Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Sau khi kết hôn, Đường mụ mụ cùng với con trai và con rể vui vẻ mà đi dạo chơi mỹ cảnh ở phụ cận, vô cùng xúc động, không nhịn được mà dùng cùi chỏ huých vào con trai cảm thán nói, chính mình coi như đã quyết định xong: Muốn nghỉ hưu sớm, nhân dịp thân thể còn khỏe mạnh, còn có thể bơi lội, trong mấy năm kế tiếp liền đem công ty thu xếp ổn thỏa, sớm qua đây an hưởng tuổi già!

Theo lý mà nói thì bình thường con người ta luôn có ý niệm lá rụng về cội, tuổi càng lớn càng mong muốn ở lại quê hương của mình, thế nhưng Đường mụ mụ vốn là người có tư tưởng đã được khai sáng, hơn nữa trong nhà lại không còn lão nhân cần chiếu cố, hiện tại con trai chính là nơi ký thác duy nhất của nàng, tự nhiên sẽ nghĩ muốn ở cùng con trai.

Huống chi, có là một nữ cường nhân mạnh mẽ đi chăng nữa thì chung quy vẫn là nữ nhân, tuy nói là anh chị em cùng nhau lập công ty, thế nhưng trong ngoài cũng chỉ do một mình nàng quản lý. Một người phải dùng sức lực chống đỡ áp lực lớn như vậy, làm sao có thể không mệt? Trước đây có lúc muốn nghỉ ngơi cùng con trai đi ra ngoài du ngoạn, đều là chọn nơi có phong cảnh tươi mát, sống ở hiện đại tràn ngập trong khói bụi đã lâu như vậy, khó tránh khỏi sinh ra ước muốn mãnh liệt hướng tới nơi có không khí trong lành như nơi đây, bây giờ có một địa phương tốt như thế, lại có thể ở cùng con trai, còn có cái gì để do dự?

Đường Đường nghe nàng vừa nói như vậy, lập tức cười tươi như hoa, cánh tay duỗi ra nắm lấy tay Đường mụ mụ, cười đến không thấy mắt: "Mẹ, về sau chúng ta chính là cao nhân ẩn cư thế ngoại rồi! Chờ người lớn tuổi, lại có thêm sư phụ là thần y này hộ tống, nhất định có thể để cho người sống đến 120 tuổi! Khỏe mạnh vui vẻ! Hì hì."

Đường mụ mụ giơ tay lên đánh vào ót hắn, cười mắng: "Làm sao vậy? Chỉ có 120 tuổi? Mẹ ngươi còn muốn sống đến 150 tuổi cũng không được có phải không? "

"Sao có thể a! Người nghe nhầm! " Đường Đường vẻ mặt thản nhiên, "Con nói không phải là 120 tuổi! Là 210 tuổi!" lời còn chưa dứt lại bị vỗ ót một cái, liền vội vàng đem cánh tay thu hồi, ôm đầu gào khóc chạy ra xa.

Qua vài ngày, Đường mụ mụ cảm thấy không thể ở lại lâu hơn được nữa, cảm thấy cần phải trở về, liền bảo Đường Đường đưa nàng quay về. Sau khi trở về ngẫm lại vẫn thấy thật thần kỳ, ở trên ti vi thấy nhiều rồi nên không để ý nhiều lắm, không nghĩ tới thật sự có chuyện xuyên qua như vậy, còn để cho lão thái bà như nàng gặp phải, nhất thời liền cảm thấy kiêu ngạo, con trai có loại năng lực đặc biệt này nói không chừng là có từ trong bụng mẹ, chỉ là đột nhiên bị kích phát mà thôi? ( =)))))))

Một đêm trước khi Đường Đường tiễn Đường mụ mụ về, Tạ Lan Chỉ lôi kéo hắn lắp bắp nói chuyện hồi lâu, nói mình nhất định phải học bơi cho bằng được!

Đường Đường thoải mái nói: "Không biết bơi cũng không sao, trước kia là không biết mình có thể mang theo đồ đạc, hiện tại ngươi muốn cái gì ta đều có thể mang, ta có thể đem một bộ thiết bị lặn đến cho ngươi dùng."

Tạ Lan Chỉ vừa nghe liền ngây ngẩn cả người: "Lặn xuống nước? Chính là giống như trong hải cung ấy hả? "

Đường Đường gãi gãi sau gáy: "Có lẽ? Biết đâu? Dù sao ta cũng chưa dùng qua, đến lúc đó nghiên cứu một chút thì sẽ biết. "

"Có nguy hiểm hay không a? Vạn nhất ta bị chuột rút thì làm sao bây giờ? Ta...Ta chưa từng xuống nước a..."

Đường Đường liếc hắn: "Có trang bị ngươi còn sợ cái gì? Ta cho ngươi biết, cái mật đạo kia thực ra cách mặt nước cũng không xa, xuống nước cũng không cần xuống quá sâu, đến lúc đó đem thuyền neo ở ngoài kia, căn bản không cần ngươi bơi xa, xuống phía dưới một chút là đến."


Tạ Lan Chỉ giật nhẹ cổ áo lấy ra cây quạt điên cuồng phe phẩy, cảm giác mình quá mất mặt, giả bờ trấn định gật gật đầu: "Được! Vì về nhà! Liều một phen vậy! "

Đường Đường ở trên vai hắn vỗ vỗ: "Nhà ngươi với nhà ta không ở cùng một thành phố! Nếu không ngươi trước ở nhà ta hai chơi hi ngày, sau đó ta lại cùng ngươi trở về xem?"

"Được! Dù sao cũng không thể gấp gáp được! " Tạ Lan Chỉ gật đầu, qua nửa ngày phát hiện Đường Đường không nói chuyện, ngẩng đầu một cái thấy hắn đang nhìn chằm chằm mặt mình, nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc ( really?:v), cây quạt đang phe phẩy suýt chút nữa bị hắn đánh rơi xuống đất, lắp bắp hướng hắn rống, ""Ta... Ta cho ngươi biết a! Ngươi là người đã có gia thất... Đừng đánh chủ ý lên người ta a! "

Đường Đường thiếu chút nữa bị nước bọt của chính mình sặc chết, nhấc chân đem Tạ Lan Chỉ từ trên ghế đạp xuống đất, tay run run hướng hắn chỉ loạn: "Đắc ý chết ngươi đi!"

Tạ Lan Chỉ từ dưới đất bò lên, phủi mông một cái lại ngồi phịch xuống chỗ cách xa Đường Đường nhất, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm mà nói: "Ngươi cả tròng mắt đều rơi trên người ta! Tiểu gia ta dáng dấp đẹp trai ngươi cũng không thể lộ liễu mà mơ ước mỹ sắc của ta như thế a! Ta có thể nói cho ngươi biết! Ta là thẳng nam! Ngươi có bức ép dụ dỗ ta cũng không theo! Thề sống chết cũng không theo! " ( =))))))))))))))))))

"Ngươi cút đi, hỗn đản! Không biết xấu hổ!" Đường Đường lập tức bị chọc cho tức giận, trực tiếp đoạt lấy cây quạt của hắn hướng trên mặt hắn vỗ vỗ, "Đại gia ta đang suy nghĩ chuyện đứng đắn!"

Tạ Lan Chỉ đem cây quạt đang dán trên mặt gạt ra: "Suy nghĩ gì?"

Đường Đường lấy tay ở trên mặt hắn bên trái xoa bên phải bóp, tấm tắc lắc đầu: "Gương mặt của ngươi bây giờ tuy rằng giống với gương mặt vốn có, thế nhưng dù sao cũng không phải hoàn toàn giống, cha mẹ ngươi sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?"

Tạ Lan Chỉ bị hắn nói cho sửng sốt một chút, đang muốn giơ tay lên tự mình bóp thử hai cái xem xem, đột nhiên lại bị hắn nắm tóc lên: "Còn một đầu tóc dài này của ngươi nữa, ngươi muốn cắt đi rồi mới gặp cha mẹ không? Nếu không ta đi mua cho ngươi một bộ tóc giả?"

Tạ Lan Chỉ kéo tóc đến trước ngực nhìn một chút, suy nghĩ một chút ròi gật đầu: "Hay là trước mua một bộ tóc giả chắc chắn, cắt rồi khó mọc lại lắm. Bọn họ nếu như thực sự không tin, ta liền đem tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn nói một lần! Chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói, để xem bọn họ có tin hay không!"

"Vậy cũng được!" Đường Đường gật đầu, "Ngươi chờ, ta ngày mai sẽ mua về cho ngươi!"

Đường Đường trở về một chuyến, thật sự mua một bộ trang bị lặn mang qua, Tạ Lan Chỉ vui không chịu được, sợ hãi lúc trước cũng tiêu tan không ít, lúc này quyết định xuống nước thử một lần.


Đường Đường đem những chú ý mình học được đều nói cho Tạ Lan Chỉ, lại nói sẽ cùng hắn xuống nước, kết quả phát hiện, thứ này quả thực rất hữu dụng. Tja Lan Chỉ bò lên bờ vui vẻ mà đấm đấm lên mặt đất, đem cỏ xanh trong tay suýt chút nữa bóp nát: "Ha ha ha ha! Lão tử rốt cuộc có thể trở về nhà! Thật tốt quá!"

Mấy vị sư huynh bên cạnh tất cả đều giống như xem khỉ làm xiếc mà vây quanh hắn để nghiên cứu đồ đạc trên người hắn, nhao nhao cảm khái trời đất bao la đúng thật là không thiếu điều kỳ lạ, mãnh liệt yêu cầu muốn đi theo Đường Đường qua bên kia chơi một phen.

Nhất định phải chơi cho tận hứng rồi!

Đường Đường vốn cũng có tính toán qua như vậy, bất quá bây giờ thấy bọn họ hưng phấn không thôi như vậy, trong chốc lát không khống chế được mà kiêu ngạo, nằm chết dí trên cỏ hai chân vắt chéo, thuận tay túm lấy một cọng cỏ đuôi chó mà ngậm trong miệng, hướng về phía mặt trời treo ở trên đỉnh đầu mà cười không ngừng: "Muốn đi cũng không phải là không được, có điều nha..."

Mấy người bên cạnh tất cả đều mang vẻ mặt "Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó" mà nhìn hắn, mỉm cười nói: "Có điều thế nào?"

Đường Đường đem cỏ đuôi chó từ bên này đẩy đến bên kia: "Các ngươi thấy qua đánh cướp chưa? Lời kia nói thế nào nhỉ? Ờm...Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua con đường này, lưu lại tiền mãi lộ! Ân, không sai, chính là ý này!"

Lời còn chưa dứt đột nhiên hai tay hai chân bị bắt lấy, nhất thời kinh hãi, mở mắt ra nhìn lên đỉnh đầu liền thấy Vân Đại, nhìn xuống chân thấy Vân Nhị, Vân Tam đang túm lấy hắn, thân thể giãy dụa một hồi: "Mấy người các ngươi làm gì a? Con đường này vốn là do ta mở! Không có ta các ngươi đừng hòng qua được! Ta muốn thu lộ phí thì có gì không đúng! Buông ra buông ra buông ra... "

Lời còn chưa dứt người đã bị xốc lên, lung lay hai cái liền giống như quả bom thẳng tắp bị ném vào trong nước, gào thét lớn tiếng rồi "Phù Phù" hai tiếng liền rơi xuống tận đáy nước.

Chờ hắn ngoi lên đến trên bờ, ngẩng đầu một cái chỉ thấy ba tên sư huynh giống như ba con ếch khổng lồ đang ngồi chồm hổm trước mặt hắn.

Vân Nhị đưa tay xoa xoa mặt hắn, kéo ra hai bên rooif lại buông lỏng, đau đến mức hắn oa oa kêu to, lại vỗ vỗ trên mặt hắn, vẻ mặt ôn nhu giọng nói nhỏ nhẹ: "Ngoan, không đáp ứng nữa cứ tiếp tục đem ngươi ném xuống, dù sao sắc trời vẫn còn sớm." ( Mấy tên sư huynh chán sống rồi đấy phỏng:v đùa tâm can bảo bối của sư phụ như vậy không sợ bị phạt sao:v)

Đường Đường hai mắt đẫm lệ, nức nở nói: "Ta đáp ứng... "

Ngày thứ hai, đoàn người đu ngoạn đến từ dị giới trùng trùng điệp điệp xuất phát. Đường Đường một người chỉ có hai cái tay, không thể làm gì khác hơn là một tay cầm lấy tay sư phụ, một tay cầm lấy tay Tạ Lan Chỉ, còn dư lại ba vị sư huynh tất cả đều giống như một sâu mứt quả mà nối liền nhau theo ở phía sau. Đường Đường quay đầu nhìn một chút thiếu chút nữa cười phun, may mà khống chế được đúng lúc, nếu không...Khẳng định uống một hớp nước to.


Kết quả là lúc trước khi đi hắn quên đem mặt kính tủ quần áo mở hướng ra ngoài, thời điểm đoàn người xuyên qua, tất cả đều bị chen lấn trong cái tủ quần áo chật hẹp, may mà Liễu Quân động tác nhanh nhạy trước đem cửa gỗ mở ra lại nhanh chóng đem Đường Đường lôi ra miễn cho bị va đập, nhưng mà phía sau không may mắn như thế, nhất là Tạ Lan Chỉ, cả người một đống trang bị còn bị ba tên sư huynh đè bẹp ở dưới, thống khổ đến mức oa oa kêu lên.

Đường Đường khó có được mà nhìn thấy mấy tên nhân mô cẩu dạng này trong bộ dáng lúng túng, đêm hôm khuya khoắt mà đối cái tủ quần áo của mình cất tiếng cười to, súy chút nữa đem Đường mụ mụ ở một phòng khác dọa sợ gần chết, vội vã mặc quần áo liền chạy tới: "Ai u! Mới ngày hôm nay đã trở lại? Ta còn nghĩ các ngươi hai hôm nữa mới đến."

Đường Đường chỉ vào mấy người đang chật vật từ bên trong đi ra, cười đến không thở được: "Bọn họ...Ha ha ha...Bọn họ gấp như lửa nóng thiêu mông rồi...Hận không thể trực tiếp tới đây ngay trong hôm qua ha ha ha ha..."

"Ngươi cái tên hỗn tiểu tử này làm sao lại vô tâm vô phế như vậy!" Đường mụ mụ ở trên cánh tay hắn vỗ một cái, trừng mắt liếc hắn một cái, vội vã chạy tới giúp vặn mở cửa, liền thấy ngay vị trí của ba tên sư huynh kia, vội vã kéo Tạ Lan Chỉ ra ngoài, vẻ mặt đau lòng nói, "Tiểu Tạ không biết công phu làm sao lại bị đè ở dưới cùng rồi? Mau đi ra đây, mau đi tắm rửa a, ăn mặc như vậy khẳng định rất khó chịu."

Tạ Lan Chỉ tay trái bị Vân Tam kéo, tay phải bị Đường mụ mụ kéo, lúc chui ra ngoài cảm thấy toàn thân như bị chia thành từng mảnh nhỏ, mặt nạ bảo hộ vẫn là do Vân Tam tháo xuống giúp hắn, nhất thời lieenflooj ra một khuôn mặt đau thương bị tổn thương sâu sắc: "Dì à, bọn họ khi dễ con..."

Đường mụ mụ vừa bực mình vừa buồn cười, vội vã mở cánh tủ bên kia lấy ra một bộ quần áo, chờ hắn đem đồ lặn cởi ra liền đưa quần áo cho hắn, thúc giục: "Nhanh đi tắm, mặc quần áo của Đường Đường đi, vóc dáng hai đứa không sai biệt lắm."

"Cảm ơn dì." Tạ Lan Chỉ mới vừa rồi còn mang một bộ dáng đau khổ, đảo mắt liền cười tươi như hoa, hí ha hí hửng mà cầm quần áo đi ra khỏi phòng, tùy tiện tìm được nhà vệ sinh liền chui vào.

Mấy vị sư huynh bị Tạ Lan Chỉ làm cho buồn cười thật vất vả mới dừng lại được, vội vã chào hỏi Đường mụ mụ. Đường mụ mụ bảo bọn họ chờ một chút, lại đến tủ quần áo lấy ra mấy bộ đồ ngủ đưa cho mấy tên sư huynh và Liễu Quân mỗi người một bộ: "Nơi này quần áo không giống với các ngươi bên kia, nhỏ một chút vào sẽ khó chịu, ta mua tạm đồ ngủ rộng một chút cho các ngươi mặc tạm, ngày mai lại đi mua thêm vài bộ vừa người."

Mấy người nói cảm ơn rồi đều tò mò cầm quần áo lên xem xét, đây là đồ ngr thông thường làm bằng vải bông, hoa văn tương đối tao nhã, mặc lên người bọn họ cũng khá hợp với khí chất của bọn họ, có điều...

Ánh mắt ba vị sư huynh thoáng liếc qua quần áo trên tay Liễu Quân, hiện tại vẫn đang được xếp chỉnh tề, bất quá so với của bọn họ có chút khác biệt...Màu sắc sáng hơn một chút...Đây là có chuyện gì xảy ra?

Liễu Quân nghi hoặc nhìn quần áo trên tay mình, tuy là vẫn chưa mở ra, thế nhưng bản năng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, hướng Đường Đường nhìn thoáng qua.

Đường Đường ho nhẹ một tiếng vẻ mặt bình tĩnh đi tới giật giật nhẹ cánh tay Đường mụ mụ: "Mẹ, con cảm thấy phía dưới tủ quần áo nên lót thêm một cái đêm chống thấm nước, nếu không về sau cứ xuyên đi xuyên về cái tủ gỗ này sẽ bị nước thấm ướt mà hỏng mất."

Đường mụ mụ gật đầu: "Đã biết, cái này còn cần ngươi nói sao? Không thấy mẹ đem quần áo dời sang chỗ khác rồi sao? Hiện tại còn chưa tìm được cái cao cấp nào phù hợp. đợi tìm được lại phủ thêm lên trên một lớp, còn có trên sàn, về sau tận lực đem cửa mở ra, quay lại cũng thuận tiện.

"Dạ!" Đường Đường liền vội vàng gật đầu, chân chó nói: "Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo!"


Vân Nhị nhìn Đường Đường, lại quay đầu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Liễu Quân, ho nhẹ một tiếng nhẹ nhàng rướn cổ qua liếc mắt nhìn quần áo trong tay y, cười nói: "Sư phụ cũng mở ra xem một chút?"

Liễu Quân nhướng mi nhìn hắn một cái, không có bất kỳ phản ứng gì khác.

Vân Nhị lại đem cái cổ rụt về, không để lại dấu vết mà lùi về sau mấy bước làm cho Vân Đại thay hắn ngăn trở nửa người.

Vân Đại nghẹn trong chốc lát thực sự không chịu được nữa, quay người lại chống cùi chỏ lên tường vùi đầu vào mà bắt đầu cười rộ lên.

Đường Đường đưa lưng về phía bọn họ run rẩy một chút mà nói với Đường mụ mụ" Mẹ, ngày mai mẹ còn phải đi làm, nhanh đi ngủ, còn lại để con làm."

"Cũng được." Đường mụ mụ cầm một mảnh vải đưa cho hắn, "Đợi lát nữa đem chỗ bị ướt lau một chút, các phòng khách ở trên lầu đã chuẩn bị xong rồi." Nói rồi để cho bọn hắn tùy tiện chơi, lại dặn Đường Đường đi lấy chút đồ ăn, lúc này mới về phòng tiếp tục ngủ.

"Ân." Đường Đường nín cười ném mảnh vải sang một bên, len lén hướng sư phụ nhìn sang, thấy sư phụ vẫn đang chăm chú nhìn bộ quần áo trên tay, chính là không có ý mở ra xem một chút. bả vai run lên một chút liền vội vàng đảy ba người ở bên cạnh: "Đến đây, mang các ngươi đến phòng khách."

Nói xong đem bọn họ đẩy ra khỏi phòng, lại xoay người đem y phục Liễu Quân đang cầm thả lên giường, lôi kéo y nói: "Sư phụ cũng tới!"

Đường Đường cùng Liễu Quân vừa ra khỏi phòng liền thấy ba vị sư huynh hết nhìn đông lại nhìn tây mà loạn chuyển ở bên trong phòng khách, nơi này sờ một chút nơi kia nhìn một chút, dáng vẻ vừa mới mẻ vừa tò mò này cùng với vẻ anh tuấn tieu sái thường ngày quả thực là khác xa một trời một vực.

Nhìn mấy tên người cổ đại này, ăn mặc trường sam ướt sẫm, búi tóc búi lên thật cao, đuôi tóc vẫn rũ đến thắt lưng, bình thường đều là phiêu phiêu tiên khí xuất trần, lúc này lại giống như một kẻ mới rơi xuống nước được vớt lên bờ, ở trong một gian phòng khác ở thời hiện đại mà chạy loạn, Đường Đường ngẩn người, nhịn không được mà tự nhiên sinh ra một loại cảm giác xa cách, khóe mắt đột nhiên chua xót.

May mắn, đây hết thảy đều không phải là nằm mơ. Loại cảm giác xa cách này thế nhưng lại làm hắn cảm thấy thư thái.

Liễu Quân cảm nhận được hắn trầm mặc, nghiêng đầu hướng hắn nhìn thoáng qua, rất đễ dàng liền đoán được cảm xúc trong lòng hắn, bắt lấy lòng bàn tay hắn nhéo nhéo, thừa dịp không ai chú ý liền cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi hắn.

Đường Đường ngẩng đầu nhìn y, hai mắt sáng rực, khóe miệng cong lên làm sao cũng không khống chế được nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, nhịn không được ôm hông y một hồi mới lưu luyến không rời mà buông ra, híp mắt hướng y cười ngây ngô.

Liễu Quân ánh mắt ôn nhu, nở nụ cười rồi giơ tay lên nhéo cằm hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận