Công Tử Điên Khùng

Động vật có sự mẫn cảm rất kỳ lạ. Những con cua này có vẻ như cảm nhận được sự uy hiếp từ tiếng kêu gào, đều trở nên rụt rè, chỉ dám đứng nguyên tại chỗ, không dám tiếp tục tấn công Liễu Nhược Sương nữa.

- Lâm Vân, em ở chỗ này…

Hàn Vũ Tích một bên chạy hướng bờ biển, một bên khàn giọng gọi. Nàng không hệ bận tâm xung quanh là chằng chịt những con to lớn. Cũng may chỗ nàng chạy, số cua không phải dày đặc, nhưng vẫn có khá nhiều.

Mấy ngày nay Lâm Vân cực kỳ nôn nóng. Mỗi ngày đều ở trên mặt biển thét dài, để giảm bớt sự lo lắng trong nội tâm. Mỗi lần sử dụng thần thức đều dùng đến tình trạng kiệt sức. Làm như vậy tuy thần thức của hắn có tiến bộ nhảy vọt. Nhưng hiện tại thần thức cũng bị tổn thương rất lớn. Thậm chí càng sử dụng, đầu càng cảm thấy đau. Nhu cầu cấp bách phải tìm một nơi để nghỉ ngơi. Nhưng còn chưa tìm được Hàn Vũ Tích, hắn không có cách nào để cho mình thư giãn.

Hôm nay đã là hai tuần, còn vẫn chưa tìm được Hàn Vũ Tích. Lâm Vân biết khả năng còn sống của Hàn Vũ Tích đã không lớn, nên tiếng kêu gào đều mang theo vẻ bi thương.

Đột nhiên, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng gọi của Vũ Tích. Lâm Vân dừng lại trên mặt biển, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao? Là do mình quá mức tưởng niệm Vũ Tích mới nghe thấy như vậy?

Tuy hiện tại phóng thần thức ra ngoài có chút đau đớn, nhưng Lâm Vân vẫn y nguyên phóng ra để dò xét.

Một hồi kinh hỉ như muốn làm nổ tung lồng ngực của hắn. Đồng thời cũng có vô cùng sự sợ hãi ập tới. Hắn nhìn thấy Hàn Vũ Tích đang chạy về hướng bờ biển, xung quanh là vô số những còn cua to lớn.

Lâm Vân đâu dám do dự, dùng toàn bộ tinh lực của mình, lao về phía những con cua kia. Hắn không biết những con vật biển này có thể hay không cảm nhận được sự uy hiếp của mình. Chỉ cần bọn chúng cảm nhận được, thì chúng sẽ không gây thương tổn cho Vũ Tích.

Quả nhiên, một bộ phân con cua cảm nhận được có địch ý, đột nhiên quay lại, lao vào trong nước biển. Lâm Vân càng tới gần bờ, thì những con cua càng cảm nhận được sự uy hiếp lớn. Trong nháy mắt, những con cua giống như thủy triều vậy, biến mất trên hòn đảo nhỏ. Chỉ có mấy trăm con cua là vẫn tiếp tục bò tới.

- Vũ Tích…

Lâm Vân thấy Vũ Tích thực sự chạy về hướng của mình, chứ không phải nằm mơ. Vũ Tích còn sống. Không còn cái gì có thể khiến hắn mừng rỡ hơn khi nhìn thấy Vũ Tích bình yên vô sự. Hắn thậm chí muốn quỳ trên mặt đất cảm ơn ông trời, cảm ơn ông trời đã không mang Vũ Tích của hắn đi.

- Lâm Vân…Lão công…

Cả người ướt đẫm Hàn Vũ Tích trông thấy Lâm Vân tiều tụy chạy nhanh tới, cũng không nhịn được lao vào lòng của Lâm Vân, nước mắt rơi như mưa.

Lâm Vân ôm chặt Hàn Vũ Tích vào trong ngực, trong lòng vui mừng không thể nói lên lời. Nhưng do sử dụng tâm lực và thần thức quá độ, hắn đột nhiên cảm giác vô cùng mệt mỏi. Rốt cuộc không kiên trì được nữa, ngất xỉu trong ngực của vợ mình.

- Lâm Vân, lão công, anh làm sao vậy?

Thấy Lâm Vân nằm hôn mê trong ngực của mình, Hàn Vũ Tích sợ tới hồn phi phách tán.

Tinh lực hiện tại của Lâm Vân héo rũ, thần thức bị tổn thương. Mấy ngày nay vì tìm kiếm Hàn Vũ Tích mà thể xác và tinh thần đã mệt mỏi. Lại đạp sóng biển tìm tòi hơn mươi ngày mười đêm, không ngủ không nghỉ. Hơn nữa khi vừa nhìn thấy Hàn Vũ Tích, tinh thần buông lỏng, sử dụng nốt số thần thức còn lại để dọa đám cua đi. Cho nên cho dù tu vị có cao hơn nữa cũng không thể kiên trì nổi.

Liễu Nhược Sương cũng nghe thấy tiếng thét gào tràn đầy bi thương kia. Chỉ không ngờ Hàn Vũ Tích khi nghe thấy tiếng kêu đó lại chạy ra ngoài, bất kể mạng sống. Mà đám cua kia cũng giống như lâm vào đại địch vậy, như thủy triều rời đi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Liễu Nhược Sương không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài tìm Hàn Vũ Tích. Ở một chỗ không xa lắm thì nhìn thấy Hàn Vũ Tích ôm một người nam nhân gian nan trở về. Liền đi lên hỗ trợ.

- Chị Vũ Tích, chị làm sao vậy? Người kia là ai? Hắn làm sao mà tới được hòn đảo này?

Liễu Nhược Sương vội vàng hỏi.

- Nhược Sương, anh ấy là chồng của chị. Anh ấy vì lo lắng cho chị mà tới tìm chị. Em giúp chị vịn anh ấy, rồi đặt lên lưng cho chị cõng.

Hàn Vũ Tích biết là do Lâm Vân quá mệt mỏi, nên rất đau lòng.

- A, để em giúp chị, hai người dắt thì nhanh hơn.

Tuy Liễu Nhược Sương kỳ quái vì sao Lâm Vân tới. Nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc hỏi han. Đang muốn giúp Hàn Vũ Tích dắt Lâm Vân trở về cái hang.

- Không cần đâu, để một mình chị cõng anh ấy trở về cũng được.

Nói xong, Hàn Vũ Tích cúi người xuống. Liễu Nhược Sương vội vàng vịn Lâm Vân lên lưng của Hàn Vũ Tích. Hàn Vũ Tích vốn mệt mỏi như vậy, không biết lấy đâu sức lực, rõ ràng từng bước một cõng Lâm Vân về tới hang động.

Liễu Nhược Sương nhìn đôi vợ chồng này, đột nhiên cảm giác cái mũi có chút ê ẩm. Không biết khi nào mình mới có thể có một người chồng yêu mình như vậy?

Hàn Vũ Tích cõng Lâm Vân tới cái hang, cẩn thận đặt Lâm Vân ở chỗ cỏ dày nhất. Rồi ngồi một bên, si ngốc nhìn Lâm Vân. Liễu Nhược Sương cũng đành phải ngồi ở bên cạnh. Cái hang vốn đã nhỏ, ba người ở càng thêm chen chúc.

Mà tâm lý vốn sợ hãi của hai người, bởi vì có thêm Lâm Vân ở đây, nên không còn sợ hãi như trước nữa. Thoáng buông lỏng tinh thần, Liễu Nhược Sương cũng cảm giác rất đói bụng, đồng thời phát hiện mình không còn khí lực nào.

- Chị Vũ Tích, hình như em bị cảm thì phải…

Liễu Nhược Sương tựa vào vách hang, cảm thấy có chút đau đầu.

Hàn Vũ Tích vội vàng đi tới bên cạnh, sờ lên trán nàng, quả nhiên là đầu rất nóng, liền nói:

- Đầu em nóng rực rồi này, trước nằm đây nghỉ ngơi một lúc.

Nói xong, xê dịch Lâm Vân sang bên cạnh. Hiện tại nàng cũng không có biện pháp gì tốt để giúp Liễu Nhược Sương.

Liễu Nhược Sương gật đầu. Nàng thật sự không còn chút khí lực nào. Liền nằm xuống bên cạnh Lâm Vân. Khả năng là do có vợ của người nam nhân này ở đây, lại trải qua mấy lần tử vong uy hiếp, Liễu Nhược Sương không suy nghĩ gì thêm. Chỉ là nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại mẹ và cha.

Hàn Vũ Tích trông thấy Liễu Nhược Sương nằm ở bên cạnh Lâm Vân, đột nhiên có chút chua chua. Nghĩ một lát, cũng nằm xuống bên cạnh Lâm Vân, ôm lấy hắn. Một lúc sau thì rơi vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ, Lâm Vân mơ thấy Hàn Vũ Tích ở trong ngực mình. Nhưng không biết sao có thêm một bàn tay mềm nhũn đặt trên người mình? Vũ Tích ở trong ngực mình rồi, còn ngươi kia là ai? Không khỏi lấy tay nhéo nhéo, cảm thấy rất mềm. Không đúng, hắn bắt buộc mình phải mở mắt.

“A, bên cạnh còn có một cô gái khác, mà Vũ Tích thì đang nằm trong ngực của mình.”

Trong nội tâm mừng rỡ, dùng sức ôm Hàn Vũ Tích lại. Hắn thực sự không muốn rời xa nàng nữa.

Lâm Vân vừa kéo, Hàn Vũ Tích đã tỉnh. Thấy vậy cũng ôm chặt Lâm Vân. Hồn nhiên quên mất còn có Liễu Nhược Sương nằm một bên.

Toàn thân của Liễu Nhược Sương đều vô lực, tay đều nhấc không nổi. Mà người chồng của Hàn Vũ Tích này thật đúng là một tên vô lại, rõ ràng đưa tay để trên bộ ngực của mình. Đã sớm muốn gạt tay của hắn ra, nhưng nàng lại không có chút khí lực nào. Kêu vài tiếng thì Hàn Vũ Tích không nghe thấy. Không chỉ nói Vũ Tích không nghe thấy, mà ngay cả nàng ta cũng không nghe thấy rõ lắm thanh âm của mình.

Càng làm cho nàng nổi giận chính là, Lâm Vân còn dùng tay nhéo nhéo chỗ kia. Nước mắt đều rơi do tức giận, nhưng lại không có biện pháp nào cả. Không ngờ chồng của Hàn Vũ Tích lại háo sắc như vậy. Cũng may hắn đã tỉnh, mới bỏ cánh tay ra ôm lấy lão bà của hắn.

Không biết vừa nãy có phải hắn cố ý không. Quả nhiên tính cách của đại thiếu gia ăn chơi vẫn không thể thoát được.

Lâm Vân biết mình vừa rồi mơ mơ màng màng bóp nhầm chỗ. Nhưng do kích động được ôm lại Hàn Vũ Tích vào người, khiến hắn quên hết tất cả. Cả tinh thần đều đặt trên người của Hàn Vũ Tích.

- Vũ Tích…

Lâm Vân y nguyên có chút không tin tưởng mình đã tìm được vợ.

- Vâng.

Hàn Vũ Tích ôm lấy Lâm Vân, không muốn nói chuyện nhiều.

- Ủa, cái hang này không phải là cái hang lúc trước anh đào sao? Sao em có thể đến được nơi này? À, quần áo của em ướt đẫm rồi này, tí anh lấy quần áo mới cho em thay. Mà cô gái kia là ai vậy?

Lâm Vân vội vàng ngồi dậy, lúc này mới nhớ tới cô gái mà mình vừa vê ngực kia.

Liễu Nhược Sương vừa thẹn vừa giận. Cái tên này thật là. Vừa rồi còn bóp bóp ngực của mình, hiện tại rõ ràng giống như mới nhìn rõ mình vậy. Quả thực đúng ăn vụng còn không chùi mép. Không biết có phải Vũ Tích bị người này lừa gạt không?

- À, đấy là Liễu Nhược Sương. Cô ấy cũng bị bọn chúng bắt cóc như em vậy. Nếu không phải là hai người, thì không chừng em đã bị sóng biển mang đi rồi. Hiện tại cô ấy bị cảm, anh xem có biện pháp nào chữa bệnh cho cô ấy không?

Hàn Vũ Tích nhìn Liễu Nhược Sương nằm trên mặt cỏ, có chút lo lắng nói.

- Việc nhỏ mà thôi, để anh…

Lâm Vân nói xong rồi xoay người bên cạnh.

Trong lòng Liễu Nhược Sương không biết bao nhiêu lần kêu gào, ta không muốn tên sắc lang ngươi xem bệnh. Nhưng tiếng nói ra chỉ thành tiếng rên rỉ.

- Xem ra Nhược Sương bị bệnh không nhẹ. Lão công, anh xem cô ấy thế nào.

Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác mình thích gọi Lâm Vân là lão công hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui