Công Tử Điên Khùng

Nếu như là người kia, hôm đó khi mình ở Phụng Tân tổ chức hội diễn, hắn không phải là nghe qua vài câu sao? Lại có ánh mắt giống hệt như vậy, lẽ nào đây chính là người đó?

Nghĩ tới đây, Nguyễn Y cũng nhịn không được nữa, lập tức lên xe đuổi theo Lâm Vân.

Lâm Vân khi rời đi âm thầm buồn cười, Nguyễn Y này thật đúng là không có đầu óc. Nếu như là một người có đầu óc, thì đã trực tiếp xuống xe bắt mình và nói với mình rằng, hóa ra anh chạy đến đây sao, cuối cùng tôi cũng bắt được anh rồi.

Lúc đó mình thực sự cho rằng đã bị cô ta nhận ra, cô ta xuống xe nhìn trước nhìn sau một hồi, cho dù ngu ngốc cũng biết cô ta không nhận ra mình.

Lâm Vân đang định gọi một chiếc xe để đến đại viện Lâm gia, sau đó đi thăm Lâm Hinh. Tiện thể hỏi luôn Lâm Hinh có về Phần Giang không, nếu có về thì cùng về thăm mẹ, dù sao cũng là thân sinh. Huống hồ mẹ và em gái vẫn luôn thương nhớ mình, để mình có được sự ấm áp của tình thân. Tìm Vũ Tích cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, huống hồ còn có thể có một chút tin tức của Lão Yêu. Bây giờ mình không có việc gì gấp, không tới đó thăm thì cũng khó nói.

Nhưng khi Lâm Vân đang suy nghĩ có đi đến đại viện Lâm gia hỏi han tình hình của Lâm Hinh hay không, thì chiếc BMW màu đỏ của Nguyễn Y dừng ngay trước mặt hắn.

Lâm Vân thấy Nguyễn Y lại lần nữa đuổi theo, trong lòng nghĩ sẽ không phải là bị phát hiện gì rồi chứ. Theo lý mà nói Nguyễn Y này nhìn qua nếu không nhận ra mình, hẳn là sẽ không xác định mình là người bắt cóc cô ta tối hôm đó một cách nhanh như vậy.

- Anh không cần tôi ký tên sao?

Câu hỏi của Nguyễn Y khiến Lâm Vân thấy khó hiểu.

Còn có ca sĩ chủ động lên yêu cầu được ký tên cho người khác, Lâm Vân thực tại không còn lời gì để nói. Tuy nhiên hắn biết Nguyễn Y hẳn là có chỗ nghi ngờ với mình.

- Đây là thật sao?

Lâm Vân lộ ra thần sắc ngạc nhiên vui mừng:

- Cô chờ nhé.

Nói xong Lâm Vân đi đến bên đường, nói lớn với một người qua đường:

- Ca sĩ Nguyễn Y muốn ký tên cho tôi, nhưng tôi lại không có giấy và bút, ông anh có không, cho tôi mượn chút đi. Nhanh chút đi, nếu không người ta đi mất.

- Thần kinh…

Người này lời còn chưa nói xong, lập tức kinh hỉ reo lên:

- Thật sự là Nguyễn Y, ah, là Nguyễn Y….

Làm gì còn quan tâm đến Lâm Vân nữa, gã sớm đã chạy về phía Nguyễn Y rồi.

- Nguyễn Y ở đâu? Ở đâu hả?

Trong khoảng thời gian ngắn ven đường vắng vẻ đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, ùn ùn lao tới.

Khi Lâm Vân quay đầu lại nhìn, thì đúng lúc nhìn thấy chiếc BMW màu đỏ của Nguyễn Y hốt hoảng rời đi. Khóe miệng nhếch cười, muốn đấu với tôi sao, cô còn non và xanh lắm.

Nguyễn Y trong lòng tức giận đến mức nghiến răng ken két, nhưng nhiều người vây đến như vậy, cũng không thể tránh được, đành phải hốt hoảng rời đi. Nhưng trong lòng càng có nghi ngờ với lớn với chuyện Lâm Vân chính là người đã bắt cóc mình hôm đó, thậm chí đã khẳng định đến 80% là do người này làm.

Lâm Vân đi tới đại viện Lâm gia, Dư Dục thấy Lâm Vân rất là tôn kính, thậm chí ngay cả thủ vệ của đại viện cũng cảm thấy kinh ngạc. Dư Dục này là trợ thủ đắc lặc của Lâm lão gia, thậm chí còn thân thiết hơn cả với con trai ông ta. Dư Dục này đối với bất kỳ người nào trong Lâm gia cũng không tôn kính như thế, nhiều lắm cũng chỉ là cái gật đầu mà thôi.

Thật không ngờ một anh bạn trẻ đời thứ ba Lâm gia, lại khiến Dư Dục này cẩn trọng như vậy. Xem ra người này không đơn giản đâu!

Dư Dục dẫn Lâm Vân tới thư phòng, Lâm Lộ Trọng đã đợi bên trong. Tâm tình của ông đối với người cháu trai mới gặp một lần này của mình bức thiết hơn ai hết.

Lâm Lộ Trọng đã gặp qua nhiều dạng người, nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Vân, đã sinh ra một loại cảm giác không cách nào nhìn thấu được. Con cháu Lg nhìn thấy mình không ai không câu nệ, nhưng Lâm Vân này lại rất bình tĩnh. Chỉ vô cùng đơn giản gọi một câu “Tam gia gia” rồi không nói thêm gì nữa.

So với Lâm Vân chụp trong ảnh mà nói, người cháu trai trước mắt này không biết mạnh đến mức nào, Lâm Lộ Trọng thậm chí có một loại cảm giác, Lâm Vân này có một loại ý vị vượt khỏi thế tục. Cả người toát lên sự bình tĩnh, sừng sững không thể lay chuyển, người này tuyệt không phải người thường. Trạng thái này của hắn, tới Tần gia trả thù tuyệt không phải là hành vi mãng phu đơn giản.

Chính là nói tin tức ban đầu truyền ra, nếu là người của Lâm gia đắc tội với vợ của hắn, hắn muốn đánh gãy chân người của Lâm gia, câu nói này tuyệt đội không phải nói bừa. Hắn khẳng định có thể làm được, hơn nữa sẽ làm. Lâm Lộ Trọng đột nhiên cảm thấy lạnh dọc sống lung, Lâm Vân này đã không phải là người mà ông ta có thể khống chế, cho dù ông ta có lợi hại hơn đi nữa. Về sau chỉ có thể phụ thuộc vào Lâm gia của Lâm Vân, chứ không có phụ thuộc vào Lâm Vân của Lâm gia.

- Cậu ngồi xuống đi.

Lâm Lộ Trọng rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói với Lâm Vân.

- Lần này gọi cháu đến, muốn hỏi cháu có hứng thú với việc trở thành gia chủ đời sau của Lâm gia không.

Lâm Lộ Trọng sau khi nhìn thấy Lâm Vân, cảm thấy dù có nói những lời nhảm nhí khác đối với hắn đều là dư thừa. Trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, tuy ông ta biết Lâm Vân rất có thể không có một chút hứng thú với vị trí gia chủ này.

- Cháu không có hứng thú, Lâm gia nhân tài xuất hiện lớp lớp. Cháu nghĩ tam gia gia có thể tìm được một nhân tuyển thích hợp. Cháu thích cuộc sống tự do tự tại, không thích bị trói buộc.

Lâm Vân ngôn ngữ bình tĩnh, tuy nhiên trong lời nói vẫn giữ sự kính cẩn.

Lâm Lộ Trọng thấy thái độ Lâm Vân, trong lòng cuối cùng cũng có một chút an ủi. Chỉ có điều sau khi nhìn qua Lâm Vân, biết rõ Lâm Vân sẽ không đồng ý trở thành gia chủ của Lâm gia. Nhưng sau khi nhận được câu trả lời chính xác của hắn, vẫn không khỏi có chút thất vọng.

- Ừ, nếu đã vậy thì chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa. Ta nghe cha cháu nói, mấy năm trước có thể có bệnh gì đó, làm sao mấy về sau đột nhiên khỏi được, còn học được bản lĩnh như vậy?

Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân không muốn quay về Lâm gia, trong sự thất vọng cũng muốn biết rốt cuộc Lâm Vân đã gặp được điều gì.

Lâm Vân đương nhiên sẽ không nói mình từ đại lúc Thiên Hồng đến, tuy nhiên đối vớ câu hỏi của Lâm lão gia nếu trả lời mơ hồ, e là sau này sẽ bị hoài nghi.

- Hai năm trước, cháu được một vị tiền bối nói là có chút nguồn gốc với Lâm gia để ý đến, sau khi trị khỏi bệnh cho cháu, còn dạy cháu rất nhiều thứ. Những thứ mà cháu học được này đều là học từ ông ấy.

Lâm Vân nói xong, hắn cảm thấy cho dù Lâm lão gia có chút nghi ngờ về lời nói của mình, nhưng không gian tưởng tượng cũng rất rộng, thậm chí hắn có thể bổ sung đầy đủ lời nói dối này.

Quả nhiên Lâm Vân sau khi nói xong, Lâm Lộ Trọng cúi đầu trầm tư một hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên nói:

- Nếu đã như vậy, thì ta sẽ không hỏi nữa. Chân của Lâm Khải là do cháu đánh gãy hả?

- Vâng.

Lâm Vân trả lời rất đơn giản, hắn không cần thiết phải giải thích chi tiết.

- Vì sao vậy?

Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân rất là sảng khoái thừa nhận, cũng không có kinh ngạc. Với thực lực của Lâm Vân mà nói, loại chuyện này hắn chẳng cần gì phải phủ nhận cả.

- Cháu vào viện cũng là do y hạ thuốc, và nhiều lần y dây dưa với Vũ Tích. Cháu không giết y đã là may mắn cho y rồi. Nếu đổi lại là bây giờ, cháu sẽ không chút do dự mà giết y.

Lâm Vân tuy nhiên đối mặt với Lâm Lộ Trọng, nhưng nói chuyện vẫn là dựa theo ý của mình để nói, không có một chút ý giấu diếm nào.

Lâm Lộ Trọng gật gật đầu, biết rõ Lâm gia nếu như chọc giận tới hắn, hắn sẽ không lưu tình như vậy. Thầm thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ thôi cứ như vậy đi, dù sao Lâm Vân thế càng lớn, thì Lâm gia đi theo sau cũng có được càng nhiều chỗ tốt.

- Đợi lát nữa cùng ăn cơm đi.

Lâm Lộ Trọng đã biết Lâm Vân nghĩ gì, không tiếp tục dây dưa không rõ trên vấn đề này nữa. Ông ta biết rõ dù nói thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Lâm Vân.

Lúc này Dư Dục đột nhiên gõ cửa bước vào, nói:

- Lâm lão, Trưởng ban Lý đến rồi, bây giờ đang đợi ở phòng khách.

- Lý Ly?

Lâm Lộ Trọng lập tức biết được mục đích tới của gã. Lâm Vân liên tiếp đụng vào Hàn gia và Tần gia, chuyện lớn như vậy đều được bên trên giấu diếm, Lý gia gã thế lực dù có lớn cỡ nào cũng không thể qua được Tần gia, Lý Ly này tới là muốn hòa hảo với Lâm gia rồi.

Lâm Lộ Trọng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào. Lý Ly này có thể đích thân đến Lâm gia tạo mối hòa hảo, đây cũng không khác gì việc bồi lễ xin lỗi. Tâm thái chán chường khi vừa rồi bị Lâm Vân từ chối bỗng chốc đã tan biến. Trong lòng tự nhủ bất luận Lâm Vân có ở lại hay không Lâm gia, Lâm Vân này vẫn luôn là người của Lâm gia. Ngay cả Lý Ly cũng phải chú ý đến sắc mặt của Lâm Vân, đến nhà nhận lỗi, Lâm gia về sau còn có gì phải sợ hãi.

Nghĩ thông suốt tầng quan hệ này, Lâm Lộ Trọng ha ha cười:

- Lâm Vân, cháu cùng Tam gia gia xuống gặp Trưởng ban Lý nào.

Lâm Vân thấy thế cười nhạt một tiếng, hắn đương nhiên biết rõ lão gia tử nghĩ. Tuy nhiên cái này không liên quan đến hắn, ông ta muốn nhờ vào thế của mình đó là chuyện của ông ta, mình có rat ay hay không đó là chuyện của mình. Lâm Vân hắn làm việc có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vì chuyện của Lâm gia mà chủ động đi đối phó người khác.

Hắn không có sở thích bênh vực kẻ yếu này, trừ phi hắn cho rằng việc này nên làm, nếu không cho dù Lâm Lộ Trọng tự mình đến cầu hắn, hắn cũng sẽ không đi. Bởi vì đối với Lâm gia hắn cũng không có bất kỳ lòng trung thành nào.

Lý Ly, Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoa quốc, một nhân vật quyền lực.

Lâm Lộ Trọng cùng Lâm Vân đi vào phòng khách, Lý Ly vội vàng đứng lên,

- Ủy viên Lâm, hôm nay tôi xem như không mời mà đến rồi. Mong ông đừng làm như người xa lạ.

Miệng thì nói chuyện, nhưng ánh mắt thì nhìn Lâm Vân. Lòng tự nhủ hay cho một tiểu tử tinh thần anh tuấn. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lười biếng, cùng với ánh mắt sáng ngời không thể nói rõ, khiến người ta vừa nhìn liền biết đây là một nhân vật không sợ bất cứ chuyện gì. Lý Ly người già thành tinh, thấy Lâm Vân đương nhiên lập tức liền biết, vị này mới chính là chủ mà mình thực sự phải bái phỏng.

Vội vàng nói với Lâm Vân:

- Vị này nhất định chính là Lâm Vân Kỳ Lân của Lâm gia rồi, quả nhiên là anh vĩ phi phàm à. Một nhân tài thực sự.

Lâm Vân cười nhạt một tiếng, không nói năng gì. Lúc Lý Ly đang lung túng thì Lâm Lộ Trọng nói:

- Trưởng ban Lý đại giá quan lâm, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này. Nào mời ngồi, mời ngồi. Dư Dục à, vào thư phòng của ta lấy Long Tĩnh rap ha một ấm đi.

Lý Ly nghe xong lời nói của Lâm Lộ Trọng, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Y cũng không cho rằng Lâm Vân không có tư cách này. Cho dù Lý gia y có tư đại đi nữa, Lý Ly cũng sẽ không tự đại đến mức cho rằng mạnh hơn Tần gia.

Huống hồ thân phận của Lâm Vân đã chắc chắn, hắn không ngờ là huấn luyện viên của 'Long Ảnh'. Thân phận này đã là rất lợi hại rồi, nhưng đây chỉ là tảng băng ngầm. Lâm Vân không ngờ trong lần diễn luyện trong rừng nhiệt đới Amazon, đã giết nhiều lính đặc chủng như vậy. Trong đó thậm chí bao gồm cả mười mấy lính đặc chủng của “hổ nha”.

Cái này đã không thể dùng huấn luyện viên của 'Long Ảnh' để đánh giá. Tác dụng mà Lâm Vân vì quốc gia lập được công lớn trong lần này, nhìn Tần gia bị Lâm Vân hành hạ như vậy cũng không có bất kỳ tin tức nào lọt ra, thì biết được Lâm Vân đã không phải là người mà Lý gia y có thể chọc đến được.

Lúc vày Dư Dục đã pha xong một ấm trà Long Tỉnh và mang tới, rót trà cho ba người Lâm Vân, Lâm Lộ Trọng và Lý Ly.

- Uống trà đi. Long Tỉnh này tuyệt đối là đồ mới đó. Một người bạn cũ của tôi mấy ngày trước mang về từ Tây Hồ.

Lâm Lộ Trọng bưng cốc trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Lý Ly bây giờ dù có trà tốt như thế nào y cũng uống không ra gì. Bưng cốc trà lên nhấp một chút, rồi lại đặt cốc xuống, lập tức nói:

- Lý Hiếu Thành nhà tôi làm việc không có chút chừng mực nào hết, đã đắc tội với huấn luyện viên Lâm. Nhưng vẫn mong Huấn luyện viên Lâm chớ để trong lòng. Có yêu cầu gì, chỉ cần Lý gia chúng tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm không chút do dự. Lần này Chủ tịch tỉnh tỉnh Tô Nam sẽ bị điều đi, tôi lại cho rằng gia đình Ủy viên Lâm phù hợp với vị trí này nhất.

Lâm Lộ Trọng giật mình, cái này Lý Ly bỏ ra tiền vốn không nhỏ à. Người ước có được cái ghế Chủ tịch tỉnh Tô Nam cũng không phải một người hai người đâu. Lâm Lộ Trọng tự biết người của Lý gia không ai có hi bọng cả. Nhưng nếu Lý Ly nói như vậy, chính là nói y có cách để thuyết phục mấy tên còn lại có quyền bỏ phiếu với chuyện này.

Tuy nhiên y gọi Lâm Vân là huấn luyện viên, chứng tó đã rất rõ ràng biết được thân phận của Lâm Vân rồi. Nhưng đảo mắt Lâm Lộ Trọng lại cười khổ một tiếng. Lý Ly này hẳn là không có phương hướng chính xác, nên y mới cho rằng chỉ cần thu phục được Lâm Vân thì sẽ dễ nói chuyện. Bởi vậy không khỏi uống thêm một cốc nước, nhưng không nói thêm lời gì.

Theo ông ta việc này như vậy đã rất tốt rồi. Cho dù không có vị trí Chủ tịch tỉnh, Lý Ly này đến là để nói rõ y đã đứng về phía Lâm gia rồi. Trên phương diện chính trị, không có địch nhân và bằng hữu vĩnh viễn. Nếu Lý gia muốn đứng trên lập trường của Lâm gia, tác dụng về sau đối vớ Lâm gia là vô cùng lớn.

Lâm Lộ Trọng nhìn nhìn Lâm Vân, thấy Lâm Vân không có bất kỳ biểu lộ gì, vẫn chỉ uống nước mà không nói. Rất rõ ràng là cho rằng chuyện này không có bất kỳ tác dụng gì với hắn. Lâm Lộ Trọng cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ tuy nhiên người của Lý gia một mực đuổi theo cậu, nhưng kẻ giết người dường như là Lâm Vân cậu đấy. Không ngờ còn biểu lộ như người khác còn thiếu nợ cậu nhiều lắm vậy.

Lý Ly cáo già, vừa nhìn là biết chuyện này chẳng có chút hấp dẫn với Lâm Vân. Y cắn răng một cái, từ trong túi của mình lấy ra một chiếc hộp ngọc nhỏ, đưa cho Lâm Vân:

- Đây là một chút đồ mà Lý gia chúng tôi không dễ có được. Nếu huấn luyện viên Lâm thích, thì cầm lấy đi.

Lâm Vân vào lúc Lý Ly lấy chiếc họp ngọc ra thì tinh thần chấn động. Thứ đồ này Lý gia sao lại có được vậy?

Thấy Lâm Vân nhận hộp gỗ từ tay mình, Lý Ly cuối cùng cũng thoáng thở phào một cái.

- Thứ này ông lấy ở đâu vậy?

Lâm Vân mở hộp ra quả nhiên phát hiện một viên linh thạch, hắn kiềm nén kích động trong lòng, chằm chằm nhìn Lý Ly hỏi.

Lý Ly nhìn nhìn Lâm Vân, đột nhiên có cảm giác, vật này đối với hắn là vô cùng quan trọng. Thậm chí nhờ nó có thể hòa giải được với Lâm gia cũng là điều không phải không thể.

- Lý Thành nhà tôi và cậu…

Lời của Lý Ly còn chưa nói hết, đã bị Lâm Vân chặn ngang.

- Được, nếu câu trả lời của ông khiến tôi hài lòng, chuyện trước kia của Lý gia có thể được xóa bỏ.

Lâm Vân không chút do dự đồng ý yêu cầu của Lý Ly. Đối với hắn mà nói, nếu có nguồn gốc của linh thạch, đừng nói chút cừu hận này của Lý gia, cho dù Lý gia có giết mấy người của Lâm gia, cũng chẳng can hệ gì đến hắn. Hắn cũng có thể từ bỏ việc kết thù với Lý gia.

Lý Ly thấy Lâm Vân đã đáp ứng chuyện của mình, không còn để ý tới thần sắc của Lâm Lộ Trọng, vội vàng nói ra:

- Đây đã là chuyện của năm mươi năm trước rồi, lúc đó tôi chỉ có mười một tuổi. Năm đó tôi và cha tôi còn ở Tứ Xuyên. Bởi vì khi cùng đám bạn chơi đùa bên ngoài, trong một gian đạo quan cũ nát đã phát hiện một đạo sĩ đã chết. Lúc đó đám bạn đều bị dọa đến mức chạy không còn mống nào. Còn tôi thì lì hơn một chút. Tôi đã phát hiện bên cạnh đạo sĩ có một cái hộp gỗ, khi tôi lấy cái hộp gỗ lên dường như nghe thấy thanh âm gì đó rất ghê người. Nên không dám nhìn nhiều, lập tức bỏ chạy.

- Vậy lúc đó ông còn nhìn thấy gì nữa không?

Lâm Vân chau mày.

- Lúc đó bên cạnh cái hộp gỗ dường như còn có mấy thẻ tre. Nhưng lúc đó tôi rất sợ, nên cũng không dám lấy. Trong cái hộp này có một hòn đá, hình dáng rất là đẹp. Cho nên tôi luôn giữ nó bên cạnh mình. Nhưng về sau tôi phát hiện, mỗi khi tôi tu luyện võ thuật gia truyền, chỉ cần có hòn đá bên cạnh, đều cảm thấy tiến bộ rất nhanh. Tôi nghĩ cái này hẳn là hữu dụng với cậu.

Lý Ly nói xong, thở phào một cái. Thầm nghĩ, xem ra hòn đá này quả thực là hữu dụng đối với Lâm Vân.

- Đạo sĩ mà ông phát hiện là ở chỗ nào?

Lâm Vân hỏi.

- Ở khoảng một trăm km phía đông thành phố Mi Sơn bây giờ, có một sơn thôn nhỏ bên Phổ hà. Hai mươi năm trước tôi có qua đó một lần, chỉ có điều đạo quan đó đã không còn nữa. Nhưng sơn thôn đó và di chỉ của đạo quan vẫn còn. Về phần bây giờ như thế nào, thì tôi không biết.

Lý Ly trả lời rất chi tiết.

- Ừ, Lý Nghĩa là gì với ông?

Lâm Vân đột nhiên hỏi ra một chuyện chẳng liên quan gì.

Lý Ly sửng sốt một chút, rồi trả lời ngay:

- Lý Nghĩa là người anh trai tôi nhận nuôi. Sau khi nhận nuôi nó mới được mấy tháng thì anh ấy qua đời. Nên tôi dẫn theo nó bên cạnh, xem như con mình. Hiện tại Lý gia chúng tôi cũng không mấy người biết nó không phải là người của Lý gia.

- Nghe nói Lý Nghĩa còn có một người sư phụ, là môn chủ của Bát Quái Môn đúng không?

Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân hỏi về chuyện của Lý Nghĩa, cố ý nhắc tới chuyện này. Ông ta sợ Lâm Vân tuổi trẻ không biết sự lợi hại của môn chủ Bát Quái Môn.

- Đúng vậy, Thương Giác môn chủ của Bát Quái Môn, không phải là người Lý gia chúng tôi có thể thao túng. Chuyện này thì tôi bất lực.

Ý trong lời nói của Lý Ly rất rõ ràng. Thương Giác muốn tìm Lâm gia báo thù không liên đến y, y cũng không thể đi ngăn cản Thương GIác đến đây. Cho nên nói ra trước, hi vọng Lâm gia sẽ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với Lý gia.

- Tôi biết rồi…

Lâm Vân đơn giản nói thêm ba từ này rồi im lặng không nói gì thêm nữa. Chưởng đao của Lý Nghĩa rất lợi hại, không biết sự phụ của gã thế nào.

Lý Ly biết rõ mối hiềm khích này của Lý gia và Lâm gia cuối cùng cũng tạm thời hòa hoãn. Lúc trước khi y biết được Lý Nghĩa bị giết, lửa giận cũng ngút trời. Quyết định của Lý Hiếu Thành lúc đó y đã đồng ý không chút do dự, nhưng sau khi y biết rõ kết cục của Hàn gia và Tần gia, mới bắt đầu cố kỵ với Lâm Vân này.

Nhưng điều tra tiếp theo của y càng khiến y kinh hãi. Y phát hiện Lâm Vân này không ngờ là huấn luyện viên Lâm Vân của “Long Ảnh”, lúc này mới càng khiến cho y đứng ngồi không yên. Đắc tội với loại người này, ngay cả Tần gia cũng không thể làm gì được với hắn, thì mình có thể như thế nào với hắn đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui