Công Tử Điên Khùng

- Vâng…

Hiện tại Xung Hi tâm loạn như ma, không rảnh để nghĩ nhiều như vậy. Tuy nhiên nàng còn chưa nói hết thì đã bị cắt đứt.

- Tôi là bảo tiêu, đương nhiên muốn đi theo sau cô chủ. Vô luận ở nơi nào cũng có thể phát sinh nguy hiểm. Nói không chừng sáng ngày mai anh uống nước lạnh còn có thể bị nghẹn nước mà chết. Anh nói xem có nguy hiểm hay không?

Lâm Vân cười lạnh một tiếng.

Nam tử trung niên này nghe thấy vậy, sắc mặt biến đổi, đang muốn phát tác, thì Xung Hi đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói:

- Mộc Vân, anh nhanh đi theo tôi.

Nói xong, không hề để ý tới anh họ của mình.

Lâm Vân không chút do dự đi vào.

Người anh họ này của Xung Hi chỉ nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

- Gia gia…

Xung Hi trông thấy gia gia nằm ở trên giường, hai mắt đã đóng lại, lập tức nhào tới, khóc rất là thảm thiết.

- Nếu như cô không muốn bị người ta coi làm con rối thì lập tức dập tắt nén hương kia đi.

Lâm Vân lạnh lùng nói.

- Cái gì? Nén hương?

Xung Hi xoa nước mắt trên mặt, có chút mơ hồ nhìn Lâm Vân. Tuy nhiên đảo mắt nàng đã nhìn thấy nén hương còn đang đốt, lập tức hiểu ra cái gì đó. Sắc mắc biến đổi, ném cái hương xuống rồi dập tắt nó.

Nhưng lại cảm thấy đầu óc hỗn loạn. Lâm Vân lấy một cây thảo dược đưa cho Xung Hi nói:

- Nhai cái cây này đi.

Đầu óc đã hỗn loạn nên Xung Hi không chút nghĩ ngợi nhận lấy thảo dược rồi nuốt vào. Hương vị có chút đắng, nhưng ngay lập tức đầu óc đã thanh tỉnh trở lại.

- Sao anh lại mang thứ này trên người? Anh để chỗ nào vậy?

Xung Hi kịp phản ứng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân cười nhạt một tiếng nói:

- Đó là chuyện của tôi, cô không cần phải lo lắng. Nếu cô hoài nghi tôi thì tùy lúc có thể đuổi việc.

Lâm Vân nói vậy nhưng trong lòng đã tính toán trước. Đã biết Xung gia là ở nơi này, chỉ cần mày mò môt lúc là biết bọn họ có phải là thế gia Đông y hay không. Huống hồ, cô nàng Xung Hi đã đáp ứng việc tìm nhà Mộ Dung, thì chắc cô ta sẽ không lật lọng.

- Sao không tiễn gia gia của cô tới bệnh viện?

Lâm Vân hữu ý vô ý nói.

- Chúng tôi đã mời thầy thuốc tốt nhất tới xem cho gia gia rồi. Bình thường gia gia rất ít khi đi tới bệnh viện, nhà của chúng tôi đã có một bệnh viên tư nhân.

Xung Hi tựa hồ đang giải thích cho Lâm Vân nghe vậy. Nói xong, lấy tau lau nước mắt, nắm lấy cánh tay của lão nhân, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

- À…

Lâm Vân tựa hồ có chút ý vị thâm trường à một tiếng, liền không nói gì nữa.

Xung Hi cũng cảm giác không đúng. Gia gia đã như vậy rồi, dù không có cách nào chữa trị, thì cũng nên đưa tới bệnh viện mới phải chứ? Sao có thể để ở trong nhà?

Thật lâu sau, Xung Hi mới đứng lên, cả ngươi có chút lảo đảo, sắc mặt thì trắng bệch. Cô ta nhìn Lâm Vân nói:

- Có lẽ tôi không thể hoàn thành yêu cầu của anh. Nói không chừng ngày mai tôi không còn là chủ tịch tập đoàn nữa.

Nói xong, Xung Hi ngồi xuống một cái ghế, suy nghĩ thất thần.

- Nếu để cho tôi trị liệu, gia gia của cô có thể chưa tính là chết. Nhưng nếu không lập tức trị liệu, thì qua hai giờ sau, ông ta thật sự là chết.

Lâm Vân nhìn sắc mặt tại nhợt của Xung Hi, nói.

- Cái gì? Anh nói gia gia còn có thể cứu sống?

Xung Hi đột nhiên đứng lên, bắt lấy cánh tay của Lâm Vân, trên mặt đầy vẻ kinh hỉ.

- Đúng vậy, nhưng có chút phiền toái.

Lâm Vân nói. Kỳ thực lão nhân này mới chỉ trúng độc mà thôi, còn chưa chết hẳn. Lâm Vân muốn cứu sống cũng rất đơn giản. nhưng hắn lại cố ý nói phiền toái. Bởi vì hắn muốn Xung Hi thiếu nợ mình, thì lúc cô ta giúp mình mới toàn lực.

- Van cầu anh cứu gia gia của tôi. Chỉ cần anh cứu sống gia gia, anh muốn tôi làm gì, tôi cũng đáp ứng.

Xung Hi đầy vẻ cầu khẩn nhìn Lâm Vân nói.

- Muốn cái gì cũng được?

Lâm Vân nghe vậy âm thầm buồn cười. Một nữ nhân cũng không thể nói lung tung như vậy. Cho nên giả vờ dùng ánh mắt nhìn về phía bộ ngực của Xung Hi, biểu lộ ra bộ dáng thấy người khó khăn thì lợi dụng.

Trông thấy ánh mắt của Lâm Vân như vậy, trong lòng Xung Hi tuy rất khinh bỉ, nhưng vẫn cắn môi nói:

- Cho dù anh muốn tôi, tôi cũng có thể cho anh.

Lâm Vân ngạc nhiên. Không ngờ cô nàng này lại thương gia gia của cô ta như vậy.

Xung Hi đã phải nói đến mức ấy, Lâm Vân cũng lười nói nhảm:

- Cô đi đóng cửa đi.

Xung Hi không chút do dự đi đóng cửa, Lâm Vân thì lấy ra một hộp kim châm. Vén chăn lên, rồi cách qua quần áo, đâm lên từng huyệt đạo trên người lão nhân. Xung Hi ngạc nhiên nhìn. Cái tên Mộc Vân này lấy đâu ra nhiều đồ như vậy. Nếu cất vào trong túi sao mình không thấy nổi cộm lên. Mà hắn làm sao biết mà mang theo những thứ này?

Nhưng nàng không kịp nghĩ sâu thêm, tay của Lâm Vân đã từ chậm chuyển thành nhanh. Cuối cùng cơ hồ biến thành tàn ảnh. Một trăm lẻ tám cây châm không ngừng lắc lư trên người lão nhân.

Xung Hi càng xem càng ngây người, đây là thủ đoạn châm cứu sao? Quả thực quá dọa người. Chẳng lẽ tên Mộc Vân này vốn là một thầy thuốc.

- Bang bang…

Có tiếng đập cửa mạnh truyền tới.

Xung Hi sững sờ, lập tức lộ ra vẻ giận dữ trên mặt. Là ai dám lớn mật như vậy, lại đập cửa ồn ào như thế.

Một tiếng Ầm vang lên, Xung Hi còn chưa đi tới mở cửa thì cửa đã bị đá văng ra. Đi vào là người nam tử trung niên mà Xung Hi vừa gọi là anh họ kia và hai người, một nam, một nữ.

- Triệu Tùy, anh muốn làm cái gì? Rõ ràng phá cửa phòng của gia gia mà vào. Anh quả thực là đồ súc sinh.

Khuôn mặt của Xung Hi tức giận đến trắng bệch, nàng chỉ vào người nam tử trung niên kia mắng, không còn gọi là anh họ nữa, mà là trực tiếp gọi.

- Hừ, cô đang làm gì vậy. Gia gia đã chết, cô còn không cho ông ấy chết được yên ổn, còn muốn dẫn người về tra tấn thi thể của gia gia như vậy sao. Đồ tiện nhân.

Triệu Tùy nói xong, muốn đi lên kéo Lâm Vân ra. Xung Hi còn chưa kịp ngăn trở, thì y đã vọt tới bên cạnh Lâm Vân.

Tuy nhiên, y còn chưa kịp bắt lấy Lâm Vân, Lâm Vân đã tung một cước đá y văng thật xa. Tên Triệu Tùy này lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, không thể đứng lên nổi.

- Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, lại làm chuyện bại hoại gia phong trong linh đường của gia gia. Ôi…

Tên Triệu Tùy bị đá nhưng vẫn mắng rất là ác độc, Xung Hi đã tức đến phát run. Lâm Vân quay đầu, vung một ngón tay lên, đầu gối của tên Triệu Tùy ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ. Y đau đến mức không thể lên tiếng, chỉ có thể lấy tay che máu.

Tiếp theo có vài người đi vào, giống như không nhìn thấy Triệu Tùy vậy. Trong đó có một người nam tử sáu mươi tuổi nói:

- Anh cả đã qua đời, hiện tại Triệu gia của chúng ta không thể tiếp tục chìm mê trong bi thống được. Hôm nay vừa vặn Xung Hi cũng đã trở về. Chúng ta nên thương thảo luôn việc ai sẽ làm chức gia chủ.

- Dù sao Triệu gia cũng là một gia tộc lớn của Thanh Hóa. Tuy hiện tại sản nghiệp của anh cả đều ủy thác cho Tiểu Hi quản lý, nhưng dù sao Tiểu Hi cũng không phải là người của Triệu gia chúng ta. Đương nhiên, một phần tài sản sẽ thuộc về Tiểu Hi. Mọi người thấy thế nào?

- Chúng tôi đương nhiên nghe lời chú hai. Chỉ là Triệu gia phải để cho một nữ nhân quả lý cả một gia tộc. Tôi không biết là bác cả nghĩ như thế nào.

- Đúng vậy, đúng vậy…

Tuy đi vào chỉ có vài người, nhưng ngươi một câu, ta một câu, lão gia tử còn chưa chết, mấy tên này đã bắt đầu phân chia tài sản.

- Còn người bảo tiêu kia nữa, chú mặc kệ cháu có quan hệ gì với người bảo tiêu kia. Nhưng một người hạ nhân lại đánh con trai trưởng của Triệu gia chúng, ta quả thực hơi quá đáng.

Tay chú hai kia tuy nói vô cùng tức giận, nhưng một mực đều không có liếc Triệu Tùy.

Lâm Vân nghe thấy vậy âm thầm buồn cười. Hắn biết lão gia tử đã sớm tỉnh, bị mình chặn lại nên không lên tiếng. Lúc này đã có thể buông tay ra để cho lão gia tử bão nổi. Nếu Xung Hi đã lo lắng cho người gia gia này như vậy, chứng tỏ rằng lão gia tử là thiên hướng Xung Hi.

Nhưng có một việc mà Lâm Vân tính sai. Nơi này rõ ràng không phải là Xung gia, mà là Triệu gia. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đợi lát nữa phải hỏi Xung Hi xem.

- Những tên súc sinh này hôm nay cuối cùng ta cũng nhìn thấy bộ mặt thật của các ngươi. Ta mới ngất đi một lúc, đã có người muốn phân chia gia sản. Các ngươi…

Gia gia của Xung Hi nhờ được Lâm Vân trị liệu đã tỉnh lại. Lâm Vân vừa mới bỏ tay ra thì lão gia tử bắt đầu bão nổi.

- Gia gia…

Xung Hi kinh hỉ, vội vàng đi tới vịn lão nhân lên.

- Anh cả, anh…

- Bác cả, bác không chết?

Thấy lão nhân ngồi dậy, những người kia lập tức kinh hoàng, lập tức đi lên thăm hỏi. Lâm Vân nhìn nhìn, biết người thực sự cao hứng chỉ có hai, ba người mà thôi. Những người còn lại thì hoặc là kinh hoảng hoặc là thất vọng thoáng qua trong mắt.

- Đều ngóng trông ta chết phải không. Triệu Tùy, đồ nghiệt tử này, ta không có đứa cháu nội như ngươi, dám hạ độc đối với ông của mình. Từ nay về sau, ngươi không còn là cháu của ta nữa, ngươi không xứng với họ Triệu. Cút đi…

Lão nhân nói tới đây, vì quá tức giận mà khó thở, phải dừng lại để hô hấp.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng. Không nghĩ tới Triệu Tùy lại dám hạ độc gia gia. Chỉ cần người thông mình là biết người hạ độc không chỉ có một mình y. Khẳng định là có đồng lõa.

- Tiểu Hi, cháu lập tức gọi điện thoại cho luật sư. Ta muốn viết di chúc ngay bây giờ, ta muốn giao phó toàn bộ cổ phần và sản nghiệp của tập đoàn Ý Quang.

Lão nhân thở hổn hển nửa ngày, mới nói ra một câu khiến những người ở đây đều tim đập thình thịch.

- Gia gia, nhưng giờ đã muộn rồi. Nếu không…

Xung Hi nghĩ thầm. Hiện tại đã mười giờ tối, phải làm phiền luật sư sao?

- Muộn đến mấy cũng phải gọi. Ngày mai ta sẽ mở cuộc họp báo, tuyên bố vài chuyện…

Lão nhân không chút do dự trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui