Giáo sư Cổ lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Nói thật, ông ta cũng biết người bệnh sau khi uống xong thang thuốc này, cũng có có dấu hiệu choáng váng đầu óc. Nhưng với kinh nghiệm vài chục năm của ông ta, còn không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào? Nghe Lâm Vân vừa nói vậy, thì mới biết là do cỏ Trà Tiết. Đây là một loại cỏ của địa phương, ở nơi khác không thấy loại cỏ như vậy. Ông ta cũng một mực hoài nghi có phải là do loại cỏ này có vấn đề. Không nghĩ tới Lâm Vân có thể nói ra được.
- Cậu, cậu tên là Lâm Vân đúng không? Làm sao cậu biết?
Thần sắc của giáo sư Cổ có chút kích động, hồn nhiên không biết là đã tan học.
- Em chỉ là vô tình nghe một trung y già nói vậy. Có phải là thật hay không thì em không biết.
Lâm Vân thấy thế tranh thủ nói dối.
- Ra là như vậy, cậu có biết vị trung y già kia ở chỗ nào không?
Giáo sư Cổ còn chưa từ bỏ ý đồ.
- À, ông ấy đã qua đời rất nhiều năm trước. Bất quá, hiện tại đã tan học rồi giáo sư Cổ.
Lâm Vân âm thầm buồn cười, đồng thời cũng rất bội phục sự cả tin của ông ta, nghe vậy mà cũng tưởng thật.
- A, đúng, đúng, tan học rồi, tan học rồi.
Giáo sư Cổ vội vàng nói tan học.
- Lâm Vân, chuyện vừa này tôi bỏ qua cho cậu. Nhưng không có lần sau đâu.
Giáo sư Cổ nói xong, nhìn nhìn Lâm Vân, mới xoay người rời khỏi phòng học.
Lâm Vân cười cười, liếc cô nàng Viên Hà đã mách lẻo mình kia. Trong lòng tự nhủ, lại có một nữ sinh mặt dày như vậy. Viên Hà thấy Lâm Vân liếc mình, tranh thủ nhìn sang nơi khác. Nàng rất là hận, suy nghĩ tìm một cơ hội giáo huấn cái tên đến từ nông thôn này một trận.
Lâm Vân không muốn tiếp tục đi học. Mới học một môn đã khiến hắn không chịu được. Dứt khoát nghỉ nốt mấy môn còn lại. Nhưng Lâm Vân còn chưa có đi ra ngoài, Lưu Chính Văn liền đi tới, giới thiêu một bạn học.
- Là anh.
Lâm Vân đang nói chuyện với người bạn mới, thì có một thanh âm từ cửa truyền tới. Nghe thanh âm, Lâm Vân liền biết là cô gái tên Nhân Nhân kia.
Lâm Vân không trả lời, cô gái kia liền vọt tới nói:
- Nguyên lai anh ở lớp này, để xem anh có chạy thoát được nữa không?
Nghe cô gái này nói vậy, các bạn học bên cạnh Lâm Vân đều nhìn chằm chằm vào Lâm Vân và cô ta. Ai mà chả biết cô gái này là ai. Là Từ Nhân, một trong ba hoa hậu của đại học Yên Kinh a. Vì sao cô ta lại quen biết với Lâm Vân?
- Thật là kỳ quái, vì cái gì mà tôi muốn chạy trốn? Tôi nợ tiền của cô chưa trả, hay là tôi lừa tình cô? Bạn học này, cô nói chuyện nên có căn cứ chứ?
Lâm Vân nhìn Từ Nhân, không khách khí nói.
- Ách.
Mặt Từ Nhân đỏ lên. Lúc này nàng mới nhớ tới, đúng là hắn không nợ mình cái gì? Hơn nữa, mình chỉ là thấy hắn có điểm giống người Dã Nhân kia mà thôi. Nàng thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, không khỏi xấu hổ.
- A, không có gì, chỉ cần tôi biết anh ở lớp này là được rồi. Tôi đi đây, chào anh.
Nói xong, Từ Nhân vội vàng rời đi. Âm thầm trách mình không biết cách nói chuyện.
- Lâm Vân, không nghĩ tới nhìn bề ngoài cậu thành thật như vậy, ngay ngày đầu tiên đã quen biết Từ Nhân, hoa hậu của trường rồi. Bình thường, chúng mình muốn gặp cô ấy cũng rất khó khăn.
Phương Tường ngược lại ra bộ rất quen thuộc, trêu ghẹo Lâm Vân.
- Ha ha, Lâm Vân đợi lát nữa mình giúp cậu lấy giáo án. Môn sau là môn tiếng anh.
Lâm Viễn Chương nói.
- Ừ, cảm ơn cậu, tuy nhiên mình muốn đi ra ngoài giải quyết một vài việc. Buổi tối cậu ở cổng trường đợi mình là được. Tạm biệt.
Lâm Vân nói xong liền đi, còn mấy người trong lớp thì hai mặt nhìn nhau.
