Công Tử Điên Khùng

- Nàng là em gái của tôi, nhưng hiện tại tôi không biết con bé đang ở đâu.

Tuy hiện tại Hàn Vũ Tích có rất nhiều nghi vấn, nhưng nàng biết, nếu người này đã hỏi vậy thì chắc chắn y biết quan hệ giữa mình và Vũ Đình.

- Tốt, trả lời vấn đề đầu tiên. Hiện tại tập đoàn Vân Môn có tổng cộng bao nhiêu loại sản phẩm?

Tên này thấy Hàn Vũ Tích chỉ trả lời câu thứ hai, liền hỏi lại câu đầu tiên.

- Hiện tại công ty mới sản xuất Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn. Còn một loại sản phẩm điện tử thì đang trong quá trình sản xuất.

Hàn Vũ Tích đoán bọn chúng cũng biết về hai loại sản phẩm kia. Còn sản phẩm điện tử thì nàng nói nửa thật nửa giả. Cho dù bọn chúng không tin cũng không thể xác nhận lời này đúng hay sai. Mà từ câu hỏi của bọn chúng, Hàn Vũ Tích cũng đoán được vì sao mình bị bắt cóc. Là có liên quan tới hai loại sản phẩm Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn.

- Cô biết cái này cái gì không?

Tên kia không cho ý kiến, mà lại lấy ra một vật.

-….

Hàn Vũ Tích sững sờ nhìn vật trong tay của người nam tử, nhất thời không nói ra lời.

Lâm Vân thấy xương cốt của người này đã bị chém thành vài khúc, mới thở dài một hơn. Nhổ cái ám khí sau lưng ra, sờ vào thì thấy lạnh buốt. Thoạt nhìn như một chùy bị bép hai đầu. Không biết là ám khí gì?

Để cái chùy kia một bên, Lâm Vân vội vàng vận chuyển tinh lực để vết thương ngừng chảy máu. Vừa rồi có cảm giác như sau khi giết xong cái tên xương cốt kia, cái ám khí giống như đình chỉ đâm vào vậy. Nếu không mình chắc đã mất mạng. Cái ám khí này thật thần kỳ.

Nuốt một cọng cỏ Hầu Nhi, Lâm Vân lập tức đi tới bên cạnh hộp rồi mở ra. Một đống linh thạch sáng ngời khiến cho Lâm Vân suýt nữa hôn mê vì cao hứng. Số linh thạch này tuyệt đối phải gần năm mươi viên. Mà số linh thạch này nhiều nhất chỉ chiếm một tầng của hộp đá mà thôi.

Số còn lại chắc đã bị tên xương cốt kia lãng phí gần hết. Cái tên hỗn đản đó lại dùng phương pháp như vậy tiêu hao linh thạch, thật đúng là ngu như bò.

Tuy nhiên, có thu hoạch như vậy, Lâm Vân đã rất vui mừng rồi. Thật không ngờ chỉ một chuyến đi mà thu hoạch lớn như vậy. Tranh thủ thời gian thu toàn bộ chiếc hộp ngọc lớn và linh thạch vào trong Tinh Giới. Lại nhìn hộp đá, bên trong còn có một tấm da cừu, một cái thẻ ngọc và một cái thẻ tre. Cầm tấm da cừu nhìn thoáng qua, đây là những lời mà tên xương cốt kia ghi.

“Ta là người của Đổng gia ở Thái Ninh, tên là Đồng Trình. Năm 1954 thì bị vây khốn ở dưới đại điện Phổ Hà này, không thể tìm được đường ra. Nhưng may mắn chỗ này còn có mấy trăm viên đá kỳ quái màu trắng”

Lâm Vân thầm hận, mấy trăm viên linh thạch lại bị tên kia lãng phí chỉ còn bốn mươi tám viên. Nhưng kỳ quái là những mảnh vụn của linh thạch biến đi đâu hết rồi? Theo cách tu luyện của người này, thì hẳn là vẫn còn rất nhiều mảnh vụn mới đúng. Sao mình lại không thấy nhỉ? Lâm Vân đành phải xem tiếp.

“Trong đó còn có hai thẻ tre, một thẻ ngọc và một bộ công pháp Hấp Hồn Quyết, công pháp đã bị ta phá hủy. Một cai thẻ tre ghi lại khẩu quyết Tu Thần. Pháp quyết này vô cùng thần kỳ. Sau khi tu luyện có thể phóng ý niệm ra ngoài. Mọi sự vật trong phạm vi 5km đều có thể cảm nhận rõ. Nhưng ta chỉ luyện đến phạm vi đó mà thôi. Xa hơn nữa sẽ không cảm nhận được gì.”

Lâm Vân cầm thẻ tre lên, quả nhiên có viết chằng chịt những chữ phồn thể. Cẩn thận đọc qua một lần, quả nhiên là Tu Thần Quyết mà người kia nhắc tới. Lâm Vân rất là kích động, không ngờ mình lại gặp cơ duyên lớn như vậy. Có công pháp này trong tay, mình cũng không cần luyện tới ba sao là có thể luyện ra Thần Thức. Bỏ thẻ tre xuống, tiếp tục đọc.

“Sau khi phát hiện ra sự thần kỳ của Tu Thần Quyết, ta liền quyết định không ngừng luyện tập, bỏ lại quyền pháp của Đồng gia. Tu luyện xong Tu Thần Quyết ta lại phát hiện, nếu sử dụng thêm cả Hấp Hồn Quyết, ta có thể hấp thu hồn phách của người khác vào người. Mỗi lần hấp thu, thì Tu Thần Quyết của ta lại cao hơn một tầng. Thậm chí cả lực lượng cũng tăng trưởng.”

Lâm Vân nhìn thêm thì không thấy ghi gì về Hấp HỒn Quyết kia. Xem ra công pháp đó đã bị y phá hủy. Tuy nhiên Lâm Vân cũng không thích loại công pháp đó lắm. Không nói đến sự tà ác của nó, mà hiệu quả của nó còn kém xa công pháp Tu Tinh của mình.

Tiếp tục xem tấm da cừu

“Là do ta nhổ cái chùy sắt ở cạnh cánh cửa, mới bị nhốt ở trong căn phòng này. Nhưng về sau ta lại phát hiện cái chùy này như có linh tính. Ta thử sử dụng ý niệm để khống chế nó. Rõ ràng có thể sử dụng rất như ý.”

Có thể sử dụng thần thức để khống chế? Chẳng lẽ cái chùy này là một pháp khí? Lâm Vân vội vàng bỏ tấm da cừu xuống, nhặt cái chùy sắt lên. Vận chuyển tinh lực thăm dò, liền lắp bắp kinh hãi. Quả nhiên là một pháp khí, thứ pháp khí chỉ có trong truyền thuyết.

Lâm Vân chưa từng gặp qua một cái pháp khí nào, mà chỉ biết đây là pháp khí mà thôi. Cũng không biết cấp bậc và tác dụng của nó ra sao. Lâm Vân suy nghĩ, đợi cho mình tu luyện thành công Tu Thần Quyết này thì sẽ có thể luyện hóa pháp khí.

Nói như vậy, cái thanh kiếm sắt kia cũng là một thanh pháp khí. Nhưng cái tên xương cốt cũng không nói tới việc y đi vào trụ băng a. Nhìn tiếp lời nhắn nhủ ghi trên da cừu.

“Ta tưởng sẽ chết đói ở đây, nhưng lại phát hiện trong này có thạch nhũ. Một một tuần chỉ có một giọt thạch nhũ. Mà càng ngày càng ít. Nhưng rõ ràng chỉ nhờ những giọt thạch nhũ đó đã giúp ta sống được vài chục năm. Ở chỗ này có tổng cộng hai căn phòng….”

Ghi tới đây thì đã hết, Lâm Vân suy nghĩ, không biết tại sao lại không viết tiếp? Chẳng lẽ lúc đó xảy ra chuyện gì sao? Hay là y không còn tâm tư gì để viết tiếp. Xem ra y khẳng định thông qua thần thức biết được cơ quan trong này. Hơn nữa còn muốn thông qua cơ quan vây kín mình ở đây. Chỉ là chưa kịp vây kín thì đã bị mình lấy mạng.

Mà một gian phòng nữa mà người kia nói là căn phòng nào? Lâm Vân không quản được nhiều như vậy, thu tất cả đồ vật trong hộp đá lại, rồi ngồi xuống bắt đầu chữa thương.

Tu vị một sao trung kỳ, lại có sự trợ giúp của linh thạch, hai ngày sau Lâm Vân đã trị khỏi toàn bộ vết thương. Lúc này mới nhớ tới là mình còn chưa gọi điện thoại cho Vũ Tích. Vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho nàng, thì rõ ràng lại không có tín hiệu.

Lâm Vân đi tới bức tường đã bị đổ kia. Bỗng xuất hiện một lực đẩy khiến Lâm Vân phải cố hết sức mới có thể đi vào đằng sau bức tường. Mà muốn phá vỡ bức tường này khẳng định rất khó. Lâm Vân cũng không sốt ruột. Hắn tin tưởng mình nhất định có thể đi ra ngoài. Công pháp của hắn luyện không giống các võ giả cổ võ bình thường, hắn là một Tu Tinh, so với đám người kia thì mạnh hơn nhiều lắm.

Đi tới đằng sau bức tường kia, thì không còn sức đẩy nữa. Lâm Vân đi sâu vào trong thì cảm nhận được có sự ba động của linh khí truyền tới. Lâm Vân kiểm tra một chút thì phát hiện dưới mặt đất đầy là mảnh vụn linh thạch.

Nguyên lai tên kia trốn ở đây tu luyện. Trên tường có mấy cái cơ quan, nhưng đều đã được kéo xuống. Lâm Vân đoán rằng những cái cơ quan này là để khởi động các bẫy ám toán mình. Lâm Vân không chút do dự đẩy nó lên, một tiếng rầm rầm vang với, rồi lại im lặng. Lâm Vân tự nhủ, chẳng lẽ trong này không chỉ có một cái cơ quan, hay là nó đã mất đi hiệu quả?

Lâm Vân chẳng muốn tìm hiểu thêm. Nhưng nhiều mảnh vụn của linh thạch như vậy, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí. Trực tiếp dùng số đó để tu luyện Tu Thần Quyết. Vừa bắt đầu tu luyện, Lâm Vân rõ ràng đã quên mất thời gian. Đợi khi hắn tỉnh lại, thì phát hiện mình đã tu luyện Tu Thần Quyết tới tầng thứ hai.

Lâm Vân mừng rỡ, thử phóng ý niệm ra xung quanh thì hắn có thể cảm thấy rõ ràng cảnh vật trong vòng 5km. Thật không ngờ, mình mới có một sao mà thần thức có thể phóng ra ngoài xa như vậy. Lúc trước cho dù mình đã luyện tới bốn sau hậu kỳ, cũng không thể làm được như vây.

Vội vàng lấy ra cái chùy sắt dùng thần thức nhìn một chút. Tuy Lâm Vân không am hiểu nhiều về pháp khí nhưng vẫn còn biết hơn tên xương cốt kia rất nhiều. Hắn rất nhanh phát hiện, cái chùy sắt dẹp này chẳng những là một pháp khí, mà còn là một pháp khí phi hành. Tên của nó là Phi Vân Trùy, vừa có tác dụng công kích, vừa có tác dụng phi hành.

Lâm Vân vừa cuồng hỉ, vừa âm thâm kinh hãi. Ở nơi này quả nhiên là có người Tu Chân. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mình một mực không gặp được ai.

Mặc dù chưa từng dùng qua pháp khí, nhưng Lâm Vân vẫn biết cách luyện pháp khí. Xem qua đẳng cấp của pháp khí này có vẻ như không cao. Lâm Vân chỉ mất một ngày dùng Tinh Hỏa và thần thức đã tế luyện xong pháp khí.

Chuyến đi lần này quả thực thu hoạch thật lớn. Lâm Vân lại lấy thanh kiếm sắt ra kiểm tra. Quả nhiên cũng là một thanh pháp khí. Trong lòng càng thêm kinh hỉ. Nhưng thanh kiếm sắt này rất khó luyện hóa. Mặc dù Lâm Vân hiện tại có thần thức, cũng có Tinh Hỏa không yếu, nhưng chỉ có thể sử dụng nhiều nhất là một phần mười lực lượng của thanh kiếm sắt này thôi. Dù như vậy, Lâm Vân vẫn cảm thấy thanh kiếm sắt này lợi hại hơn Tinh Đao của mình nhiều lắm.

Dùng hơn mười ngày tu luyện tiếp Tu Thần Quyết, lại luyện hóa pháp khí. Tăng thêm mảnh linh thạch rơi vãi đầy đất, Lâm Vân cảm thấy ẩn ẩn có xu thế đột phá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui