- Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn anh giúp tôi cho người áp xuống. Tôi đọc tin tức thì mới biết cảnh sát lấy lý do là bang phái nội đấu. Lão đại Hoàng Khiếu và Uông mập trong Lang Bang vì tranh quyền, nên nội đấu tạo thành thương vong lớn.
Mông Văn nói tới đây, thở phào một cái. Kết quả như vậy xác thực là mong muốn của nàng.
- Hoàng Khiếu?
Lâm Vân tự nhủ, Hoàng Khiếu là ai? Nhớ mang mang đã nghe Hứa Sĩ nói là lão đại của Lang Bang.
- Hoàng Khiếu chính là cái tên có làn da trắng đó, về sau bị Mông Chân giết.
Mông Văn thấy Lâm Vân hỏi, liền trả lời. Nói xong chuyện này, Mông Văn lập tức rời đi phòng khách, không lâu sau, nàng cầm theo mấy thứ đưa cho Lâm Vân rồi nói:
- Đây chính là thứ mà bạn của cha tôi, chú Trâu lưu lại.
Mông Văn vốn chỉ mang một phần trên người, chuẩn bị giao cho Lâm Vân. Về sau Lâm Vân chủ động tới Nhân Gian Thiên Đường cứu Mông Văn, Mông Văn mới quyết định giao toàn bộ tài liêu cho Lâm Vân. Dù sao, những vât này để trên người nàng cũng không có tác dụng gì. Coi như là báo đáp ơn cứu mạng của hắn.
Lâm Vân vội vàng nhận lấy túi đồ mà Mông Văn đưa tới. Mở ra xem, bên trong có một bản đồ, một cái thẻ trẻ và hai bức thư.
" Giáo sư Trâu Tiền? Không phải là vị giáo sư mà Tần Vô Sơn nói sao? Khó trách chỗ này cũng có một viên linh thạch. Nguyên lai vị giáo sư Trâu Tiền này trước khi đi đã để lại hai viên linh thạch và các tài liệu. Xem ra y chỉ mang theo đồ phỏng chế ra nước ngoài"
Lâm Vân có chút kính ý với vị giáo sư Trâu Tiền này. Ông ta có thể biết rõ chuyến đi sẽ có thể nguy hiểm, nên không mang đồ đạc đi. Vị giáo sư này không những là một vị giáo sư làm việc chuyên nghiệp, mà còn có tình yêu với đất nước.
- Chú Trâu là giáo sư dạy vật lý của đại học Yên Kinh. Chiếc hộp này khoảng hơn chục năm trước, lúc thanh lý hồ Mạt Danh mà tìm được. Bởi vì trong hộp có hai viên đá kỳ quái, chú Trâu kiên trì cho rằng hai viên đá này có chứa một loại năng lượng cực lớn gì đó. Về sau chính phủ cũng đầu tư nghiên cứu. Nhưng nghiên cứu đi nghiên cứu lại được chục năm vẫn không ra kết quả gì. Chính phủ đành phải buông tha cho nghiên cứu.
- Nhưng chú Trâu chưa từ bỏ ý đồ. Chú ấy tự mình nghiên cứu vài năm. Thấy vẫn chưa ra kết quả gì, nên nửa tháng trước chú Trâu quyết định dựa theo địa chỉ trên thẻ trúc tìm những viên đá như vậy. Trước khi chú ấy đi, chú ấy giao chỗ đồ đạc này tôi giữ. Chỉ là viên đá vốn có hai viên, nhưng chú Trâu chỉ đưa tôi một viên mà thôi.
- Chú Trâu biết mối huyết thù của tôi, cũng biết tôi tu luyện là võ công gia truyền, nên ông ấy mới đưa viên đá này cho tôi giữ, để cho tôi tiến bộ nhanh hơn. A, anh không nên hiểu lầm. Thù của tôi đã được báo, viên đá này cũng không có tác dụng gì với tôi.
Mông Văn nói xong, trông thấy Lâm Vân kỳ quái nhìn mình, vội vàng bổ sung.
- Tôi thực sự chỉ có một viên thôi, còn một viên thì tôi không biết ở đâu.
Mông Văn nói như vậy vì nàng sợ Lâm Vân hoài nghi mình giấu một viên kia.
"Núi tuyết Misimi ở phía Nam Peru? ". Lâm Vân đọc thấy địa chỉ này trong một bức thư của giáo sư Trâu Tiền lưu lại. Ông ta cho rằng nguồn gốc của viên đá rất có thể ở núi tuyết Misimi của phía Nam Peru, cũng là cội nguồn của sông Amazon. Không ngờ lại xa như vậy.
Lâm Vân lại nhìn thẻ tre, rất nhiều chữ trên thẻ tre, Lâm Vân không hiểu. Hắn đành phải bỏ thẻ tre xuống, cầm bức thư lên. Cẩn thận nhìn lại một lần. Vị giáo sư Trâu Tiền kia cũng không phải rất khẳng định linh thạch là ở núi Misimi. Mà núi Misimi ở Peru có độ cao hơn mặt nước biển là 5000m. Độ cao đó không là vấn đề với Lâm Vân, nhưng vị giáo sư Trâu Tiền kia có thể tới đó được không? Lâm Vân bắt đầu thay vị giáo sư này lo lắng.
Thấy Lâm Vân cầm bức thư chỉ cau mày không nói lời nào, Mông Văn cũng không dám nói gì, chỉ lằng lặng chờ. Lúc này, Diệp Điềm cũng đã thu dọn xong, tới ngồi bên cạnh của Mông Văn.
Lâm Vân cầm bức thư thứ hai lên. Trong bức thư thứ hai, giáo sư Trâu Tiền lại có một kết luận khác. Ông ta cho rằng, dựa theo thẻ trúc, thì địa điểm hoài nghi nhất là núi tuyết Misimi, nhưng rừng rậm Amazon cũng không thể bỏ qua. Thậm chí trên thẻ tre còn đánh dấu một tuyến đường.
Tuyến đường này một mực kéo dài từ thành phố Manaus của Brazil, tới núi tuyết Misimi ở phía nam Peru. Hơn nữa, không có điểm đích cố định, mà chỉ có tuyến đường mà thôi. Cuối cùng còn nói, tuyến đường đánh dấu trên thẻ tre kỳ thực cũng rất mơ hồ, ông ta chỉ dựa vào nó mà suy đoan thôi. Giáo sư Trâu Tiền cũng biết mình không thể đi theo tuyến đường đánh dấu trên đó tìm được, nên đành phải trực tiếp đi tới núi Misimi để thăm dò.
Qua hai bức thư này của giáo sư Trâu Tiền, có thể thấy ông ta cũng không hoàn toàn xác định tuyến đường này là để đánh dấu giới hạn bản đồ hay là một địa chỉ. Vây làm sao để tìm đây? Trong đầu Lâm Vân cũng trở nên mơ hồ.
Lâm Vân lại cầm lên thẻ tre. Đồ hình trên đó tuy rất mờ, những vẫn có thể thấy đại khái là một bức bản đồ, giống với bản đồ mà giáo sư Trâu Tiền lưu lại. Nhưng đã không thấy rõ địa chỉ nào, Lâm Vân đành phải cất thẻ tre đi.
- Những vật này tôi có thể lấy không?
Một lúc sau, Lâm Vân mới hỏi Mông Văn.
- Đương nhiên có thể. Anh cứ lấy đi, những vật này có thể nói là đồ của chú Trâu cho tôi.
Mông Văn không chút do dự nói.
- Ừ, vậy thì cảm ơn cô.
Lâm Vân cất hai bức thư và thẻ tre vào túi, lại trả cái hộp cho Mông Văn:
- Thứ này tôi không cần, cô giữ đi.
Lâm Vân nghĩ thầm, đồ vật mình muốn đã lấy được, mặc dù không phải là tìm được ở đại học Yên Kinh. Nhưng coi như là may mắn. Những chuyện Tần Vô Sơn không muốn kể cho mình, thì mình cũng nghe được từ Mông Văn. Mặc dù, không có địa chỉ chính xác, nhưng Lâm Vân đã hạ quyết tâm, bắt đầu từ thành phố Manaus của Brazil xuất phát, dọc theo rừng rậm nhiệt đới Amzon tìm kiếm. Hắn tin tưởng, chỉ cần nơi nào có linh thạch, là hắn sẽ phát hiện ra.
Thậm chí, do rừng Amazon phần lớn là rừng nguyên sinh, nói không chừng mình có thể tìm đươc một ít linh mạch nhỏ ở đó. Hoặc là thu được một ít các loại Linh Dược. Tuy hắn cũng biết rừng rậm nhiệt đới Amazon là một nơi rất nguy hiểm. Nhưng sự nguy hiểm của nó không là gì với Lâm Vân.
Xem ra hôm nay mình có thể đi. Nhưng trong phòng của Mông Văn còn có chút mảnh bụi của linh thạch. Hắn muốn xử lý sạch chỗ bụi đó. Tới khuya hôm nay có thể cáo từ Mông Văn, rời đi.
Lâm Vân trở lại phòng của mình, cửa phòng chưa khóa, nên Mông Văn vẫn vào được, hơn nữa còn thuận tay đóng vào. Truyện Tiên Hiệp -
- Cô có chuyện gì không?
Lâm Vân nhìn Mông Văn, khó hiểu hỏi.
- Tôi đã đáp ứng anh, sẽ qua một đêm với anh. Vậy thì đêm hôm nay luôn. Chỉ cần anh không chê tôi xấu.
Mông Văn nói xong, bỏ mặt nạ của mình xuống.
Khuôn mặt thanh tú có chút tái nhợt, một vết sẹo kéo dài từ má tới cằm, làm cho người khác có một cảm giác rung động khi nhìn thấy. Nếu như không có vết sẹo này, dung mạo của Mông Văn tuyệt đối không kém Nguyễn Y. Thậm chí nàng có bộ ngực đầy đặn hơn Nguyễn Y một chút.
Mông Văn nói xong câu đó, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một tia đỏ ửng, rất động lòng người.
Lâm Vân sững sờ. Nói thật hắn đã quên béng chuyện đó. Lúc trước chỉ là hỏi nàng muốn tư liệu mà thôi. Còn chuyên Mông Văn nói muốn lấy thân báo đáp, hắn chỉ cười cho qua chuyện. Lại thật không ngờ, Mông Văn còn nhớ rõ như vậy. Đột nhiên hắn có chút kính ý với cô gái mang theo mối thù của cha mẹ này.
- Mông Văn, nói thật, tôi rất bội phục cô, vì báo thù cho cha mẹ mà có thể kính dâng hết thẩy. Tuy nhiên, tôi không có ý kia, tôi chỉ muốn lấy những tư liệu về viên đá mà thôi. Cô nên tin tưởng những lời tôi nói.
Lâm Vân thực sự kính nể nàng. Cô gái này đã nhận hết sự đau khổ, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chỉ vì báo thù. Một người phụ nữ có thể làm được nhiều như vậy, quả thực là không dễ dàng.
- Anh chê tôi xấu phải không?
Mông Văn run rẩy hỏi. Mối thù cha mẹ đã được báo, lúc này nàng mới phát hiện khuôn mặt của mình đã trở nên xấu xí như vậy.
- Không phải. Kỳ thực cô rất đẹp, đây không phải là lời an ủi của tôi. Đây là lời nói thật lòng. Mà vết sẹo trên mặt cô cũng không phải là không thể chữa trị khỏi. Ít nhất, tôi có thể. Nhưng hiện tại tôi vẫn không thể giúp cô xóa bỏ vết sẹo kia. Một là bây giờ tôi không có dược liệu cần thiết. Hai là tôi muốn rời khỏi đây làm một số chuyện. Nếu như cô tin tưởng tôi, ba năm sau, sau khi tôi làm xong chuyện đó, tôi sẽ giúp cô xóa bỏ vết sẹo.
Lâm Vân nói vô cùng tự nhiên, không có chút thương cảm hay lừa dối gì trong đó.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Mông Văn cảm giác những lời của hắn là thật lòng. Nàng đã được chứng kiến bản lĩnh của Lâm Vân, nàng cũng tin tưởng xóa bỏ vết sẹo trên mặt mình không phải là việc khó gì đối với hắn. Ít nhất, ánh mắt của hắn không lừa gạt mình. Đứng bên cạnh hắn, mình có một loại cảm giác yên tĩnh khó nói lên lời. Làm cho nàng tự nhiên tin cậy người mà nàng không phải rất quen thuộc này.
Thấy tâm tình của Mông Văn đã bình tĩnh lại, Lâm Vân cười nói:
- Ngồi xuống rồi nói tiếp.
Khuôn mặt của Mông Văn lại có chút hồng, theo lời Lâm Vân ngồi xuống giường. Nàng liếc nhìn Lâm Vân, chậm rãi nói:
- Sở dĩ tôi muốn lấy Ngũ Thải Phỉ, cũng là vì báo thù.
- Ở Yên Kinh, thực lực của Uông mập vẫn là rất lớn. Địa vị của Bang Lang ở vùng Yên Bắc cũng không ai dám xâm phạm. Nếu tôi tới tìm y báo thù thì chỉ như trứng chọi đá. Nhưng tôi không cam lòng, tôi cũng biết trong một thời gian ngắn, mình không thể làm gì được y. Đúng lúc này, tôi nghe được thông tin về Ngũ Thải Phỉ. Kỳ thực tôi biết giá trị của Ngũ Thải Phỉ trước cả Tống gia, nhưng tôi lại không có tiền cạnh tranh với bọn họ. Đành phải đánh chủ ý lên Tống Lôi.
Mông Văn nói tới đây, dừng một chút, nhìn thoáng qua Lâm Vân, không nói tiếp. Tuy nhiên, Lâm Vân cũng hiểu ý nàng. Cô nàng Mông Văn này muốn hợp tác với gia tộc Rodwell ở nước Anh, để hình thành một tổ chức kinh tế lớn. Sau đó lợi dụng tiền tài để phát triển thế lực, cuối cùng là tìm Uông mập báo thù. Nhưng việc này phải cần bao nhiêu năm? Cô gái Mông Văn này thật giỏi chịu đựng.
Thấy ánh mắt của Lâm Vân, Mông Văn liền biết Lâm Vân đã hiểu ý mình, nàng lại thương cảm nói:
- Cho nên, tôi nói muốn cùng anh làm chuyện đó là cam tâm tình nguyện. Anh giúp tôi hoàn thành một chuyện mà tôi cơ hồ không thể hoàn thành. Không chỉ nói là cùng anh ngủ, cho dù anh muốn tôi chết, tôi cũng không tiếc nuối.
Mông Văn nói xong, sắc mặt không còn chút thẹn thùng và mất tự nhiên nào. Giống như đó là việc mà nàng tất nhiên phải làm. Lâm Vân giúp mình báo thù mình báo đáp bằng thân thể, giống như là điểu tất lẽ dĩ nhiên vậy.
Lâm Vân giật mình. Hóa ra cô gái Mông Văn này đều đang phải sinh sống trong cừu hận. Hiện tại mối thù đã được báo, ngược lại nàng đã không còn mục tiêu trong cuộc sống. Nàng ta coi như giúp mình môt việc lớn, tuy linh thạch còn chưa tìm được, nhưng làm như vậy đã là rất chiếu cố mình rồi. Có lẽ mình nên dùng mấy tiếng giúp nàng.
- Cô có tin tưởng tôi không?
Lâm Vân nhìn chằm chằm Mông Văn hỏi.
- Tin tưởng.
Mông Văn trả lời không chút do dự. Lâm Vân lại có chút đỏ mặt.
- Tôi muốn cô trong một thời gian mấy năm ngắn ngủi xây dựng một tập đoàn buôn bán đứng đầu. Khiến sản phẩm của tập đoàn thịnh hành khắp thế giới. Cô có lòng tin này hay không?
Lâm Vân nhìn Mông Văn, lần nữa hỏi.
- A…
Mông Văn chần chừ, điều này đâu phải chỉ nói là tin được. Mà cho dù có một đống tiền cũng không được. Tuy nàng muốn tin tưởng Lâm Vân, nhưng lời của Lâm Vân làm cho nàng thực sự không nhấc nổi tin tưởng.
- Kỳ thật tôi cũng không muốn xây dựng một tổ chức lớn lao gì đó. Hiện tại mối thù của tôi đã được báo, tôi rất mãn nguyện rồi. Anh cũng không cần lo lắng tôi cái gì. Tôi rất cảm kích anh. Nếu như anh có việc gì cần tôi giúp đỡ, chỉ cần tôi làm được, tôi tuyệt đối sẽ giúp.
Lúc nói chuyện, thần sắc của Mông Văn có chút ảm đạm. Trong lòng nói, mong muốn của mình đã hoàn thành, việc phát triển tổ chức đã không còn trọng yểu rồi.
Nếu như không phải vì mang theo hận thù, hiện tại nàng đã giống như các cô gái khác, có một gia đình hạnh phúc. Không còn phải luân lạc tới mức thành lập một tổ chức xã hội đen Thiên Minh để đạt được mục đích của mình.
Lâm Vân cũng nhìn ra ý của Mông Văn. Chỉ là hắn lấy được thứ mình mong muốn, rồi thuận tay giúp cô nàng Mông Văn mà thôi, không có ý gì khác. Hiện tại Mông Văn đã không có mục tiêu trong cuộc sống, nên biểu lộ mới chán chường như vậy. Tuy hắn tin tưởng, từ nay về sau mình có thể xóa bỏ vết sẹo trên mặt, nhưng có vẻ như nàng ta cũng không quan tâm tới khuôn mặt của mình lắm.
- Nếu như tôi nói là nhờ cô giúp tôi làm việc này thì có thể chứ? Tuy cô đã giúp tôi bằng việc đưa đồ vật của giáo sư Trâu Tiền cho tôi rồi, nhưng tôi còn muốn cô giúp tôi việc này. Tôi nhờ cô giúp tôi xây dựng một tập đoàn kinh tế. Không biết cô có thể giúp tôi hay không?
Lâm Vân nói đến đây, đã có quyết định trong lòng.
Tay Lữ đạo sĩ kia đã có thể dùng tiền mua linh thạch, vậy thì mình cũng có thể làm như y. Mà cho dù không để mua linh thạch, sau này không chừng mình còn cần một số tiền lớn để làm việc khác. Ai biết mình còn muốn sống ở thế giới này bao lâu?
Huống hồ, vấn đề này không cần mình phải động thủ. Mình chỉ cần đem những thứ vượt qua công nghệ của thế giới này, giao cho Mông Văn đi làm, như vậy hai bên đều có lợi. Mông Văn cũng nhờ đó mà có một mục đích để vươn tới. Mình cũng có thể an tâm đi tìm linh thạch. Một khi mình cần một số tiền lớn, bên này có thể cung cấp ngay cho mình.
- A, anh thật sự cần tôi hỗ trợ? Nhưng xây dựng một tập đoàn đứng đầu, có phải hay không quá…
Mông Văn không nói hết, nhưng từ ngữ khí của nàng, có thể đoán ra nàng lo lắng và hoài nghi.
- Cô biết áo lót 'Vân Tằm Miên' ở Phụng Tân không?
Lâm Vân không trực tiếp trả lời Mông Văn, mà hỏi một câu không liên quan gì.
- Tôi biết, tôi cũng đang mặc…Ai, áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' bán vô cùng chạy. Hơn nữa nghe nói bọn họ cũng thu được lợi nhuận khá lớn.
Mông Văn thiếu chút nữa nói mình đang mặc một cái. May là kịp phản ứng.
Lâm Vân cười một chút, trong lòng tự nhủ, trên người của cô có phải là áo lót 'Vân Tằm Miên' hay không, tôi là người rõ nhất. Chỉ là áo lót này rất khó mua, không biết là Mông Văn tự mình đi mua hay sai thủ hạ mua.
- Áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' này chính là do tôi thiết kế và làm ra.
Lâm Vân tiếp tục nói.
- Cái gì?
Mông Văn thực sự giật mình. Áo lót 'Vân Tằm Miên' bán chạy như vậy là do anh chàng trước mặt này làm? Nhưng thần sắc và ngữ khí bình tĩnh của Lâm Vân khiến nàng không dám tin.
"Đúng rồi, không phải quản lý của Hồng Tường Phụng Tân tên là Lâm Vân sao? Vị Lâm tiên sinh này cũng tên Lâm Vân. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ hai người là một?"
- Nguyên lai anh chính là quản lý của Hồng Tường, Phụng Tân?
Mông Văn kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, cho nên tập đoàn kinh tế mà tôi nói là có cơ sở.
Lâm Vân mỉm cười, vẫn không nhanh không chậm nói. Hiện tại hắn muốn tạo sự hứng thú cho cô nàng Mông Văn này.
Quả nhiên Mông Văn nghe Lâm Vân nói vậy, lập tực có cảm giác, nếu như mình thực sự có thể làm được như vậy, cũng không tồi a. Lúc trước không phải cha mẹ mình muốn mình biến công ty của gia đình trở thành niềm kiêu ngạo sao? Hiện tại mối thù của cha mẹ đã được báo, vậy thì mình sẽ kế thừa nguyện vọng của cha mẹ, xây dựng một công ty thật lớn. Đồng thời coi như là giúp đỡ vị Lâm tiên sinh này.
- Tốt, tôi nguyện ý giúp anh. Chỉ là chúng ta tiếp tục sản xuất áo lót 'Vân Tằm Miên' sao?
Mông Văn đã nghĩ thông suốt, liền hỏi tiếp.
- Đương nhiên không phải. Muốn kiếm tiền thì phải làm những thứ mà ngươi khác chưa từng làm qua. Mặc dù 'Vân Tằm Miên' này là do tôi chế tạo ra, có lẽ về sau sẽ làm, nhưng hiện tại tôi muốn làm một cái khác.
Lâm Vân nhìn Mông Văn, lắc đầu nói.
- Tuy nhiện hiện tại cứ để việc đó lại, buổi sáng ngày mai tôi mới có thể đưa cho cô phương án. Ngày mai cô thuận tiện gọi Lý Thanh tới. Đêm nay chúng ta còn có một việc muốn làm.
Lâm Vân nói xong, lại bổ sung. Hắn cảm thấy tính cách của Lý Thanh không tồi, là người biết chữ tín, lại có đầu óc. Là một thanh niên nhiệt huyết. Để cho y tới hỗ trợ công ty là điều không thể tốt hơn.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Mông Văn tưởng là hắn nói về mình, khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng tư nhủ, không phải hắn đã nói không làm chuyện đó sao? Vì sao lại thay đổi chủ ý?
Nguyên bản minh chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với hắn. mình trợ giúp mình báo thù, minh qua một đêm với hắn. Mà việc này nàng coi đó chính là việc vốn lẽ tất nhiên.
Nếu là giao dịch, thì mình không có gì phải thẹn thùng. Nhưng hiện tại cùng Lâm Vân nói chuyện, rõ ràng cảm thấy, nàng không hy vọng hắn nhắc tới chuyện đấy nữa, thậm chí có ý cự tuyệt. Nếu như Lâm Vân thật muốn cùng mình làm chuyện đó, mình cũng chỉ đành hoàn thành lời hứa mà thôi. Nhưng làm như vậy, mình có cần phải trợ giúp Lâm Vân xây dựng một công ty không?
Lâm Vân nhìn biểu lộ của Mông Văn là biết cô nàng hiểu lầm, vội nói:
- Đêm hôm nay tôi muốn dạy cô một ít võ công, để cô từ nay về sau có thể tự bảo về mình.
Lâm Vân nói lời này là nói thực. Sản phẩm mà hắn sắp sản xuất, không giống như 'Vân Tằm Miên'. Sản phẩm này không liên quan gì nhiều tới máy móc nên rất dễ bị làm giả.
Hiện tại thứ mình sản xuất có thể phỏng chế, nếu như những tài liệu này giao cho Mông Văn, mà ngay cả năng lực bảo vê bản thân của nàng đều không có, như vậy mình làm sao có thể yên tâm. Hắn chẳng những muốn dạy nàng võ công, mà còn muốn giới thiệu nàng với Tài Thần Lão Yêu Lục Dược. Thậm chí hắn còn tính toán lôi kéo cả Diệp Sở Thiên vào trong kế hoạch. Dù sao đây là một đồ tốt, không có hậu thuẫn là rất nguy hiểm.
Nghe Lâm Vân nói vậy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Anh chàng Lâm Vân này có bản lĩnh như vậy, võ thuật mà hắn dạy chắc không phải tầm thường. Nàng liền có chút chờ mong.
- Chắc cô đã hoc qua môt ít võ thuật. Mà tôi dạy cho cô không phải là chiêu thức võ công, mà là một phương pháp hô hấp nội gia đơn giản.
Lâm Vân thấy Mông Văn có vẻ chờ mong, cười nói.
- A, thực sự có công phu nội gia sao? Chính là phép luyện khí trong truyền thuyết?
Mông Văn nghe Lâm Vân nói vậy, tràn đầy khiếp sợ. Chuyện này nàng cũng từng nghe nói qua, nhưng còn chưa bao giờ thấy một cao thủ có thể sử dụng nội lực nào.
- Đúng vậy, nhưng có phải giống như trong suy nghĩ của cô hay không. tôi không rõ ràng lắm. Đi vậy đi, cô cử học theo phương pháp của tôi dạy cho cô là được. Một khi cô đạt được một mức độ nào đó, tin tưởng thân thủ và tốc độ của cô sẽ tăng lên rất nhiều.
Lâm Vân nói xong.
Diệp Điềm thấy Mông Văn đi vào phòng của Lâm Vân, trong nội tâm cũng rất là khổ sở. nhưng biết việc này là không thể tránh khỏi. Mặc dù là Mông Văn tự nguyện, nhưng chị Văn đã vì báo thù mà trả giá quá nhiều.
Diệp Điềm suy nghĩ một lúc lâu. vẫn có chút lo lắng cho Mông Văn. Nàng liền vụng trộm đi tới cửa phòng nghe lén. Nhưng đợi thật lâu cũng không nghe thấy thanh âm nói chuyện, chỉ nghe thấy ghế khẽ chạm trên sàn nhà.
- Cô ngồi xuống sàn nhà đi.
Lâm Vân bảo Mông Văn ngồi xuống sàn nhà. để dùng lực lượng Tinh Vân bài xuất một ít tạp chất bên trong cơ thể nàng. Hiện tại không có kim châm, chỉ có thể cường chế sử dụng lực lượng Tinh Vân bài trừ. Cũng may hắn đã hình thành Tinh Hồn, nên không mất quá nhiều thời gian. Nhiều nhất một tiếng mà thôi, cũng không chật vật như lần dùng kim châm cứu Hàn Vũ Tích kia.
Mông Văn biết Lâm Vân muốn giúp mình, cũng không nói gì. chỉ là cảm kích ngồi trên sàn nhà. Đầu ngón tay của Lâm Vân không ngừng điểm vào các huyệt đạo sau lưng của Mông Văn. Mông Văn chỉ cảm thấy trong người lúc nóng lúc lạnh. Đồng thời cảm giác có một dòng nước ấm như tẩy rữa cả thân thể. Lúc khó chịu thì cực kỳ khó chịu, lúc thoải mái thì không thế nói rõ ràng, chỉ có thể rên rỉ thành tiếng.
Diệp Điềm nghe một lúc không nghe thấy gì, đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng rên rỉ của Mông Văn. Nàng mắc cờ đỏ bừng cả mặt. nhưng giống như là bị trúng ma pháp vậy vẫn đứng đó không rời đi. Trong đầu thì suy nghĩ, chị Văn làm sao vậy nhỉ. sao có thể phối họp với loại người như tay Lâm Vân kêu ra những tiếng tục tĩu như vậy?
Không tới một tiếng. Lâm Vân đã tầy rửa kinh mạch của Mông Văn một lần. Mặc dù không có hiệu quả như kim châm, nhưng về sau rất có lợi cho việc tu luyện của nàng.
- Thật là vất và cho anh.
Mông Văn thấy Lâm Vân đã đồ mồ hôi. không khỏi có lỗi nói.
Diệp Điềm rốt cuộc nghe không nổi nữa. tranh thủ thời gian rời đi. Không ngờ chị Văn lại còn nói lời "Vất và cho anh" cho tên Lâm Vân kia nữa. Thiệt là. đây là lời của một nữ nhân nên nói sao? Đợi lát nữa nhất định phải khuyên nhủ chị Văn. Đúng rồi, cái tay Lâm Vân kia là khách làng chơi lão luyện, hắn sẽ không lừa gạt chị Văn đi? Nhưng chị Văn đâu phải là loại người này.
Lâm Vân nghe thấy thanh âm rời đi của Diệp Điềm, không khỏi hiểu ý cười. Âm thầm tự nhủ, lòng hiếu kỳ của cô bé Diệp Điềm này thật lớn. Lâm Vân không muốn lãng phí thời gian, liền dạy cho Mông Văn một bộ khí công tâm pháp, rồi nói:
- Bộ khí công này chỉ cần cô kiên trì không ngừng tu luyện một thời gian ngắn, cô sẽ phát hiện chỗ tốt trong đó. Tốt lắm. hiện tại cô đi tắm rồi đi tu luyện đi. Tôi còn có việc khác phải làm.
Mông Văn một mực ghi nhớ công pháp mà Lâm Vân truyền thụ. Nghe Lâm Vân nói, lúc này mới phát hiện trên người mình bốc lên một mùi khó ngửi. Lập tức nhớ tới khi Lâm Vân giúp mình, mình đã rên rỉ ra tiếng, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng vì xấu hổ. Thật mắc cờ chết người. Nàng vội vàng chạy vào nhà tắm.
Lâm Vân lắc đầu, cô nàng này thật thích sạch sẽ, trên người có chút mùi đã không chịu nổi rồi.
- Chị Văn...
Diệp Điềm thấy Mông Văn đột nhiên từ bên trong phòng chạy ra. vội vàng gọi.
Nhưng Mông Văn không trả lời nàng mà trực tiếp chạy vào nhà tắm. rồi mới nói:
- Tiểu Điềm, lấy cho chị một bộ quần áo.
Diệp Điềm bất đắc dĩ. đành phải gõ gõ phòng của Lâm Vân. Lâm Vân thấy Diệp Điềm đi vào. trong lòng nghĩ, Diệp Điềm đến nơi này làm gì?
- Chị Văn nhờ tôi lấy mấy bộ quần áo.
Diệp Điềm nhìn thấy một vệt máu thật lớn ở giữa phòng, khuôn mặt đỏ lên nói. Âm thầm suy nghĩ, hai người này làm chuyện đó thật bạo a.
Lâm Vân thấy thế cũng mặc kệ nàng, nói với Diệp Điềm:
- Tôi tới phòng sách làm việc, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi.
Biết là Lâm Vân đi vào phòng sách để phác thào phương án, nên Mông Văn và Diệp Điềm không tới quấy rầy hắn. Mông Văn không có ý định ngủ. Nàng thấy Diệp Điềm nhìn mình có vẻ kỳ quái, thì cũng lơ đềnh. Cô em này chắc cho là mình và Lâm Vân đã làm việc đó. Việc đó vốn là giao dịch của nàng, không có gì phải xâu hố. Hơn nữa Lâm Vân có làm gì mình đâu.
Diệp Điềm đi ngủ, còn Mông Văn thì trở lại phòng của mình, tập luyện theo công pháp mà Lâm Vân đưa. Nàng biết Lâm Vân rất nhanh sẽ rời đi, nên tranh thủ thời gian tiếp thu công pháp, có gì không hiểu thì hỏi luôn.
Lâm Vân ở phòng sách, ghi ghi vẽ vẽ cả đêm. Ngày hôm sau,lúc đi ra đã là hơn 9h sáng. Mông Văn, Diệp Điềm. Lý Thanh và Mộng Chân đều đã ngồi ở phòng khách chờ hắn.
Thấy mọi người đã tới đồng đủ. Lâm Vân đi rửa mặt trước rồi mới ra nói chuyện với mọi người.
- Anh ăn cơm trước đi.
Mông Văn lúc nói đã mang theo cơm sáng tới. Lâm Vân nhìn thần thái của mọi người, phỏng chừng đều đã ăn qua. cũng không khách khí nữa.
Diệp Điềm nhìn Mông Văn. hôm nay chị Văn không đeo mặt nạ. còn chủ động giúp Lâm Vân bưng cơm ra. Chẳng lẽ chỉ ngủ một đêm mà đã thay đổi như vậy.
Lâm Vân ăn xong, nhìn mọi người nói:
- Đều đã đến vậy thì tôi liền nói kế hoạch của tôi cho mọi người. Chắc Mông Văn cũng đã nói qua. tôi muốn xây dựng một tập đoàn buồn bán lớn nhất thế giới. Đương nhiên, tôi chỉ đưa ra phương án sân xuất sản phấm. còn cụ thế thế nào thì do mọi người đi làm. về phần, có thể xây dựng được một tập đoàn như vậy hay không. thì phải xem khả năng của mọi người. Lý Thanh, cậu có suy nghĩ gì không?
- Tôi không có ý kiến, chỉ cần Lâm đại ca phân phó. tôi sẽ giúp chị Văn làm tốt chuyện này. Dù sao Thanh Bang của tôi cũng chỉ mới thành lập, nên tôi giải tán Thanh Bang dễ dàng hơn, chỉ giữ lại những người trung thành.
Lý Thanh không chút do dự nói.
Lâm Vân gật gật đầu. trong lòng tự nhủ. anh chàng Lý Thanh này đã hiểu ý của mình.
- Tốt, đã như vậy. tôi nói sơ lược kế hoạch. Tôi đã ghi lại cách thức chế tạo một loại sản phầm mới trong này. Hiện tại chúng ta sẽ coi sản phẩm này là sản phẩm chính. Tôi tin tưởng, sản phẩm này rất nhanh sẽ đứng đầu thế giới. Cho nên trong mấy năm tới chúng ta chỉ cần chuyên môn sản xuất sản phẩm này là được. Còn kế hoạch về sau. thì lúc trở về tôi sẽ tính tiếp.
Lâm Vân còn chưa nói hết, mọi người đã hai mặt nhìn nhau. Chỉ dựa vào một sản phẩm có thể xây dụng một để quốc buồn bán? Lâm tiên sinh cũng quá tự tin đi?
Lâm Vân thấy mọi người nghi vắn. tiếp tục nói:
- Đây là một loại thuốc, tôi tạm gọi là "Dường nhan hoàn". Loại thuốc này có tác dụng loại bỏ các vết mụn hay tàn nhan trên mặt, còn có thể làm làn da trở nên mềm mại. Thậm chí còn có tác dụng nâng cao tinh thần cho người dùng, làm chậm lão hóa. không có tác dụng phụ. Loại dược này còn có một ít hiệu quả khác, đến lúc đó mọi người tống kết đánh giá rồi viết ra. về thành phần và phương thức sản xuất của thuốc, tôi cũng đã nghĩ rõ trong đó. Có một số dược liệu thành phần chưa biết tên thì tôi đã vẽ ra.
Lâm Vân vừa nói tới đây. mấy người đã không khống chế được tâm tình.
Lại có loại thuốc nghịch thiên như vậy. Vì sao đến giờ chưa thấy ai làm ra? Tuy nhiên, còn có áo lót làm bằng "Vân Tằm Miên" làm tiền lệ ở phía trước, nên bọn họ cũng không dám nói đây là đồ giả. Lúc trước, có mấy người tin tưởng hiệu quả của áo lót "Vân Tằm Miên"? Cuối cùng chả phải là chấn động toàn cầu sao?
- vốn còn có một loại sản phẩm, nhưng tôi nghĩ chỉ cần loại thuốc này là đủ cho mọi người bận rộn rồi. nên tôi tạm thời sẽ không lấy ra. Hiện tại tôi đưa tư liệu sản xuất Dường Nhan Hoàn cho Mông Văn. Tôi tin tưởng chỉ cần một năm. mọi người sẽ thành công.
Lâm Vân nói tới đây, liền trở lại phòng sách lấy một chồng giấy dày đặc đưa cho Mông Văn. Kỳ thực cả đêm hôm qua hắn chỉ có thể viết được một bộ phương pháp sản xuất của một sản phẩm, còn sản phấm kia thì chưa có viết. Lâm Vân không muốn lãng phí thời gian vào mấy việc như vậy.
Trồng thấy tất cả mọi người sững sờ nhìn mình, Lâm Vân lại cười nói:
- Những lời tôi vừa nói lúc nãy đều là sự thật. Tin tưởng không lâu nữa đâu. mọi người sẽ biết rõ. về phần quá trình sảnh xuất dược phẩm. có chút phức tạp. Những tham số để sản xuất máy móc. tôi đều đã ghi trong đó. Việc sản xuất máy móc, mọi người có thể tới nhà máy điện từ Ưu Năng ở Phụng Tân. rồi nhờ Hàn Phúc Nguyên hỗ trợ. Tôi có một bức thư đưa cho ông ấy, ông ấy xem bức thư chắc chắn sẽ hỗ trợ.
- Cách điều chế dược phầm tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất cứ người nào. Cũng không thế chủ động lấy cách điều chế trong tay của Mông Văn. Tuy "Vân Tằm Miên" là tôi làm. nhưng vật kia không có cách nào làm hàng nhái. Mà sản phầm thuốc này lại có thể làm ra hàng nhái. Cho nên. quan trọng nhất là cam đoan sản phẩm không bị tiết lộ ra ngoài. Tôi nghĩ mọi người chắc rõ hơn tôi về điều này.
- Hiện tại chúng ta thành lập không phải là một công ty nhỏ. mà là một tập đoàn. Mà dươc phẩm chỉ là một phần trong đó mà thôi. Từ nay về sau chúng ta gọi tập đoàn này là Tập Đoàn Vân Môn.
- Về phần cô phần của công ty…
tôi phân phối như sau: Tôi chiếm 3 phần, còn lại 7 phần thì do Mông Văn quyết định. Lâm Vân nói xong nhìn mọi người.