tề, từ bên ngoài đi vào, bưng một cốc nước ấm đặt ở trước mặt cô, ôn hòa nói: "Đừng sợ, uống chút nước trước đi.
"
Vào lúc đó, bóng tối vô tận trước mắt chợt lóe lên một tia sáng.
Lòng can đảm và sự mạnh mẽ cố gắng giữ lấy vỡ tan thành từng mảnh, cô run run cầm cốc nước, cúi đầu nhấp một ngụm, nuốt xuống sự nghẹn ngào trong cổ họng và nước mắt trong mắt.
Thời gian giống như chồng chéo lên nhau.
Tầm nhìn bị mờ đi bởi nước mắt, cô thầm cảnh cáo bản thân.
Bạch Lam, đừng tham lam nữa.
Người giống như mày vĩnh viễn không xứng với anh ấy.
Thậm chí còn không xứng nói chuyện với anh.
Hôm nay Kiều An Sâm tan làm từ sớm, vừa mở cửa vào nhà đã thấy Sơ Nhất vừa nấu cơm xong.
Anh cố tình ho một tiếng, cổ họng rõ ràng khác thường.
"Anh bị cảm à?" Sở Nhất ngẩng đầu nhìn anh, Kiều An Thần hất cằm, vội vàng báo cáo với cô.
"Ừ, cổ họng hơi đau.
"
"Thuốc lần trước em còn chưa uống hết, ở trong hộp thuốc ấy, lát nữa anh nhớ uống đấy.
" Cô nói, vẻ mặt rất tùy ý, nhìn không ra chút quan tâm lo lắng, Kiều An Sâm hậm hực sờ mũi, kéo ghế ngồi xuống.
Đang ăn cơm, Kiều An Thần nghe điện thoại, nói chuyện một lúc, nói xong thì đặt điện thoại xuống, trịnh trọng nói với Sơ Nhất: "Là nữ bác sĩ pháp y, đối phương nói cho anh biết kết quả xét nghiệm.
"
Sơ Nhất dừng tay, khó hiểu nhìn anh: "Em đâu có hỏi anh.
"
"Ồ! " Kiều An Sâm bới cơm, ngước mắt, khẽ nói: "Nhưng anh lại muốn nói với em.
"
Sơ Nhất lơ anh.
"Đúng rồi.
" Kiều An Sâm hắng giọng một cái, nói: "Lúc tan làm anh gặp Bạch Lam.
"
Trên bàn ăn, Sơ Nhất vừa rồi còn không thèm để ý gì bèn lập tức nhìn sang, ánh mắt rơi trên mặt anh, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Kiều An Sâm hơi căng thẳng, lời nói không được trôi chảy cho lắm.
"Anh đã nói rõ với cô ấy, sau này có việc gì cũng đừng liên lạc với anh nữa.
"
"Nói rõ?" Sơ Nhất trầm ngâm hỏi, Kiều An Thần mím môi, thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.
Sơ Nhất thầm cười khẩy.
Quả nhiên, ngày đó cô không nhìn lầm, ánh mắt đó rõ ràng là do mến mộ.
Sơ Nhất nhìn chằm chằm Kiều An Thần tỏ ra vô tội trước mặt, hừ lạnh một tiếng, đặt đũa xuống, không còn thèm ăn nữa.
Thấy cô tức giận đứng dậy trở về phòng, trái tim Kiều An Thần như rơi xuống đáy cộc, anh há hốc miệng nhìn theo bóng lưng cô, không hiểu tại sao giờ anh không hề giấu diếm cái gì, Sơ Nhất lại càng giận hơn.
Vẻ mặt Kiều An Sâm đầy u ám ngồi ở đó, cảm thấy cuộc sống này thật đen tối.
Ăn vội vàng vài miếng, anh thu dọn bát đĩa, rửa bát xong, Kiều An Sâm lại lau sàn nhà, bận rộn tới tối muộn, thấy bát đĩa nhà cửa sáng sủa sạch sẽ, cuối cùng anh lấy chìa khóa, thay giày đi ra ngoài.
Kiều An Sâm mang về hai hộp trái cây, mồ hôi đầm đìa vì nóng, rửa sạch và đặt chúng vào tủ lạnh, sau đó đi tắm.
Sơ Nhất ra ngoài uống nước, vừa mở cửa tủ lạnh ra thì nhìn thấy cherry và dâu tây trước mắt, cô hừ nhẹ một tiếng rồi đóng cửa lại.
Lại là chiêu cũ rích này, sai lầm cơ bản lần này, cô không thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy được.
Kiều An Sâm phải tăng ca tới tối muộn, anh đều chủ động báo cáo với cô, thậm chí còn gửi ảnh cho cô để cô biết mình đang ở đâu.
Ngay cả khi bộ phận ra ngoài liên hoan, anh cũng phải chụp ảnh đồng nghiệp của mình gửi cho cô.
Sơ Nhất nhìn bức ảnh đột nhiên hiện lên trên điện thoại, một đám đàn ông mặt mày bóng loáng dưới ánh đèn, toàn là những điểm ảnh chí mạng và góc chụp chết.
Cô vừa xem phim thần với những khung hình đẹp đẽ, vừa nhìn thấy bức ảnh này, không hiểu sao lại thấy cay mắt.
"! " Sở Nhất gửi một chuỗi dấu chấm lửng, một lúc sau, Kiều An Sâm gửi một tin nhắn thoại, xung quanh khá ồn ào.
"Anh đang đi ăn, ăn xong sẽ về nhà ngay.
"
"Ồ.
" Sơ Nhất thờ ơ đáp.
Có đôi khi muộn quá vẫn chưa thấy Kiều An Thần về nhà, Sơ Nhất sẽ gọi điện nhắn tin hỏi thăm, bình thường anh sẽ nhắn lại là anh đang bận hoặc là có việc, thỉnh thoảng cũng sẽ nói hai ba câu đơn giản.
Bây giờ, Sơ Nhất vừa mới hỏi, anh thậm chí còn khai báo rõ ràng cả địa điểm, sự kiện, từng người một cho cô biết.
Uốn cong thành thẳng, câu này rất phù hợp với tình hình hiện tại của họ.
Thật ra sau này Sơ Nhất cũng suy nghĩ lại, có rất nhiều chuyện đều là thói quen cá nhân của Kiều An Sâm, có lẽ là do công việc, anh đã quen với việc giải quyết và xử lý mọi việc nhanh chóng, trong rất nhiều trường hợp, cũng không phải giấu giếm hay qua loa, chẳng qua chỉ cảm thấy những việc đó không dính dáng đến cô, cho nên mới nói thẳng là đang bận, có việc.
Cũng giống như cô thỉnh thoảng cũng làm một số việc của mình, trò chuyện với Trình Lật và Tiểu Cao về chủ đề của con gái bọn cô, khi Kiều An Sâm hỏi, cô cũng không giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho anh nghe.
Chỉ trùng hợp mỗi là Kiều An Sâm đã bỏ qua suy nghĩ của Bạch Lam về anh, đối với anh mà nói, chuyện đó chẳng qua chỉ là một vấn đề nhỏ xíu, nhưng với Sơ Nhất, đó là một quả bom phát nổ.
Sự khác biệt về quan điểm và suy nghĩ, cộng thêm sự khác biệt giữa cả hai khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn.
Đây dường như là điều thỉnh thoảng xảy ra trong mối quan hệ giữa hai giới.
Sơ Nhất đã từng nhìn thấy một câu như vậy, tỷ lệ ly hôn bây giờ rất cao, chỉ vì một thứ gì đó bị hỏng, phản ứng đầu tiên của mọi người là thay thế nó, còn đối với những người đời trước, họ càng muốn sửa nó hơn.
Lúc đó cô chưa kết hôn nên không hiểu lắm ý nghĩa của nó, bây giờ ngẫm lại, cô có thể chậm rãi thử sửa chữa tên đầu gỗ Kiều An Sâm kia.
Dù nói như vậy, đạo lý đều hiểu, nhưng mỗi khi trông thấy Kiều An Sâm, Sơ Nhất lại nhớ tới cảnh che ô kia, cô sẽ lại tức giận.
Đến giờ, mỗi khi ở nhà Kiều An Sâm luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, thành thật làm việc nhà, chỉ cần Sơ Nhất tỏ ra không vui, trái tim anh đều run lên theo bản năng.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nghĩ, mình nhất định sẽ không để Bạch Lam che ô giúp anh mà dầm mưa trở về.
Không, lẽ ra ngay từ đầu anh phải từ chối lời mời ăn cơm, bóp chết mọi thứ từ trong trứng nước mới đúng!.