Những người này nhìn Lâm Vân rời đi, trong lòng tự nhủ, anh chàng mới tới này thật là cường hãn a. Ngay ngày đầu tiên đã trốn học rồi. Mới có học một môn mà đã….
Lâm Vân rời khỏi phòng học, lập tức đi khắp nơi của đại học Yên Kinh tìm kiếm. Hắn tìm tòi vô cùng cẩn thận. Nhưng tìm cả ngày cũng không phát hiện ra nơi có dấu hiệu của linh thạch. Nếu không phải trong tay hắn còn có một viên linh thạch của Tần Vô Sơn cho hắn, thì hắn đã nghĩ Tần Vô Sơn lừa hắn rồi.
Cơm trưa đều không ăn, mắt thấy sắp tới năm sáu giờ chiều, trong sân trường dần dần nhiều người. Lại nghĩ một lúc cũng không thể tìm ra được, Lâm Vân quyết định buổi tối thì tiếp tục. Vườn trường này tuy lớn, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần mười ngày, là hắn có thể lục soát cả trường này một lần.
Trong lòng Từ Nhân rất hoài nghi. Mặc dù biết khả năng này không lớn, nhưng nàng vẫn cố ý muốn hỏi thăm lại lịch của Lâm Vân một chút. Biết hắn là người của tinh Vân Bắc, vừa mới chuyển trường tới. Như vậy, sự hoài nghi của Từ Nhân càng lớn. Một là, dãy núi Vân Quý rất gần tỉnh Vân Bắc. Hai là Lâm Vân là sinh viên mới tới. Cho nên, buổi chiều vừa tan học, nàng lập tức đi tới lớp của Lâm Vân. Thi mới biết cả buổi sáng Lâm Vân chỉ học một môn rồi nghỉ. Không khỏi buồn bực.
Từ Nhân kẹp lấy hai cuốn sách, đi tới cổng trường học. Bởi vì không tìm được Lâm Vân, không thể hỏi hắn vấn đề này, nên tâm tình không được tốt. Khi nàng vừa đi tới cổng trường học thì nhìn thấy Lâm Vân, liền vội vàng chạy tới, vỗ vào vai của Lâm Vân.
Nhưng tay của nàng còn chưa chạm tới bả vai của Lâm Vân, Lâm Vân giống như có mắt đằng sau vậy, vung tay bắt lấy cổ tay của Từ Nhân.
- A.
Cổ tay của Từ Nhân bị Lâm Vân bắt lấy, vì bị đau nên liền rơi nước mắt.
Lâm Vân thấy là cô gái tìm mình vào buổi sáng kia, mặc dù mình không có dùng nhiều lực. Nhưng một trảo này vẫn là không nhẹ.
- Vì sao lại là cô?
Nghe Lâm Vân nói vậy, Từ Nhân không chịu được ủy khuất. Mà trên cổ tay vẫn còn dấu tay của hắn, còn ẩn ẩn đau. Không khỏi ủy khuất nói:
- Anh có bị làm sao không vậy, động một tí lại làm đau người khác. Anh còn có lương tâm hay không?
Lâm Vân đầu đầy sương mù. Trong lòng tự nhủ, ta chỉ làm đau tay của cô, có liên quan gì tới lương tâm của ta? Liền đơn giản nói:
- Cô ba phen mấy bận tìm tôi làm gì? Buổi sáng còn nói tôi đừng chạy trốn, hiện tại còn nói tôi không có lương tâm. Rốt cuộc cô muốn thế nào?
- Ách, tôi chỉ là muốn mời anh một bữa cơm mà thôi.
Từ Nhân càng ngày càng ủy khuất. Tốt xấu mình cũng là hoa hậu của trường học. Bình thường người theo đuổi mình không biết bao nhiêu. Hiện tại mời một người con trai ăn cơm, còn phải hỏi tới hỏi lui.
- A, tôi không có vinh hạnh này. Tìm anh bạn Thịnh Phi của cô mà ăn cơm. Bạn của tôi đến rồi, tôi đi ăn cơm đây.
Lâm Vân cười mỉm, nhìn Từ Nhân nói.
Từ Nhân đỏ bừng khuôn mặt nói:
- Anh nói linh tinh gì thế. Tôi và Thịnh Phi chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Tôi mời anh ăn cơm là có việc khác, anh đừng suy nghĩ nhiều.
- Cô tưởng tôi nghĩ cái gì? Tôi đương nhiên chỉ là nghĩ, một cô gái vô duyên vô cớ muốn mời một người con trái đi ăn cơm. Mà người con trai này có chút đẹp trai, ăn cơm tối xong, sau đó, a...Tôi nghĩ như vậy đấy, là do cô nghĩ nhiều hơn mà thôi.
Lâm Vân vui vẻ nói.
- Lâm Vân, anh, anh thật là vô sỉ. Tôi có nói cái kia sao? Tôi chỉ nói là có việc muốn mời anh ăn một bữa cơm mà thôi. Vì sao anh lại nghĩ tới cái xấu xa như vậy. Anh có đẹp trai như vậy chắc? Thật sự là mặt dày. Rốt cuộc anh có đi hay không?
Tâm tình buồn bực của Từ Nhân còn chưa mất, lại bị câu này của Lâm Vân làm cho tức giận.
- Không có hứng. Nếu như cô là một thiếu phụ xinh đẹp, thì tôi còn có hứng chút. Cô nên biết, tôi là người không thích táo xanh. Thiếu phụ, ách, đúng.
Lâm Vân càng cười càng xấu xa. Môt tay đặt ở cằm, con mắt thì nhìn chằm chằm vào Từ Nhân, giống như đang thưởng thức một tác phẩm hội họa nào đó.
- Anh, không nghĩ tới anh lại là vô sỉ như vậy. Coi như là tôi bị mù mới nghĩ anh là người đó.
Từ Nhân tức giận nói. Người này khẳng định không phải là Dã Nhân trong dãy núi Vân Quý kia. Không thì làm sao hắn có thể vô sỉ như vậy.
Nhìn Từ Nhân chửi xong rồi rời đi, Lâm Vân âm thầm thở phào một cái. Năng lực quan sát của cô bé này thật mạnh. Chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt ở mấy tháng trước, cô bé này đã có thể mơ hồ đoán ra được là mình. Mà lúc đó khuôn mặt mình bị râu ria che kín, tóc tai bù xù, người quen cũng chưa chắc nhận ra, nói gì cô ta mới gặp lần đầu.
Nếu bị cô gái này nhận ra, thì đúng là môt phiền toái. Mình còn chưa đạt được mục đích, thực sự không muốn lôi kéo thêm phiền phức.
- Lâm Vân, cậu vẫn còn đợi à?
Lúc này, Lưu Chính Văn và Phương Tường cùng với một người bạn học không biết đi ra.
- Chào mọi người, mình cũng vừa mới tới thôi.
Lâm Vân thấy vậy liền chào một tiếng.
- Đây là Thạch Lập, cũng học cùng lớp với chúng ta. Thạch Lập, đây là Lâm Vân, hôm nay chắc cậu đã thấy.
Lâm Viễn Chương giới thiệu bạn học mới cho Lâm Vân.
- Lâm Vân, vì sao vừa rồi Từ Nhân ở cùng một chỗ với cậu. Mà nàng ta có vẻ rất quen thuộc với cậu thì phải? Chẳng lẽ hai người…
Phương Tường nhìn Lâm Vân, có điểm gian tà nói.
- Đúng vậy, cậu xem, xung quanh cũng có nhiều người nhìn thấy. Lâm Vân, vận khí của cậu thật là lớn a.
Thạch Lập phụ họa Phương Tường.
- Đừng suy nghĩ linh tinh. Dân chúng bình thường chúng ta làm sao dám trèo cao tới nàng ấy. Lớp trưởng, cậu tìm một quán ăn, chúng ta đi tới đó ăn một bữa. Mà không cần lo lắng chuyện tiền nong đâu. Mình có rất nhiều tiền, ha ha.
Lâm Vân ra vẻ nhà giàu mới nổi nói.
- Tốt, đã ông chủ Lâm mời khách, chúng ta lên đường thôi. Đến Lai Vị Lâu.
Phương Tường lập tức hưng phấn.
- Phương Tường, đến Lai Vị Lâu quá đắt. Chúng ta tới một quán bình thường thôi.
Lâm Viễn Chương biết Lâm Vân lúc tới nơi này mang mỗi cái túi nhỏ, phỏng chừng gia cảnh không giàu có gì.
- Tốt, chúng ta liền đi Lai Vị Lâu. Phương Tường, cậu dần đầu đi. Mình đã nói là mình có tiền mà, lão Lưu không cần phải lo lắng tốn kém.
Lâm Vân lập tức vỗ vai của Lưu Chính Văn nói.
- Nhưng mà, Lâm Vân, thức ăn ở đó quá đắt. Mình nghĩ lúc này Phương Tường chỉ nói đùa thôi.
Thạch Lập thấy Lâm Vân thật sự muốn tới Lai Vị Lâu, lập tức đề nghị. Tại
- Đúng vậy, vừa nãy mình chỉ giỡn chơi ây mà. Sinh viên nghèo như chúng ta làm sao có thể tới nơi đó ăn cơm được.
Phương Tường vội vàng cười nói, xem ra đúng là y nói giỡn.
- Không sao, đến Lai Vị Lâu đi. Mình cũng nghĩ muốn ăn cái gì tốt tốt chút. Mọi người đừng khách khí với mình.
Lâm Vân đương nhiên sẽ quan tâm một bữa cơm. Hiện tại trong thẻ ngân hàng của hắn vẫn còn một triệu rưỡi nguyên, ăn thả cửa cũng không hết.