Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!



“Đông Lai, nhìn ta này, có đủ khí phái hay không?” Đường Đường sửa sang lại quần áo, giang tay quay một vòng trước gương đồng.

Đông Lai mạc danh kỳ diệu đánh giá một lúc lâu, buồn rầu cào cào tóc, thành thực nói: “Tuy rằng quần áo của công tử không tệ, nhưng khí chất của ngươi vẫn kém công tử một chút…”

“Ầy, ta không phải muốn so với sư phụ! Ngươi đánh giá một cách khách quan ấy, ta mặc có đẹp không?”

“Khách quan là gì?”

“Chính là… công bằng, công chính.”

“Dễ nhìn a! Quả nhiên là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân! Ta lần đầu tiên nhìn thấy tứ công tử bị giật bắn mình, còn tưởng là khỉ từ sau núi đến nữa chứ, hiện giờ chỉnh trang một cái, quả nhiên là khác hẳn.” Đông Lai thật sự là nói chuyện càng ngày càng lớn mật.

Đường Đường vô cùng ấm ức đấm ngực: Ta giống khỉ chỗ nào? Giống chỗ nào?!

“Tứ công tử, sao ngươi lại đột nhiên hỏi cái này?” Ở trong mắt Đông Lai, Đường Đường đáng lẽ ra không nên so đo loại vấn đề đẹp hay không này.

Đường Đường nheo mắt lại, nghĩ đến đủ loại nhục nhã phải nhận mấy ngày trong thành, nắm chặt nắm tay phẫn hận nói: “Ta muốn đến tửu lâu kia ăn cơm, để cho cái tên tiểu nhị làm điệu làm bộ kia tất cung tất kính gọi ta một tiếng gia!”

“Chao! Thật đúng là tính tình trừng mắt tất báo.” Vân Đại nhấc chân đi vào, vẻ mặt mỉm cười.

“Đại sư huynh vô sự bất đăng tam bảo điện (*) a, đến đây làm gì? Muốn đi mua y phục với ta?” Đường Đường lé mắt nhìn hắn.

(*) Không có việc cần nhờ thì không đến, người đến không có ý tốt.

“Cũng không phải.” Vân Đại nhét một ít bạc vào trong tay hắn, “Không có ngân lượng làm thế nào đóng đại gia?”

Da mặt Đường Đường hồng lên, không được tự nhiên đẩy tiền về: “Không cần, sư phụ đã bảo phòng thu chi đưa bạc cho ta.”

“Mang nhiều càng khí phái, càng nhiều càng tốt nha.” Vân Đại lại đẩy bạc qua.

“Ngươi đang nói móc ta đấy hả?” Đường Đường hừ một tiếng, bất quá vẫn nói cảm ơn. Không có cách nào, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (*). Hiện tại hắn đặc biệt quý trọng tiền bạc, cảm ơn xong vội vùi đầu cẩn thận nhét tiền vào gói to. Đây chính là vốn để ăn tiêu a, trăm ngàn lần phải cất cho kỹ!

(*) Nghĩa là: ăn đồ của người ta thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn, lấy thứ gì của người ta thì cũng nương tay hơn với người ta.

Vân Đại nhìn động tác của hắn, mỉm cười nói: “Ngươi muốn đi vào thành như thế nào?”

“Đi đến thôi!” Đường Đường cũng không ngẩng đầu mà lên tiếng, nhét gói to vào trong ngực cất kỹ.

“Có biết phải đi bao lâu không?” Vân Đại lại hỏi.

“…” Đường Đường sửng sốt, lắc đầu.

“Hai canh giờ.”

“… Xa thế!” Đường Đường ngẩng đầu, chớp chớp mắt chờ đợi nhìn hắn, “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn vào thành? Có thể tiện thể đưa đưa ta không?”

“Không đi.” Vân Đại cười tủm tỉm lắc đầu, “Ta chỉ hỏi chút thôi.”

“…” Ngươi cố ý.

“Nhậm trọng nhi đạo viễn (*) a!” vân đạo đột nhiên thở dài một câu.

(*) nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa.

“Gì?” Đường Đường nghe không hiểu ra sao.

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến ngươi ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, nhịn không được tâm sinh cảm khái, ngươi thật sự là phải học nhiều lắm!” Vân Đại vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

Đường Đường tức giận đến giơ chân: “Này! Đủ rồi! Không cần ngươi kích thích người khác như vậy! Ngươi chờ cho ta! Ta ngày mai sẽ đi học cưỡi ngựa! Chờ ta học xong chúng ta đọ một lần, có giỏi thì ngươi đừng lâm trận lùi bước! Ta chắc chắn sẽ vượt qua ngươi! Này! Này! Ngươi có nghe hay không!”

“Nghe rồi…” Thanh âm lười biếng từ xa truyền đến.

“Hừ!” Đường Đường bị tổn thương tự tôn hầm hừ mang theo Đông Lai xuất môn.

Lúc gần ra khỏi cốc, đằng sau truyền đến tiếng gọi của Vân Đại: “Tứ nhi a, bạc kia không phải để ngươi tiêu, đừng hiểu nhầm a! Sư huynh ngươi mấy ngày rồi chưa uống rượu, mua chút rượu về cho ta nhé! Đến chỗ lần trước ngươi bị tiểu nhị đẩy xuống đất ấy, Trúc Diệp Thanh nhà đấy đặc biệt ngon miệng. Ngươi nhận ra tiểu nhị kia đấy, đừng đi nhầm a!”

Đường Đường tức muốn nổ phổi, phẫn nộ xoay người giơ ngón giữa với hắn.

Vân Đại hoàn toàn nhìn không hiểu, cười tủm tỉm xoay người về phòng.

“Tứ công tử…” Đông Lai yếu ớt giơ ngón giữa lên, “Đây có nghĩa là gì?”

“Ngươi dám dựng ngón giữa với ta?! Tiểu tử ngươi con mẹ nó phản rồi! Dám giơ ngón giữa với ta!”

Đông Lai như nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trên đỉnh đầu hắn, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: “Ta học ngươi mà…”

“Trẻ con không được học lung tung! Hừ!” Đường Đường học sư phụ hắn phẩy tay áo bỏ đi, mới đi hai bước, đột nhiên sau tai vù vù tiếng xé gió. Nháy mắt thấy trước mặt lướt xuống một mỹ nhân mi mục như họa.

Vân Nhị đứng cao cao trước mặt hắn, phong tư yểu điệu, cong khóe môi lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, mỉm cười nói: “Ngoan, nhớ mua giúp ta một bầu Lê Hoa Bạch.”

Đường Đường bĩu môi duỗi tay ra: “Tự chuẩn bị ngân lượng!”

Vân Nhị cười càng thêm ôn hòa, dịu dàng nói: “Huynh đệ trong nhà, về rồi tính sau.” Nói xong không đợi hắn mở miệng mắng đã như tiên trên trời mà lướt đi.

“Con mẹ nó một đám khốn kiếp! Quả nhiên là ma mới bị bắt nạt!” Đường Đường vung chân mắng, đằng sau lại có người gọi.

“Tứ nhi, Tứ nhi, chờ ta.” Vân Tam chạy đến mồ hôi đầy đầu, dừng lại trước mặt hắn, nâng tay áo lau mồ hôi.

“Ngươi lại muốn mua rượu gì a?” Đường Đường cắn răng hỏi.

“Ta không mua rượu, thứ này không thể tham nhiều, uống nhiều hại mình hại người. Người xưa nói…”

“Ngừng!” Đường Đường đưa tay ngăn hắn lại, “Ngươi không phải là đến thuyết giáo đấy chứ?”

“Nga, không không.” Vân Tam lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo đưa đến trước mũi hắn, “Tìm theo địa chỉ này, tháng trước xem bệnh cho hộ gia đình này, đến giờ vẫn chưa đưa tiền khám đến. Ngươi đi thúc giục một cái.”

“Ta?” Đường Đường chỉ vào mũi mình, không thể tin nhìn hắn, “Ngươi coi người ta là ngốc tử à, chọn đại một người không biết đi liền có thể khiến họ ngoan ngoãn giao tiền ra?”

“Không phải chọn đại một người a!” Vân Tam chỉ chỉ ngọc bội bên hông hắn, “Cái này ai cũng biết.”

“Xí!” Đường Đường khinh thường phất phất tay, “Ta nói ngọc bội này là ta trộm được đấy!”

Vân Tam nở một nụ cười tươi đầy tự hào hàm hậu: “Làm sao có thể, ngươi nói cũng không ai tin. Không ai dám trộm đồ của y cốc chúng ta.”

“Ta nói đây là hàng nhái.”

“Cũng không ai dám thế.” Vân Tam tiếp tục cười.

“Ầy… Thôi thôi, giao cho ta đi.” Đường Đường cất tờ giấy kia, thẳng cổ, mặt đầy cảnh giác nhìn Vân Tam vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, “Còn chuyện gì nữa?”

“Ờ, không có việc gì không có việc gì.” Vân Tam khoát tay xoay người, đột nhiên lại vỗ tay quay đầu nói, “A! Đúng rồi!”

“Lại làm sao?” Đường Đường hơi thở mỏng manh nhìn hắn.

“Cách vách của cách vách hộ gia đình kia có một cửa hàng đồ cổ tranh chữ, ngươi đến đó hỏi hộ ta một chút xem có tranh của Tạ Lan Chỉ hay không, nếu có bảo họ tạm thời giữ lại cho ta.”

“Được được được!” Đường Đường vội vàng gật đầu không ngừng, “Vẫn là Tam nhi ngươi tốt nhất, biết thông cảm với người khác nhất, biết ta không có bao nhiêu tiền.”

Vân Tam ha ha cười nói: “Ta sợ ngươi không biết nhìn hàng, mua phải đồ dỏm. Cho nên cứ để ta tự mình đi một chuyến thì tốt hơn.”

“…” Đường Đường đau ngực, kéo Đông Lai đi vèo vèo.

Một đường đi vào thành này quả thực tiêu tốn mất nửa ngày, cả hai người đều mệt gần chết, tùy tiện mua hai cây quạt ở quán ven đường rồi đi vào “Khách Lai tửu lâu” kia.

Trước khi đi vào Đường Đường còn đặc biệt nhét nhét ngọc bội vào trong, hừ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Chờ gia nghỉ ngơi xong rồi xem ta có chỉnh chết ngươi không!

Điếm tiểu nhị kia thấy y phục hắn bất phàm, liền ân cần chu đáo bước lên tiếp đón, tuy rằng cảm thấy đầu tóc hắn quái dị, nhưng nhất thời vẫn không thể liên hệ hắn với tên ăn mày lôi thôi trước kia, lại nói tên ăn mày kia hắn cũng chưa chắc đã nhớ.

Đường Đường chọn một vị trí không tệ lắm đặt mông ngồi xuống, mở quạt ra quạt kịch liệt, quạt mấy cái xong cảm thấy không thích hợp, liếc mắt nhìn lên, Đông Lai trong tay cầm quạt vẫn còn quy củ đứng bên cạnh.

“Ngồi a!” Đường Đường chỉ tay vào ghế.

Đông Lai lắc đầu: “Ta là hạ nhân, làm sao có thể ngồi cùng bàn ăn cùng tứ công tử.”

“Lằng nhằng quá, bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi, đừng ra vẻ này với ta.” Đường Đường một tay đẩy hắn xuống ghế, “Ngồi xuống!”

“Dạ!” Đông Lai vui vẻ ra mặt xê dịch mông tìm tư thế thoải mái.

Đường Đường buồn cười nhìn hắn: “Ngươi không thấy nóng à?”

Đông Lai lập tức mở quạt ra, không được tự nhiên phẩy phẩy.

Điếm tiểu nhị ân cần hỏi: “Khách quan, muốn gọi món gì ạ?”

“Hử?” Đường Đường lé mắt nhìn hắn, “Ngươi làm ăn kiểu gì vậy a? Không thấy chúng ta đang vừa mệt vừa khát à? Dâng trà lên trước đã rồi nói sau!”

Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ.

Đường Đường lắc đầu thở dài: “Đông Lai ngươi xem, thương nhân chính là duy lợi là đồ (*), chỉ biết lấy bạc của người khác, chúng ta đều sắp khát chết, ghế còn chưa ngồi vững đã vội vã bảo chúng ta gọi món ăn, thật sự là thói đời ngày sau!”

(*) chỉ biết đến lợi ích.

Tiểu nhị lau mồ hôi chạy như điên.

Đông Lai vươn người qua nhỏ giọng hỏi: “Không nghiêm trọng đến vậy chứ?”

“Có! Rất nghiêm trọng!” Đường Đường nghiêm túc nhìn hắn, “Cái gọi là một cái nhà còn không quét sạch thì làm sao lo cho thiên hạ, những lời này có nghĩa là, không làm tốt việc nhỏ, ngươi làm sao làm được việc lớn? Nói đơn giản, bọn họ ngay cả bát trà còn không biết đưa lên, thì làm sao kinh doanh lớn được? Mở rộng ra, một người duy lợi là đồ thì thôi, lỡ như người nào cũng xấu xa như vậy, thế đạo này chẳng phải sẽ rất lộn xộn ư!”

“Ân, tứ công tử nói có đạo lý!” Đông Lai đầy mặt oán giận gật đầu.

Người ngồi gần bàn trà nghe được lời như thế đều hứng thú quay đầu lại đánh giá hắn.

“Đông Lai ngươi xem, súng bắn chim rời rừng (*).” Đường Đường dùng quạt che khuất mặt mình và Đông Lai, “Ở nơi tương đối yên lặng, tiếng nói chuyện của ngươi hơi lớn một chút là bị người khác chú ý đến ngay. Cho nên ở ngoài muốn nói chuyện nhất định phải cẩn thận, không thì ngươi sẽ như một con chim bị bắn chết, bị ánh mắt của người khác ghim chết!”

(*) Nguyên văn: thương đả xuất lâm điểu. Ở đây Đường Đường nói sai thành ngữ, đáng ra phải là “thương đả xuất đầu điểu” (súng bắn con chim ló đầu): thợ săn sẽ bắn con chim nào lộ đầu ra trước, ý nói làm người không nên quá mức phô trương, nếu không sẽ gặp họa. Giống với thành ngữ “cây to đón gió”.

Tuy rằng không biết súng bắn chim là gì, nhưng nghe được câu giải thích tiếp theo, ý tứ trong lời nói ai nghe cũng hiểu. Người bên cạnh ho khan liên tục, từ từ chuyển hướng mắt nghiêm túc dùng bữa.

“Ồ…” Đông Lai bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn hắn, “Tứ công tử nói rất có đạo lý!”

“Khách quan, trà của ngài đây, muốn ăn gì có thể tùy lúc phân phó.” Tiểu nhị kỳ thật vẫn luôn nghi hoặc vị công tử lạ mắt này rốt cuộc là con nhà ai, nhưng nhìn tư thế kia lại không dám đắc tội, đành vội vàng bận rộn pha hai chén Bích Loa Xuân thượng hảo đến.

Cách vỗ mông ngựa này của hắn thật sự là không ra đâu vào đâu, bởi vì Đường Đường và Đông Lai đều là người không hiểu trà. Đông Lai ít nhất còn biết thanh nhã lịch sự nhấp từng ngụm từng ngụm, chứ Đường Đường thì trực tiếp giơ chén lên một hơi uống cạn, làm cho tiểu nhị xem mà một trận đau thịt.

“Gọi món gọi món.” Đường Đường ngoắc điếm tiểu nhị.

Tiểu nhị vội vội vàng vàng chạy tới: “Công tử ngài xem, đồ ăn quán chúng ta tất cả đều là đồ ngon, tuyệt đối đáng giá đồng tiền, ngài chậm rãi chọn.”

Đường Đường có chút giật mình, không ngờ sinh ý quán này có thể làm chu đáo đến vậy, lại còn dùng tơ lụa làm thực đơn, tuy rằng không thể so sánh với tranh đẹp văn hay của hiện đại, nhưng chữ bên trên viết thực sự đẹp đẽ, có khi là mời vị văn nhân thi sĩ nào động bút, không khỏi cảm thán nói: “Thực đơn này thật đẹp!”

Điếm tiểu nhị nhất thời lộ vẻ đắc ý, tự hào nói: “Đó là đương nhiên! Thực đơn này chính là bút tích thật của Tạ công tử, chỉ có quán chúng ta mới có. Không ít người không mua được tranh của hắn đến quán chúng ta dùng bữa, nhìn thực đơn này thôi cũng coi như là đã mắt rồi.”

Đường Đường chỉ cảm khái một câu, không ngờ lại đưa tới một tràng như thế, nhất thời trong lòng siêu cấp khó chịu, xị mặt nói: “Tạ công tử nào?”

“A?” Điếm tiểu nhị kinh ngạc nói, “Tạ công tử, đương nhiên là Tạ Lan Chỉ công tử! Nào có Tạ công tử thứ hai chứ?”

Tên này thật quen tai nha… Đường Đường thực khó chịu đảo mắt trắng với điếm tiểu nhị, rung rung thực đơn trong tay, nói: “Gọi món ăn!”

“Dạ! Được!” Điếm thiểu nhị vội vàng chuẩn bị nâng tinh thần lên mắc tối đa.

Đường Đường lật qua lật lại thực đơn: “Bát Bảo tương quế áp, Thụy Tuyết triệu phong niên, Cát Tường sư tử đầu, lý ngư dược Long Môn…” (1)

Điếm tiểu nhị không dám bảo hắn nói chậm một chút, đành phải trợn to hai mắt mồ hôi xối đầy đầu. Mắt thấy toàn bộ thực đơn đều sắp gọi hết, tiểu nhị có chút há hốc mồm, nhiều đồ ăn như vậy làm sao ăn được hết? Không phải là muốn mang về đấy chứ? Nghĩ rằng đây có thể là một cọc buôn bán lớn, điếm tiểu nhị nhiệt huyết hừng hực sôi trào.

“Ân… Mấy thứ này…” Đường Đường vứt thực đơn xuống, “Tất cả đều không cần!”

Cái gì?!

Điếm tiểu nhị gân xanh giật giật, có thể hiểu được là đang cố nén lửa giận đến mức nào, cung kính nói: “Vậy khách quan ngài muốn gọi món gì?”

Đông Lai nuốt nuốt nước miếng, cố gắng rời ánh mắt khỏi thực đơn, mặt đầy chờ mong nhìn Đường Đường.

Đường Đường không kiên nhẫn dùng ngón trỏ gõ mặt bàn: “Hamburger, khoai tây chiên, coca, gà viên chiên (2), có không?”

“Cái này… Chưa từng nghe nói a… Không biết cần những nguyên liệu nào để nấu ạ? Ta đi hỏi đầu bếp một chút xem có thể làm cho ngài không?”

Đường Đường vỗ bàn bật dậy: “Cái gì cũng không được, ngươi bảo ta ăn như thế nào a?”

Bàn bên cạnh có người trẻ tuổi nhìn không vừa mắt, đang muốn đứng lên, lại bị người cùng bàn đè lại, hừ một tiếng lại ngồi xuống.

Điếm tiểu nhị sửng sốt, lúc này có thể hoàn toàn khẳng định, người này chính là cố ý đến phá, nhất thời lộ ác tính, xắn tay áo nói: “Biết ngay là ngươi muốn đến đá quán a!”

Đường Đường hếch cằm kiêu căng nhìn về phía hắn.

Điếm tiểu nhị bị trêu đùa lâu như vậy, thẹn quá thành giận, lập tức muốn đi xin chỉ thị của chưởng quầy gọi hộ vệ đến đánh người.

Đường Đường nhấc chân trái đạp lên ghế, ngọc bội bên hông lập tức chói lên, khi có khi không gõ vào bàn, không thèm nói gì.

Điếm tiểu nhị kia khóe mắt vừa lướt đến ngọc bội, sắc mặt xoẹt một cái lập tức trắng bệch không còn chút máu, run môi nói: “Vị… Vị… Vị này là… là Tứ gia ạ?” Mấy vị gia của Lưu Vân y cốc đều đã gặp, nhưng vị trước mắt này lại thật sự lạ mắt. Xem ra lời đồn đãi trên giang hồ chuyện Lưu Vân công tử thu một vị đồ đệ mới không phải là giả a!

“Ôi chao Tứ gia, tiểu nhân đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, Tứ gia ngài lòng như biển cả, đừng chấp nhặt người như ta. Tứ gia ngài muốn ăn cái gì, tiểu nhân lập tức sai người đi làm.” Điếm tiểu nhị toát một thân mồ hôi lạnh.

Đường Đường lắc tay mở quạt, chậm rì rì ngồi xuống một lần nữa: “Có rượu không?”

“Có có! Tứ gia ngài muốn uống loại nào?”

“Trúc Diệp Thanh, Lê Hoa Bạch, mỗi loại hai cân, ta muốn mang đi.”

“Dạ dạ dạ!” Tiểu nhị vội vàng gật đầu vâng dạ, tỏ ý mua đồ ở đây không cần ngại chuyện tiền nong, tận tâm không để đâu cho hết.

Đường Đường khoe mẽ tỏ vẻ xong, trong lòng sướng rơn, nhếch miệng cười với hắn: “Đi đi, ta chờ.”

“Vâng vâng vâng!” Tiểu nhị vội vàng chạy đi phục vụ.

Đường Đường kéo Đông Lai qua, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Ta như này có coi là cáo mượn oai hùm không?”

Đông Lai che miệng cười hì hì gật đầu liên tục.

Đường Đường đứng thẳng dậy ho khan một tiếng, như tùy ý quét bốn phía một vòng. Có mấy người nghiêng về chỗ này vểnh tai lắng nghe lập tức ngồi thẳng thân mình. Người trẻ tuổi muốn bênh vực kẻ yếu mới rồi nhìn hắn một cái, khinh thường xoay đi.

Đường Đường nhìn về phía hắn ung dung mở miệng: “Đông Lai a, ngươi phải nhớ kỹ a, có đôi khi mắt nhìn thấy cũng không nhất định là chân tướng, làm người phải biết động não a!”

“Vâng.” Đông Lai trịnh trọng gật đầu.

Mặt người trẻ tuổi nọ lập tức đen xuống, sắc mặt người ngồi cùng bàn cũng không quá dễ nhìn.

Không bao lâu, điếm tiểu nhị đã đưa hai bầu rượu đến, lại khom lưng cúi đầu tiễn họ một đường ra cửa lớn.

Đợi người đi, người trẻ tuổi nọ rốt cuộc không nhịn được thối mặt hừ lạnh một tiếng. Người bên cạnh hạ giọng nói: “Vốn tưởng rằng đồ đệ Lưu Vân công tử mới thu là kẻ có tiếng mà không có miếng, một phế vật không biết nặng nhẹ, hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không đơn giản đâu…”

“Không đơn giản chỗ nào? Đơn giản là ỷ vào danh vọng của Lưu Vân công tử tác oai tác quái mà thôi! Hừ!”

Đi trên đường, Đông Lai ủy ủy khuất khuất lôi kéo tay áo Đường Đường: “Tứ công tử, chúng ta không ăn trưa sao?”

“Hở? Ai bảo? Tửu lâu cũng không chỉ có một quán kia, ngươi nếu thích ăn thì sau này lại mang ngươi đi. Hôm nay đổi quán khác.”

“Vâng.” Đông Lai yên lòng.

“Ế?” Đường Đường nhìn về phía bên đường, “Đông Lai, ngươi có muốn ăn kẹo hồ lô không?”

Đông Lai hắc tuyến đầy đầu: “Tứ công tử, ta đã mười ba tuổi rồi.”

“……”

———————————————-

Chú thích:

(1) Bát Bảo tương quế áp: Vịt quay sốt tám món

"IMG_2685"

Thụy Tuyết triệu phong niên: Cái này mình cũng không biết nó là cái chi =))

Cát Tường sư tử đầu: Thịt viên

"4001781691source_picture_781297"

Lý ngư dược Long Môn: Đây có vẻ là cá chép ướp thuốc (?)

""

(2) Cái này chắc ai cũng biết rồi =)) Đường Đường gọi đủ một suất luôn =))))

"1-ga-ran-1-hamburger-bo-1-khoai-tay-chien-2-pessi"

Gà viên chiên:

""

Thực ra mình thấy cũng không cần chú thích cái này cơ mà cứ muốn chú thích cho mọi người thèm chơi =))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui