Công Tử Điên Khùng

- Mình còn tưởng nam sinh của lớp mình bị mù nữa, xem ra không phải như vậy. Mình thật muốn xem bên trong mấy bức thư này ghi gì. Nhưng chắc cũng chả có gì hay mà xem. Không phải nói ngưỡng mộ thì cũng là yêu em ngay cái nhìn đầu tiên gì đó. Chỉ là hơi tức vì hai năm nay mình mới có nhận được bốn bức thư tình.

Bùi Tiệp nói xong, lộ vẻ không cam lòng.

- Cậu còn tốt hơn mình Mình mới nhận được hai bức. Vương Yến là mỹ nữ, chắc thu được nhiều hơn chúng mình rồi.

Lưu Lệ Quyên quay đầu hỏi.

- Mình chỉ có hơn hai mươi bức thôi, còn kém Vân Tích xa lơ xa lắc. Vân Tích thật là kiên nhẫn. Nếu là mình. mình đã mở ra xem hết rồi.

Vương Yến nói.

- Kỳ thật, mình cảm thấy không phải là Vân Tích kiên nhẫn, mà cơ bản cậu ấy coi những bức thư này là những thứ bỏ đi, không đáng xem xét. Mà cậu ấy không trả lại hay hồi đáp bọn họ vì tính cách của cậu ấy rất thiện lương. Cậu ấy không muốn mấy nam sinh kia tự ti hay là mất mặt. Mình cảm thấy Vân Tích không giống với những sinh viên chúng mình lắm. Mà có vẻ như cậu ấy đã yêu vị huấn luyện viên Lâm trên bộ phim kia rồi phải. Các cậu có thấy từ lần xem bộ phim ấy xong, cậu ấy có vẻ sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều không? Còn có, mình nhớ lần đó đi xem phim, cậu ấy còn nói:” Nếu như anh ấy thực sự là Lâm Vân, thì mình rất muốn gả cho anh ấy.” Lúc đó mình còn bất ngờ vi Vân Tích có thể nói ra được như vậy.

- Bây giờ nghĩ lại chắc cậu ấy thích những chàng trai như anh chàng Lâm Vân kia vậy. Nếu không phải mặt của cậu ấy có sẹo, thì mình nghĩ cậu ấy rất xứng với anh chàng huấn luyện viên Lâm kia rồi. Nhừng dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán của mình. Còn các cậu thấy thế nào?

Bùi Tiệp nói xong còn ra vẻ chờ mong.

- Mình thấy cậu suy đoán rất có lý. Nhưng cho dù mặt của Vân Tích trở lại bình thường, cậu ấy cũng không có khả năng đến với vị huấn luyện viên Lâm của Long Ảnh kia đâu. Hai người vốn không cùng một thế giới. Về cơ bản có thể nói hai người giống như hai đường thẳng song song vậy, không thể giao nhau được.

- Một người như huấn luyện viên Lâm, khẳng định có rất nhiều gia tộc lớn thèm muốn, đâu tới phiên dân chúng như bọn mình. Mình nghĩ vẫn nên tính kế để ăn cơm của đám nam sinh kia a.

Vương Yến bắt đầu nghĩ về kế sách của Lưu Lệ Quyên.

Hôm nay đã là ngày 10 tháng 9, còn có 10 ngày nữa là tới cuộc ước hẹn với Lâm Vân rồi. Trong lòng Hàn Vũ Tích luôn bồn chồn, lo được lo mất. Buổi sáng tinh mơ sau khi từ biệt với các bạn cùng phòng, tuy còn hơn một tuần lễ, nhưng Hàn Vũ Tích không muốn lúc đó phải vội vội vàng vàng trở về. Nàng muốn trở về sớm một chút, đề phòng có bất trắc gì khi đi đường.

Nàng rất nhớ Lâm Vân, nhưng lại sợ đến lúc đó không gặp được hắn. Cái cảm xúc trong lòng đó thật không có cách nào nói rõ. Tâm lý chờ đơi, lo lắng, sợ hãi, khiến cho nàng không thể bình ổn tâm tình được.

Lúc Hàn Vũ Tích lần nữa trở về Phần Giang, thì không thấy Mỹ Na ở nhà. Phòng của nàng thì không biết bị ai dọn đi toàn bộ rồi. Mà phòng của Mỹ Na vẫn như vậy.

Đang nghĩ Mỹ Na có phải đi làm, nhưng lại phát hiện phòng của Mỹ Na chỉ có giường và chăn mền, các đồ dùng khác đều bị dọn đi rồi.

- Vũ Tích, cháu đã trở lại rồi à?

Đang lúc Hàn Vũ Tích muốn dọn dẹp, thì nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại là bác gái cho thuê nhà.

- Vâng, mà Mỹ Na dọn đi đâu rồi bác?

Hàn Vũ Tích vội vàng hỏi.

- Hiện tại Mỹ Na tới Yên Kinh làm việc rồi. Tuy nhiên con bé vẫn trả đủ tiền hàng tháng cho ngôi nhà này. Con bé bảo để dành khi nào cháu về thì có chỗ mà ở.

Bác gái thuê nhà liền trả lời.

- Vậy ạ..

Trong lòng Hàn Vũ Tích tự nhủ, không biết Mỹ Na làm gì ở Yên Kinh? Con bé làm gì có thân thích hay người quen nào ở đó đâu?

- Bác gái, bác biết vì sao Mỹ Na tới Yên Kinh làm việc không?

Hàn Vũ Tích kỳ quái hỏi.

- Hình như một người anh trai nào đó của con bé làm ở đó thì phải. Bác cũng không biết rõ ràng lắm. Vũ Tích, nếu cần đồ đạc gì thì cứ nói với bác. Hiện tại bác có việc phải đi trước.

Bác gái chủ nhà nói xong liền rời đi.

- Vâng cháu biết rồi, cảm ơn bác.

Hàn Vũ Tích đợi cho bác gái chủ nhà rời đi, liền quét dọn căn phòng lại cho sạch sẽ.

Sau khi lau chùi xong thì vừa tắm vừa suy nghĩ, xem ra tối nay đành phải ngủ trong phòng của Mỹ Na rồi. Mà đồ đạc của mình không biết Mỹ Na có mang đi theo không? Tuy nhiên hiện tại Hàn Vũ Tích không có ý gọi điện thoại cho Mỹ Na.

Nàng thầm nghĩ một mình lẳng lặng chờ đợi Lâm Vân trở về, không muốn bất kỳ ai quầy rầy nàng.

Hàn Vũ Tích chuẩn bị xong những vật này, rồi muốn đi ăn cái gì đó. Còn chín ngày nữa, nhưng đối với nàng lại đằng đẵng như chín năm vậy. Lúc ở trường học còn có thể chậm rãi trôi qua, nhưng hiện tại chỉ có một mình chờ đợi, mới biết cái gì được gọi là dày vò.

Đi ra khu nhà, Hàn Vũ Tích đã bất tri bất giác đi được một lúc, rồi tới gần công ty. Nhìn công ty mình đã làm việc vài năm này, Hàn Vũ Tích không hề có chút hoài niệm nào. Tuy không biết là ai cung cấp thông tin cho Tần Thăng, nhưng Hàn Vũ Tích vẫn có thể đại khái đoán ra, người này chính là Phương Bình.

Buồn cười lúc trước mình vì nghe Phương BÌnh nói, mà tát Lâm Vân một câu. Vì cái tát này mà nàng không biết hối hận bao nhiêu lần. Không biết bao nhiêu lần muốn mở miệng xin lỗi Lâm Vân.

Có thể tượng tưởng lúc đó anh ấy sững sờ và khổ sở như thế nào. Nhưng anh ấy vẫn để lại quà cho mình ở Phụng Tân. Đó là bộ nội y hoa Sơn Trà, cũng là một trong mấy thứ mà mình trân quý nhất. Lúc nhận được bộ nội y hoa Sơn Trà này, nàng mới biết được, nguyên lai Lâm Vân cũng nghĩ tới mình, chứ không phải chỉ là mình tương tư một phía.

Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn, mới thấy mình đã đi tới quán cơm Hồ Nam.

Hàn Vũ Tích tiến vào quán cơm. Hiện tại còn sớm nên quán cơm không nhiều khách lắm. Chỗ ngồi lần trước với Lâm Vân vẫn để trống. Hàn Vũ Tích đi tới đó, ngồi xuống chỗ ngồi cũ của mình.

Mà chỗ ngồi đối diện không có ai, Lâm Vân chưa về. Hàn Vũ Tích sững sờ nhìn chỗ ngồi cũ của Lâm Vân, hiện tại nếu anh ấy ở đây thì thật là tốt.

- Xin hỏi cô cần gọi món gì?

Nhân viên phục vụ thấy cô gái kia đi vào rồi chỉ ngồi đó sững sờ, trong lòng rất là kỳ quái. Chỗ ngồi kia có cái gì đâu nhỉ, mà thường xuyên có nữ nhân tới đây rồi ngồi sững sờ. Lần trước có một cô gái rất xinh đẹp cũng thường thường đến đây ngồi ở chỗ đó bần thần. Mà cô gái lần này nếu không có sẹo trên mặt thì cũng là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Nghe có người gọi nàng, Hàn Vũ Tích thanh tỉnh lại, vội vàng nói:

- Chỉ cần một đĩa cá tiêu sả ớt là được rồi. Mà chị có thể bật bài “Làm người yêu của anh’ cho tôi nghe được không?

Nhân viên phục vụ rất là thật không biết nói gì, đến đây ăn mà chỉ gọi mỗi một món, không phải là quá ít sao. Nhưng khách đã yêu cầu như vậy, cũng chỉ đành gọi vào phòng bếp

- Một đĩa cá tiêu sả ớt nhé.

Không biết là vì nhân viên phục vụ này muốn Hàn Vũ Tích ăn xong sớm rồi rời đi, hay là do hiện tại ít khách ngồi, mà món cá tiêu xả ớt rất nhanh được mang lên.

Hàn Vũ Tích nhìn đĩa cá, cầm chiếc đũa gắp một miếng rồi cho vào trong miệng. Một cảm giác cay sè trực tiếp xông vào cổ họng của Hàn Vũ Tích, khiến nàng không ngừng ho khan, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống. Không biết có phải do vị cay của cá hay không.

“…Em biết anh sẽ không quên em, sẽ không vứt bỏ em một mình mà bay đi…”

Tiếng ca truyền tới, Hàn Vũ Tích nghe mê mẩn, thậm chí còn quên rằng mình tới đây là ăn cơm.

- Chị Vũ Tích….

Một tiếng kêu kinh ngạc cắt đứt sự chìm đắm trong tiếng ca của Hàn Vũ Tích.

Hàn Vũ Tích ngẩng đầu lên, rõ ràng thấy Tô Tĩnh Như. Tô Tĩnh Như có vẻ rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Vũ Tích ở đây. Hàn Vũ Tích vừa cười vừa nói:

- Tĩnh Như, em cũng tới nơi này à? Ngồi đi..

- Mặt chị…

Tô Tĩnh Như không nói tiếp nhưng nước mắt đã không nhịn được rơi xuống. Một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, ngay cả mình cũng phải ghen ghét, không biết là ai có thể nhẫn tâm như thế?

Hàn Vũ Tích lắc đầu không nói gì, nàng không muốn nói về chuyện này.

Tô Tĩnh Như cũng hiểu suy nghĩ của Hàn Vũ Tích, vội vàng chuyển chủ đề:

- Vũ Tích, chị trở về từ lúc nào vậy? Em tìm chị mãi mà không thấy…

- Chị vừa về từ hôm qua, các em có khỏe không?

Biểu lộ hiện tại của Hàn Vũ Tích có vẻ như rất bình thản. Ngoại trừ việc của Lâm Vân ra, các việc khác trong mắt nàng đều là có cũng được, không có cũng không sao.

Cảm thấy ngữ khí bình thản của Hàn Vũ Tích, Tô Tĩnh Như ngượng ngùng cười nói:

- Mọi người đều khỏe. Cam Dao trở về quê nên chưa liên lạc được. Từ Yên thì đang ở Phụng Tân quản lý công ty bên kia. Chỉ có em là rảnh rỗi….

Trong giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ và buồn chán.

Hàn Vũ Tích nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Như. Nàng không phải là không biết tâm tư của Tô Tĩnh Như, nhưng vật gì cũng có thể nhường, chỉ có lão công là tuyệt đối không thể cho người khác. Nên nàng chỉ trầm mặc, im lặng không nói. Hào khí lập tức trở nên xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui