Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Con rắn trắng vẫn cắn chặt miếng da kia không nhả ra, thân rắn tùy ý vặn vẹo, tựa hồ rất thỏa mãn. Phần phồng lên dưới da thu nhỏ lại từng chút từng chút một, tơ xanh dần dần giảm bớt, những sợi còn lại vẫn muốn trốn chạy, bị Lưu Vân nhanh chóng ghim ngân châm xuống chặn đường.

Thân thể con rắn trắng càng ngày càng phồng lên, màu sắc dần dần đậm lại, từ màu xanh nhạt chậm rãi biến thành màu xanh lá, sau đó là xanh đậm, cuối cùng biến thành màu xanh đen, thân rắn đã sắp phồng thành một quả bóng cao su. Rốt cục cảm thấy mỹ mãn buông răng nanh ra, lăn một cái chuẩn bị lùi về hồ lô, đáng tiếc thân thể đột nhiên béo ra không cách nào nhét vào được.

Lưu Vân đặt hồ lô lên cái khay bên cạnh, lại xoay người đi thăm dò xem tình trạng của Đường Đường. Rắn trắng nhỏ biến thành quả bóng xanh lăn vào đĩa, muốn cuộn tròn cũng không cuộn nổi, cuối cùng ưỡn bụng nằm ngay đơ nghỉ ngơi.

Lưu Vân tỉ mỉ kiểm tra toàn thân Đường Đường một lượt, không phát hiện thêm bóng dáng sợi tơ nào nữa, mới nắm cổ tay Đường Đường lên bắt mạch.

Mấy sư huynh vốn đang chuẩn bị thả lỏng, vừa thấy sư phụ cau chặt mày, nhất thời trái tim lại nhấc lên tận họng.

Mạch đập của Đường Đường cực kỳ mỏng manh, Lưu Vân thăm dò thật lâu mới tìm được, trầm giọng nói: “Rút châm.”

Mấy người nhanh chóng hành động, chỉ trong chốc lát, trên người Đường Đường đã trở về nguyên trạng, chỉ là trên mặt vẫn như trước không hề có huyết sắc.

Tình huống quỷ dị vừa rồi mọi người đều thấy rõ, trong lòng cũng có suy đoán đại khái. Vân Nhị xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán Đường Đường, mở miệng hỏi: “Sư phụ… Tứ đệ không phải là bị trúng độc?”

“Ân.” Lưu Vân bế Đường Đường lên, đi đến trước giường nhẹ nhàng buông người xuống, “Cổ xà đản Miêu Cương.”

Ba người chấn động! Cổ xà thì đã từng nghe nói, nhưng cổ xà đản lại mới nghe lần đầu, xem tình huống vừa rồi, độ lợi hại so với xà cổ e rằng chỉ có hơn chứ không kém.

Họ thoáng nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt nhau, vội vàng truy hỏi cổ xà đản đã được lọc hết khỏi cơ thể chưa, thấy sư phụ lắc đầu, trong lòng đều trĩu xuống.

“Dùng biện pháp vừa rồi chữa thêm mấy lần nữa, cổ này mới có thể loại trừ triệt để.” Trong mắt Lưu Vân chợt lóe nét ưu sầu, “Chỉ là…”

“Đau đớn như vậy còn phải chịu mấy lần nữa, thật sự là người thường khó có khả năng chịu đựng.” Vân Đại nhíu nhíu mày, “Nếu đổi thành người khác, đã sớm không chịu nổi. Từ đệ thoạt nhìn chả ra đâu vào đâu, nhưng tính cách đúng thật là rất cứng cỏi.”

Chỉ là, thêm vài lần nữa, rốt cục có thể vượt qua được hay không? Trong lòng mọi người đều đánh dấu chấm hỏi.

Sau một hồi tra tấn, toàn thân Đường Đường mềm nhũn như mất đi xương cốt nằm trên giường, làn da bị hun đỏ rực dần dần phục hồi.

Lưu Vân nhìn làn da nứt nẻ, đôi môi mất màu của hắn, ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng phủ lên, đầu ngón tay hơi run rẩy, tỉ mỉ vuốt ve, tựa như chỉ cần như vậy là có thể vuốt lại bờ môi nứt ra của hắn.

Vân Đại cách hắn gần nhất, nhìn được động tác của hắn rõ ràng rành mạch, đột nhiên trong lòng nổi lên cảm giác quái dị, còn chưa kịp nghĩ lại, ngón tay sư phụ đã rời khỏi bờ môi Đường Đường.

Lưu Vân chuyển tay qua bên gáy Đường Đường sờ sờ, thấy nhiệt độ đã khá ổn định lại, kéo tấm chăn bên cạnh ra đắp cho hắn, quay đầu nói: “Gọi Đông Lai bưng một chậu nước ấm vào.”

Đông Lai đương nôn nóng không thôi, vừa nghe thấy bên trong gọi hắn, ba bước thành hai bước chạy đi múc nước bưng vào, nhìn thấy Đường Đường nằm trên giường, đôi mắt nhất thời như hệ thống cung cấp nước bị hỏng, vừa mở khóa lập tức không sao nén được, lại sợ mình khóc làm mọi người thấy phiền, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào liều mạng nhịn xuống.

Lưu Vân cầm lấy khăn mặt dính nước nhẹ nhàng chấm chấm lên môi Đường Đường, làn da nứt ra dần dần mềm mại lại mấy phần.

“Sư… phụ…” Khóe môi đột nhiên tràn ra tiếng nói mơ hồ cực nhẹ, hỗn loạn giữa tiếng củi lửa chưa tắt, mơ hồ khó phân biệt.

Ngợi trừ Đông Lai không có nội lực, tất cả mấy người khác đều nghe thấy.

Cổ tay Lưu Vân run lên, cúi đầu lên tiếng: “Ân.” Không biết hắn có thể nghe thấy hay không, lại lấy khăn lau lau mặt hắn.

“Tỉnh?” Mấy sư huynh nghe tiếng đều kích động, lại thấy sư phụ lên tiếng, còn tưởng rằng Đường Đường mở mắt, tất cả đều quây lại, kết quả lại phải thất vọng.

Hai mắt Đường Đường nhắm chặt, môi khép kín, mặt vẫn tái nhợt chìm trong cơn hôn mê sâu trước sau như một.

Lưu Vân cũng không để tâm hắn có nghe thấy hay không, lại thấp giọng nói câu “Nghỉ ngơi cho tốt”, sau đó đưa khăn mặt cho Đông Lai, “Giúp hắn lau người.” Nói xong liền đứng lên đi đến gần đống lửa, mặt không chút thay đổi mà trầm mặc.

Vân Đại đổ nước trà đã nguội lạnh vào đống lửa, pha một chén trà khác đưa qua: “Sư phụ, cổ bị khản.”

Lưu Vân vẫn không nhúc nhích nhìn ngọn lửa, tựa hồ đang lâm vào trầm tư.

Vân Đại lại đưa chén vào sát một chút, Lưu Vân theo bản năng đón lấy, nhưng lại cầm trong tay mãi không uống, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt sương lạnh của hắn, ánh mắt cũng ngày một âm lãnh.

Nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, mấy người đều biết hắn đang bên bờ nổi giận, sư phụ như vậy bọn họ từng thấy rất nhiều lần, nhưng vẫn sợ đến mức không dám thở mạnh một hơi, thật cẩn thận nhìn hắn, không nói lời nào.

“Choang——” Chén trà trong tay đột nhiên bị bóp nát, hóa thành bột phấn hòa với nước trà rơi vào trong lửa.

“Thước Sơn.”

“Có.” Vân Đại vội vàng nghiêm mặt.

“Bắt Ly Vô Ngôn.” Lưu Vân lạnh giọng phân phó, “Để lại tay viết chữ, bất cứ giá nào.”

Mặt Vân Đại toát lên vẻ kinh ngạc, người trong giang hồ đều biết, Ly Vô Ngôn là người câm, ý của sư phụ, định là muốn móc ra điều gì từ trong miệng hắn, dù cho đánh tàn phế cũng không quan trọng.

Vân Đại đang định mở miệng, chợt nghe Vân Nhị bên cạnh nói: “Sư phụ có nghĩ rằng, có thể không phải là Ly Vô Ngôn hay không?”

Lưu Vân sửng sốt, đôi mắt hơi nheo lại: “Thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót.”

“Chỉ e có mười phần là sai.” Vân Nhị hơi suy tư một chút, nói tiếp, “Ly Vô Ngôn tuy rằng dùng âm nhạc giết người, nhưng chưa từng nghe nói hắn có thể điều khiển rắn, đây không phải phong cách của người Trung Nguyên. Hơn nữa, Ly Vô Ngôn luôn chỉ giết nữ nhân.”

“Có chuyện như vậy?” Lưu Vân nhướn mày, nhất thời không hiểu được.

“Điều này ta cũng từng nghe nói.” Vân Đại cũng không biết nói gì với loại ham mê này của Ly Vô Ngôn, nhưng ngẫm lại hắn là người câm, nói không chừng thật sự có ẩn tình gì đó, chỉ là người ngoài không rõ mà thôi.

“Thế thì xuống tay nhẹ chút, nhưng vẫn phải bắt được người.” Lưu Vân kiên trì với tác phong thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

“Rõ.” Vân Đại cung kính đáp.

“Mặc Viễn.”

“Có.” Vân Nhị tiến lên một bước.

“Đi thăm dò điều tra Miêu Cương, xem xem cổ xà đản bắt nguồn từ đâu, người sau lưng ra sao, từng có qua lại với môn phái nào của Trung Nguyên.”

“Rõ.”

“Đàm Yến.”

“Có.”

Lưu Vân chỉ vào cái vật đang phơi cái bụng tròn vo trên bàn: “Mang con rắn này về phòng ngươi, tìm xem có biện pháp nào khác hay không, để Tứ nhi không phải chịu dày vò như vậy nữa.”

“Rõ, nếu sư phụ không có phân phó gì khác, ta hiện tại đi ngay.” Thấy Lưu Vân gật đầu, Vân Tam chộp con rắn vào tay, đang định rời khỏi, đột nhiên nghe thấy một tiếng rơi vỡ phía sau.

Thau đồng “loảng xoảng” rơi xuống mặt đất, ngay sau đó vang lên tiếng Đông Lai gào khóc: “Tứ công tử! Tứ công tử! Tứ công tử ngươi tỉnh lại a!”

“Làm sao?” Sắc mặt Lưu Vân đột nhiên thay đổi, nháy mắt chuyển đến bên giường, nắm cổ tay Đường Đường lên dò mạch.

Mặt Đông Lai treo đầy nước mắt, run môi nức nở nói: “Tứ công tử… tắt thở…”

Cái gì?! Mọi người đồng loạt biến sắc. Mấy người ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của Đông Lai vội vàng chạy vào, đột nhiên nghe thế cũng đều như bị sét đánh, ngây ra tại chỗ.

Bàn tay bắt mạch của Lưu Vân không khống chế được bắt đầu run rẩy kịch liệt, khuôn mặt nháy mắt mất đi huyết sắc: “Mau… Một thùng nước ấm… Nhanh lên!!!”

Ý thức Đường Đường có chút mơ hồ không rõ, thân thể cũng hơi mơ hồ, cả người như đang chìm vào trong biển, theo ngọn sóng lúc nổi lúc chìm. Trên người rất đau, đau đến tận xương tủy, tận huyết quản, thậm chí mỗi tế bào đều đang kêu gào đau đớn, đau đến nỗi hắn bắt đầu tê liệt, đau quá cực hạn, dường như cũng không còn khó chịu đựng như vậy nữa.

Bên tai truyền đến đủ loại âm thanh chợt xa chợt gần, ong ong ong không thể nghe rõ. Hắn nhiều lần cố gắng bắt giữ, cuối cùng phân biệt được một ít, nhưng cụ thể đang nói cái gì thì không nghe rõ.

Trong phòng bệnh bệnh viện, mẹ và mợ Đường Đường một trái một phải nắm tay Đường Đường, đôi mắt đỏ bừng.

Cậu day trán thong thả đi qua đi lại trong phòng bệnh, nghĩ đến độ đầu óc phát đau lại không nhịn được tự gõ mình hai cái, đột nhiên dừng bước nhìn Đường Đường trên giường bệnh, hai tay chống thành giường kiên quyết nói: “Không được! Anh mặc kệ chuyện này ma quái đến thế nào! Phải đi tìm thầy thuốc Trung y xem thử. Phải tin tưởng vào khoa học!”

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hai người bên giường, mắt lại trợn lên, nhấn mạnh nói: “Hai người đúng là tư tưởng đàn bà, đây là mê tín dị đoan. Đạo sĩ hòa thượng ni cô bây giờ, đều là một đám lừa cơm, đừng có làm loạn hại chết Đường Đường!”

“Thế thì thử cả hai biện pháp đi, dù sao cũng phải thử một lần.” Giọng nói của mẹ Đường Đường lộ ra vẻ suy yếu, “Không thử cũng chỉ biết ngồi đây chờ vô ích. Nhìn nó nằm cả ngày, trong lòng khổ sở…” Nói xong nước mắt lại rơi xuống, nức nở nói, “Đã lâu như vậy rồi mà chỉ để lại cho em mỗi một bức thư, sau đó không còn tin tức gì nữa. Nếu nó thật sự ở bên kia, e rằng thật sự đã xảy ra chuyện gì…”

Mẹ Đường Đường đang nói, đột nhiên tiếng nói ngưng bặt.

Ngón tay nắm trong tay vừa rồi hơi giật giật.

“A! Giật giật!” Mẹ Đường Đường vui mừng quá đỗi, vội vàng lau nước mắt ghé sát lại sờ sờ mặt con trai, cuống quít nhìn hắn: “Vừa rồi ngón tay Đường Đường nhúc nhích, có phải sắp tỉnh hay không?! Đường Đường, nhìn mẹ này! Đường Đường! Đường Đường!”

“Thật à?” Ánh mắt cậu Đường Đường sáng lên, vội vàng đến gần xem.

“Đừng xem, mau đi gọi bác sĩ!” Mợ vội vàng thúc giục.

“A, được, được.”

“Sư… phụ…” Mày Đường Đường nhẹ nhàng nhíu lại, miệng phun ra âm thanh mơ hồ không rõ.

Bước chân của cậu khựng lại. Ba người còn chưa kịp mừng đã lại sửng sốt. Sư phụ? Lá thư này, là thật?

“Đường Đường, mẹ đây con! Đường Đường! Đường Đường!” Mẹ Đường Đường rất muốn lay tỉnh hắn, lại không dám dùng sức quá mạnh, cuống đến rớt nước mắt.

“Sư… phụ… Đau…”

Một tiếng âm điệu mơ hồ này hệt như sấm sét giữa trời quang, đầu óc mẹ Đường Đường nháy mắt nổ tung, lời nói bắt đầu lắp bắp, liều mạng lay hắn khóc: “Đau ở đâu? Hả? Đau ở đâu hả con? Đường Đường! Con tỉnh lại đi! Đau ở đâu mau nói cho mẹ!”

“Mẹ…”

“Mẹ đây! Ở ngay đây này!”

“Không… đau…”

“Thằng nhóc khốn kiếp! Con mau tỉnh lại đi! Anh anh mau đi gọi bác sĩ!”

“A!” Cậu Đường Đường rốt cục lấy lại được tinh thần, nghiêng ngả chạy ra ngoài.

Không bao lâu sau, bác sĩ cùng với trợ thủ đi vào, kiểm tra Đường Đường từ trên xuống dướii một lượt.

Đường Đường vẫn còn vô ý thức thì thào: “Mẹ… Không… đau… Không… đau…” nhưng mãi vẫn không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào.

Bác sĩ kiểm tra thế nào cũng không tra ra được đến cùng là đau ở đâu, lông mày sắp xoắn thành một cục, quay đầu thấy người nhà đang đầy mặt tha thiết nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt già lại đỏ lên: “Cái này…”

Cậu Đường Đường nắm lấy áo hắn: “Ông có phải định nói là không có biện pháp hay không? Bảo chúng tôi chờ? Hả?”

Bác sĩ bị dọa giật bắn cả mình, cuống quít xua tay: “Đừng kích động, đừng kích động! Chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp!”

Trợ thủ họ Diệp bên cạnh vội vàng giữ chặt cậu Đường Đường: “Xin ngài bình tĩnh một chút, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Chỉ là tình huống như vậy thực sự chưa từng thấy bao giờ, nhất thời không có phương pháp cụ thể. Nhưng chúng tôi đang liên lạc với chuyên gia nước ngoài, chắc chắn sẽ nhanh chóng có câu trả lời thuyết phục. Mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi.”

“Được rồi được rồi, đừng có nổi cơn lung tung với bác sĩ.” Mợ ấn cậu xuống ghế, “Bác sĩ đều như thế, chịu bó tay thì sẽ không chữa nữa, không thể trách người ta. Chúng ta nghĩ lại cách khác.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt bác sĩ và trợ thủ đều đen như than, vừa uất ức vừa tức giận. Dạo gần đây y tế suốt ngày có tranh cãi, họ lại càng không dám nói lung tung, đành phải buồn bực nuốt vào bụng.

“Một đám lang băm! Chờ câu trả lời thuyết phục chó má gì của các người! Cháu tôi đau chết các người có đền mạng được không! Cho các người thêm một ngày, không kiểm tra ra được đau ở đâu, chúng tôi sẽ chuyển viện! Nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đến tòa án kiện các người!” Cậu không nhịn được nổi trận lôi đình, hít sâu chạy ra ngoài gọi điện thoại cho người quen.

Mẹ Đường Đường căn bản mặc kệ vụ tranh cãi ầm ĩ kia, chỉ liên tục vuốt ve mặt con trai: “Đường Đường, con tỉnh lại đi… Nói cho mẹ biết đau ở đâu…”

Mợ xem như bình tĩnh, hỏi bác sĩ: “Có thể giảm đau không?”

Bác sĩ thở dài, định nói “Có thể thử”, lại sợ giọng điệu không chắc chắn này sẽ rước lấy mắng mỏ, đành phải kiên nhẫn gật gật đầu: “Có thể tiêm thuốc giảm đau. Tiểu Diệp cậu đi lấy một ống lại đây.”

Trong tiểu trúc lâu của Đường Đường, củi lửa đã sớm tắt, sắc trời hơi trắng ngoài cửa sổ thông báo một ngày mới sắp đến. Đông Lai đã khóc khản cả họng, không thể phát ra thanh âm, đành phải trợn to mắt, gắt gao canh giữ bên cạnh thùng gỗ không rời, chỉ có lúc nào đổi nước mới bằng lòng nhúc nhích.

Toàn thân Đường Đường ngâm trong nước ấm, trên ngực cắm mười thanh ngâm châm kiểu dáng độ dài khác nhau, hô hấp và nhịp tim đã khôi phục lại, nhưng đều rất mỏng manh.

Vân Đại và Vân Nhị tuy được phân phó ra ngoài làm việc, nhưng đều chưa rời khỏi. Đường Đường hôn mê bất tỉnh, so với điều này, những âm mưu dương mưu kia căn bản không đáng nhắc tới. Thiếu người chắc chắn sẽ không tiện, họ đều kiên trì muốn ở lại, hết thảy đợi Đường Đường phục hồi rồi nói sau.

Lưu Vân cũng không dị nghị gì, gật gật đầu đồng ý.

Nguyên Bảo bưng đĩa đi vào: “Công tử, đại công tử, nhị công tử, tam công tử, ăn điểm tâm trước đã.”

Lưu Vân phất phất tay: “Các ngươi đi đi.”

“Công tử, thân thể quan trọng.” Nguyên Bảo khuyên nhủ, “Ngài ở bên ngoài cũng chưa ăn uống đàng hoàng, lúc về lại vẫn nhịn đói, ít nhiều cũng ăn một chút đi, đừng làm mình mệt chết, tứ công tử còn đang chờ ngài chữa bệnh nữa.”

Nguyên Bảo luôn biết cách ăn nói, biết bắt đúng trọng điểm. Lưu Vân vừa nghe hắn nhắc đến tứ công tử, theo bản năng đưa mắt nhìn Đường Đường một cái, gật gật đầu nói: “Được rồi, để đấy đi.”

“Cháo thuốc chuẩn bị cho tứ công tử cũng sắp đun xong, một lát sẽ bưng lên ngay.”

“Ân.” Lưu Vân gật gật đầu, nhìn Đường Đường không chuyển mắt.

Đông Lai vừa nghe thấy cháo thuốc cho tứ công tử, vội vàng đứng bật dậy, chân tê một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, vô cùng lo lắng chỉ vào mũi mình, vô thanh nói câu “Để ta bưng”, sau đó xoa chân vội vã chạy ra ngoài.

Vân Đại gọi Nguyên Bảo đang muốn ra khỏi cửa lại: “Đến phòng thuốc xin hai viên thuốc thanh họng cho Đông Lai.”

“Vâng.” Nguyên Bảo đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.

Vân Đại lại quay đầu nhìn về phía Lưu Vân: “Sư phụ, ăn chút gì trước đi.”

Lưu Vân sửng sốt một cái, gật gật đầu: “Ân.”

Vân Đại bình thường ở y cốc luôn có chút giống như tổng quản, sư phụ không thích quản việc, trong trong ngoài ngoài rất nhiều chuyện đều do hắn một tay lo liệu. Nay vừa nhìn dáng vẻ không yên lòng kia của sư phụ đối với điểm tâm, nhất thời bi đát phát hiện, vị trí đại tổng quản này của mình thật sự là ngồi đúng chỗ, trong lòng nhịn không được than thở một tiếng: Số lao lực a!

Bốn người quây quanh bàn ăn điểm tâm qua loa, tổng quản Vân Đại gọi tiểu tư dọn sạch đồ trên bàn. Đối với việc sư phụ cùng ngồi ăn với họ tự nhiên hòa hợp như thế, cả ba người đồng loạt đều bay bổng.

Đông Lai bưng cháo đi vào. Lưu Vân bắt mạch cho Đường Đường, thấy nhịp đập đã ổn định lại, âm thầm nhẹ nhàng thở phào một hơi, bế người ra khỏi thùng gỗ đặt lên giường, lại rút hết ngâm châm trên ngực ra, lại xem mạch, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới dùng chăn bọc kỹ người lại cho khô.

Đông Lai bưng cháo đi đến bên giường chuẩn bị cho Đường Đường ăn, lại bị Lưu Vân một tay đón lấy: “Để ta.”

Đông Lai gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy địa vị của mình đang bị uy hiếp, mặt treo đầy ủy khuất và không cam tâm yên lặng lùi đến cuối giường, mở to hai mắt chớp chớp.

Lưu Vân để Đường Đường tựa lên người hắn, múc một muỗng nhỏ đặt bên miệng thổi thổi, bóp nhẹ miệng Đường Đường đút vào, vừa mới vào miệng lập tức chảy ra từ khóe môi, vội vàng cầm lấy tấm khăn lau lau khóe miệng.

Nhìn một loạt động tác này, Vân Đại cũng chớp chớp mắt hệt như Đông Lai. Thật ra hắn càng muốn véo véo mặt mình xem có phải chưa tỉnh ngủ hay không, chỉ là không dám động thủ.

Vân Nhị, Vân Tam khắp mặt cũng là thần tình gặp quỷ yên lặng nhìn. Bọn họ ai cũng không ngờ mình lúc sinh thời lại có thể nhìn thấy một mặt dịu dàng như thế của sư phụ. Sư phụ mặt lạnh tim lạnh vậy mà lại có kiên nhẫn đi chăm sóc người khác như vậy? Trước mắt này không phải là người khác dịch dung đấy chứ? Vì thế, biểu cảm gặp quỷ nháy mắt hóa thành thần sắc nghiền ngẫm, khắp phòng bắt đầu quanh quẩn không khí nghi thần nghi quỷ.

Lưu Vân đút hai thìa đều không thành công, mày nhíu lại, nhìn về phía Đông Lai.

Đông Lai nháy mắt giác ngộ tinh thần, vội vàng chân chó chạy đến đón lấy cây đuốc cách mạng. Thử hai lần, vẫn không thể mớm vào, cây đuốc cách mạng tắt, Đông Lai vừa giúp Đường Đường lau khóe miệng, vừa cẩn thận trộm ngắm sắc mặt Lưu Vân.

Lưu Vân nhìn Đông Lai, lại nhìn lướt qua ba cây cọc gỗ đứng bên cạnh, cầm lấy bát cháo trong tay Đông Lai, cúi đầu nhìn người trong lòng, thản nhiên mở miệng: “Các ngươi đi ra ngoài hết đi.”

Mấy người hơi hơi sửng sốt, sau đó phi thường nghe lời nhốt mình ngoài cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui