Công Tử Điên Khùng

Hàn Vũ Tích nói những tâm sự này cho Lâm Vân, vì nàng sợ hãi, không biết khi nào lại phải tách lão công ra. Tuy Lâm Vân nói từ nay về sau muốn dẫn theo nàng đi khắp nơi. Nhưng một việc như ngày hôm qua, ai biết nó có hay không lại phát sinh.

Thế giới này không có bất kỳ người nào có thể tin, ngoại trừ lão công của mình. Ngay cả tổ chức dị năng quốc gia cũng có những tên bại hoại như vậy. Lúc đầu mình làm việc ở trong một công ty nhỏ, còn chưa tiếp xúc nhiều mặt trái của xã hội. Nhưng càng về sau, càng trải đời nhiều, nàng mới biết thế giới này có thật nhiều điều đen tối.

Kỹ thuật Vân Tinh Linh là do lão công của mình dùng hết tâm huyết để sáng chế ra, vậy mà người khác chỉ nói một câu, không thể không giao đi. Tuy Lâm Vân nói vô cùng có đạo lý, nhưng nàng vẫn canh cánh trong lòng. Giống như mình trước kia vậy, người nhà bắt buộc mình làm gì, mình có thể trái lại bọn họ sao?

Nếu như không phải mình có Lâm Vân, thì đã chết lặng nghe theo lời an bài của gia đình rồi. Hiện tại nàng chỉ cảm thấy may mắn, may mắn người nhà lần đầu tiên bán đứng mình, thì đối tượng chính là lão công của mình bây giờ. Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, ánh mắt đã đẫm lệ mang theo nhu tình dào dạt.

Lâm Vân thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng nói nhẹ vào tai Hàn Vũ Tích:

- Nơi này không phải là trên giường, em đừng có nghĩ ngợi lung tung.

- Bại hoại…

Nói ra hai chữ này, lại trầm mặc một hồi lâu mới nói:

- Em muốn trở lại công viên ở Phần Giang kia nhìn lại một lần. Đồng thời em muốn về đó xem hiện tại Vũ Đình đang ở nơi nào? Kỳ thực con bé cũng là một người đáng thương. Mẹ ruột của con bé rất ít khi quan tâm tới nó.

- Ừ, vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ.

Lâm Vân đương nhiên không có vấn đề.

- Nhưng giờ đã muộn rồi mà, sợ là không có máy bay về đó.

Hàn Vũ Tích vô ý thức nói.

- Cô gái ngốc, đã quên lão công của em là ai à?

Lâm Vân thật sự bị Hàn Vũ Tích làm cho đau lòng. Mình suốt ngày mang nàng ấy bay tới bay lui, vậy mà nàng ấy lại quên. Tuy nhiên điều này cũng không thể trách nàng ấy. Dù sao tư duy của con người thường hướng tới những điều quen thuộc, nhất thời khó mà tiếp thu được cái mới.

- A…

Hàn Vũ Tích suy nghĩ vẩn vơ nên quên mất chuyện Lâm Vân có thể bay được.

- Nghe nói con gái càng đần, con trai càng yêu thích.

Lập tức Hàn Vũ Tích tìm được cái cớ, giảo hoạt nói.

-….

Lâm Vân không biết khi nào mà khẩu tài của Hàn Vũ Tích lại biến thành tốt như vậy. Trong lòng tự nhủ, em ngốc hay không ngốc, anh đều yêu mến.

………

- Không nghĩ tới, lão bất tử Lâm Lộ Trọng còn có thể nhậm chức thêm ba năm. Chẳng lẽ chúng ta phải chờ tới ba năm sau mới có thể động thủ với tên Lâm tiểu tử kia sao?

Sắc mặt của Lý Danh Sinh rất âm trầm.

Từ lần trước cùng Tần Bang Trung lấy được cách điều chế Dưỡng Tâm Hoàn từ trong tay của Liễu Quý, tăng thêm việc Liễu Quý vô thanh vô tức bị chết, khiến chuyện này không có bằng chứng để điều tra. Cho nên Lý Danh Sinh rất chờ mong Lý gia trong tay y có thể phát dương quang đại, viễn siêu huy hoàng lúc trước.

Nhưng không nghĩ tới, còn đang chuẩn bị động thủ với tập đoàn Vân Môn, thì lại có tin Lâm lão gia tử tiếp tục nhậm chức. Đây quả thực không phải là tin tức tốt gì.

Nói thật, lúc trước Lý gia muốn y giải trừ hôn ước với Tống Lôi, y rất là không cam lòng. Tống Lôi không những xinh đẹp, càng làm cho y tâm ngứa, chính là cô nàng kia có bộ ngực rất lớn. Sớm biết như vậy, thì đã làm thịt cô ta rồi. Tuy nhiên, cũng may Tần Nhan của Tần gia cũng không tồi. Khuôn mặt và bộ ngực kém hơn Tống Lôi chút, nhưng tính cách lại khá cay, khiến y không phiền chán.

Chỉ là, nữ nhân này cũng giống như Tống Lôi, đều không thích hẹn hò với mình. Thật là tâm ngứa vô cùng, nhưng vì là con cháu của Tần gia, nên y không dám bá vương ngạnh thương cung. Y không có bản lĩnh lớn như Lâm Vân, động vào Tần gia mà còn có thể tiêu diêu tự tại.

Trong lòng y rất rõ ràng, hai nhà Tần Lý hợp tác chỉ là muốn đối phó với Lâm gia mà thôi. Thậm chí y còn hoài nghi, một khi Lâm gia bị rơi đài, Tần gia có thể hay không bài trử hôn ước. Cho nên y muốn trước khi lấy nhau, liền gạo nấu thành cơm. Không cần phải đến lúc đó lại giống như Tống Lôi, bị vồ hụt con mồi.

Tần Bang Trung nghe Lý Danh Sinh nói vậy âm thầm mắng ngu ngốc. Cháu gái Tần Nhan tuyệt đối không thể gả cho một tên bao cỏ như vậy được. Nếu không phải vì đối phó với Lâm gia, Tần gia sao có thể đám hỏi với một tên ăn chơi trác táng như y?

- Danh Sinh, cháu không cần phải gấp. Lâm lão bất tử kia cho dù có tại vị hay không chúng ta cũng có biện pháp xử lý ông ta. Nhưng cần phải thay đổi kế hoạch lúc trước.

Tần Bang Trung nói tới đây, thì ngừng một chút, nhìn Lý Danh Sinh.

- Muốn thay đổi như thế nào?

Lý Danh Sinh vô ý thức hỏi.

Tần Bang Trung nghe thấy vậy, lần nữa cười lạnh một tiếng. Quả nhiên là một tên bỏ đi.

- Không chỉ nói nhà máy chế thuốc, cho dù tập đoàn viễn thông Hoa Tín cũng đang gặp nguy cơ. Không biết công ty di động của cháu như thế nào, nhưng ta chỉ biết tập đoàn Hoa Tín đang bắt đầu lỗ vốn nghiêm trọng.

Tần Bang Trung bất đột thanh sắc, nâng chén trà lên uống rồi nói tiếp:

- Kế hoạch lúc đầu của chúng ta là muốn thông qua danh nghĩa của quốc gia, để cưỡng chế thu hồi công ty viễn thông của tập đoàn Vân Môn, sau đó chúng ta gây dựng lại. Nếu Lâm Lộ Trọng về hưu, hẳn là không có lực cản gì. Cái tay Lâm Vân kia cho dù lợi hại hơn đi chăng nữa, còn có thể đấu với một quốc gia sao? Cha chú cùng với ông nội của cháu, hai người liên minh lại, là không có vấn đề.

- Đây là dương mưu. Cho nên cho dù Lâm gia biết được cũng không làm gì được chúng ta. Người đi trà nguội, chú không tin Lâm Lộ Trọng về hưu, cấp trên còn giúp Lâm gia nói chuyện. Nhưng người tính không bằng trời tính, lão già Lâm Lộ Trọng kia rõ ràng lại tiếp tục nhậm chức. Cho nên kế hoạch này coi như bị phá sản.

- Nếu như cưỡng chế tiếp tục kế hoạch, nói không chừng sẽ chọc giận tên Lâm Vân điên cuồng kia, rồi hắn lại làm như đối với Hàn gia mà không sợ ai hỏi hắn.

Tần Bang Trung nói tới đây, hừ lạnh một tiếng, hận ý của y với Lâm Vân đã rất lớn.

- Vậy ý của chú là…

Lý Danh Sinh lập tức tỉnh táo. Đồng thời trong lòng tính toán, trước khi đánh bại Lâm gia, thì khiến cô nàng Tần Nhan khó chơi kia đi vào khuôn khổ.

- Bố cục mà chúng ta đã chuẩn bị thời gian trước có thể phát huy tác dụng. Huống hồ chúng ta còn có con át chủ bài.

Tuy Tần Bang Trung không thích tên thiếu gia ngu ngốc như lợn này, nhưng cũng chỉ có thể hợp tác với y. Hắn mượn không phải là y mà là thế lực của Lý gia.

…..

Tỉnh Phần Giang, đường Trung Dương, đại viện Hàn gia. Từ sau khi Lâm Vân tới đây làm náo loạn, nơi này không còn vẻ bề nghễ như trước. Tuy người của Hàn gia đã biết Lâm Vân tìm được Hàn Vũ Tích. Hẳn là được Hàn Vũ Tích khuyên bảo, hắn sẽ không lại tới nơi này thiêu đốt. Nhưng nhân tâm của Hàn gia đã tán, sinh ý của Hàn gia càng ngày càng kém. Đang dần dần rơi vào cảnh lụy bại như ngày xưa.

Ngõ Mai Điềm, chỗ ở của Hàn Tranh Bình, mẫu thân của Hàn Vũ Đình, Lưu Phỉ không còn phong quang như ngày xưa nữa, cả người đều rát tiều tụy. Lúc trông thấy Hàn Vũ Tích và Lâm Vân đi vào nhà, liền sửng sốt một chút, một lúc lâu mới kịp phản ứng, lập tức đứng lên nói:

- Vũ Tích?

Hàn Vũ Tích gật đầu nói:

- Cháu chào dì, cháu trở về đây là muốn hỏi Vũ Đình rời đi lúc nào? Dì có biết con bé đã đi nơi nào không?

Một tia hối hận lóe lên trong mắt của Lưu Phỉ.

- Vũ Đình đã rời đi vài năm rồi, một mực không có tin tức của nó. Dì cũng đã tới tất cả thân thích, nhưng đều không tìm được con bé. Dì rất hối hận lúc trước Vũ Đình rời đi, dì không để ý tới nó. Hiện tại muốn tìm lại không thấy. Dì rất nhớ con bé…

Lưu Phỉ nói xong, cúi đầu nức nở khóc. Lâm Vân kiểm tra một chút, không nhìn thấy Hàn Vũ Tích ở nhà, không biết là đi đâu rồi.

- Cháu muốn vào phòng của Vũ Đình nhìn một chút.

Hàn Vũ Tích rất đồng tình với Lưu Phỉ lúc này. Nhưng nàng cũng biết bà mẹ của Vũ Đình này là hạng người gì.

- Cháu cứ đi xem đi. Ba năm nay, đồ đạc trong phòng của Vũ Đình dì vẫn để như vậy, chưa di chuyển đi.

Hàn Vũ Tích dẫn theo Lâm Vân đi vào phòng của Vũ Đình. Gian phòng rất sạch sẽ, xem ra mẹ của Vũ Đình thường xuyên quét dọn nơi này. Trên bàn vẫn còn có rất nhiều sách vở, nhớ lại lúc Hàn Vũ Đình rời đi, con bé vẫn còn chưa tốt nghiệp. Một khung ảnh chụp của Vũ Tích và Vũ Đình đặt ở chính giữa bàn học. Bức ảnh chụp Hàn Vũ Đình ôm tỷ tỷ, cười rất là vui vẻ.

Hàn Vũ Tích cầm lấy khung ảnh, nhẹ nhàng lấy tay lau bụi bặm. Thật lâu sau mới thả xuống, rồi muốn lấy ảnh chụp trong khung ra.

- A, trong khung ảnh còn có chỗ trống.

Thần thức của Lâm Vân đã quét tới chỗ trống trong khung ảnh.

Hàn Vũ Tích không có thói quen sử dụng thần thức, nghe Lâm Vân nói vậy, mới phát hiện có một phong thư kẹp bên trong của khung ảnh.

Cẩn thận mở phong thư ra, thì có một tờ giấy hơi mỏng rơi xuống. Nhưng chữ ở trên lại không nhiều lắm, còn có dấu nhăn nhúm, có vẻ như bức thư từng bị dính nước.

“Em thực xin lỗi chị, thực xin lỗi anh rể, vì em đã yêu anh rể. Em không có cách nào tự kiềm chế, luôn ảo tưởng mình còn nằm trong ngực của anh rể. Nếu như có thể quay về quá khứ, em thà rằng cùng tên Tần Thăng kia đồng quy vu tận, cũng không muốn y phá hư hạnh phúc của chị. Nhưng cuộc đời không có chữ nếu, chính là em đã phá hạnh phúc của chị.”

“Những thứ mất đi, về sau mới biết nó quý giá như thế nào. Em đã hại chị, khiến chị bị hủy dung mạo rồi bỏ nhà ra đi. Thiếu chút nữa còn hại tính mạng của chị. Lúc đầu em không hiểu, nhưng hiện tại em mới biết, lúc ấy trái tim của chị đã bị người nhà lấy đi. ”

“Hiện tại em cũng mới biết, trên thế giới còn có một nam nhân như anh rể. Em thực sự là ngu ngốc, luôn tự cho mình là đúng. Em yêu chị, nhưng lại yêu cả anh rể. Nhưng em lại làm thương tổn người mà em yêu nhất. Em không biết phải làm sao bây giờ. Em nghĩ mình hẳn là một người xấu xa.”

“Em muốn đi tìm chị. Nhưng em lại không dám đối mặt với chị. Em muốn đi tìm anh rể, nhưng em cũng không dám đối mặt với anh ấy. Nếu như còn còn kiếp sau, em muốn nói với chị rằng, em chỉ muốn làm một vật hồi môn, cùng chị gả cho anh rể….”

“Em đi đây, cho dù em cũng không biết nên đi nơi nào. Chị, em không dám nói lời xin lỗi với chị. Anh rể, em thực sự rất nhớ anh, rất nhớ…”

- Vũ Đình.

Hàn Vũ Tích đọc xong bức thư, có thể đã bị ướt bởi nước mắt, sững sờ. Nước mắt của hai chị em đều rơi xuống trang giấy.

- Vũ Tích.

Lâm Vân thấy thế, tranh thủ thời gian tiến lên ôm Vũ Tích. Hắn sợ Vũ Tích thương tâm.

- Không sao đâu,, Vũ Đình đã là người lớn rồi, chắc con bé cũng biết mình nên làm gì. Em không cần phải lo lắng cho con bé.

Lâm Vân tiếp tục an ủi Hàn Vũ Tích.

- Lâm Vân…Hàn Vũ Tích nằm tở trong ngực của Lâm Vân, nghẹn ngào nói:

- Vũ Đình còn nhỏ, em tức giận với con bé có phải là sai không? Lúc đó, con bé còn chưa biết anh là người như thế nào. Em…

- Vũ Tích, em không cần phải suy nghĩ nhiều. Chúng ta sẽ đi tìm con bé. Vũ Đình đã không còn nhỏ rồi, làm sai có thể sửa, vô luận như thế nào, chúng ta đều là người một nhà mà. Chúng ta đi thôi.

Lâm Vân vỗ vỗ bả vai của Hàn Vũ Tích.

- Vâng…

Hàn Vũ Tích liền cùng Lâm Vân rời đi ngõ Mai Điềm, Hàn Vũ Tích vẫn trầm mặc không nói.

Lâm Vân biết tâm tình hiện tại của Hàn Vũ Tích, nên cùng nàng chậm rãi đi trên đường.

- Em muốn hỏi anh một việc…

Hàn Vũ Tích đột nhiên đứng lại, nhìn Lâm Vân nói.

- Việc gì?

Lâm Vân có chút kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Tích. Bộ dáng hiện tại của nàng có vẻ rất nghiêm túc. Tuy nhiên, hắn lập tức biết nàng muốn hỏi điều gì. Hắn cũng đã xem qua bức thưa kia. Trong lòng tự nhủ không tốt, bởi vì vấn đề kia, hắn không có cách nào trả lời.

- Nếu như tìm được Vũ Đình, anh chuẩn bị đối xử với con bé như thế nào?

Hàn Vũ Tích hỏi xong, chăm chú nhìn về phía Lâm Vân.

- Ách, điều này…

Lâm Vân thật sự là không biết nên trả lời như thế nào. Đối với Vũ Đình, hắn chỉ là vì Vũ Tích mà quan tâm tới cô ta thôi, chứ không có cảm tình gì cả.

- Vũ Tích, anh biết em nghĩ gì, chỉ là…

Lâm Vân thật đúng biết trả lời thế nào. Tuy loại chuyện này ở đại lục Thiên Hồng rất bình thường. Nhưng ở thế giới này, lấy cả hai chị em có chút thái quá.

Hàn Vũ Tích không hỏi lại, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Lâm Vân nói:

- Cảm ơn anh, lão công. Chuyện của Vũ Đình, thì sau khi tìm được con bé sẽ nói sau. Có lẽ đến lúc đó, con bé lại suy nghĩ khác.

Nghe Vũ Tích nói như vậy, Lâm Vân mới thở phào một cái. Đương nhiên sẽ không bàn tiếp vấn đề này.

- Chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm đi. Rồi trở lại chỗ công viên kia nhìn xem.

Lâm Vân nói xong, phóng thần thức ra ngoài để kiếm một chỗ ăn cơm thích hợp. Nhưng ngay lập tức, sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống…

- Sao vậy anh?

Hàn Vũ Tích thấy sắc mặt của Lâm Vân đại biến, liền hỏi.

- À, là một người quen của anh, cô bé tên là Ninh Vi.

Lâm Vân nghĩ thầm, cô nàng Ninh Vi này nhiều năm không thấy. Hiện tại đã đầy đặn hơn rất nhiều.

- Em cũng biết cô bé Ninh Vi đấy.

Ninh Vi là người mà Hàn Vũ Tích phi thường biết ơn. Cũng vì quen biết với Ninh Vi, nàng mới biết mình hiểu lầm Lâm Vân. Nếu như không phải Ninh Vi nói cho nàng biết, có lẽ nàng đã mất đi Lâm Vân rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng có chút khẩn trương, nắm chặt tay của Lâm Vân.

- Hiện tại cô ấy đang gặp phiền phức, chúng ta tới đó xem thế nào.

Lâm Vân nói xong, dẫn theo Hàn Vũ Tích đi thẳng tới một khách sạn tên là Khải Hoàng. Trong lòng lại có chút bất mãn với việc Lão Yêu an bài Ninh Vi làm việc như vậy. Nhưng cũng có thể Lão Yêu không biết việc này, dù sao Lão Yêu cũng không thể một mực quan tâm tới nàng ấy được.

- Quản lý Sở, tôi thực sự không uống được nữa. Nếu không lần sau tôi mời giám đôc của tôi tới uống một bữa với anh.

Ninh Vi cầm lấy cốc rượu trong tay, do dự bất định. Nếu để cho tên béo này không vui, thì sinh ý với tập đoàn Vân Môn nhất định sẽ bị đổ vỡ.

Phải biết rằng hiện tai ngành viễn thông thuộc tập đoàn Cảng Hải đã rút lui. Mà ngành viễn thông của tập đoàn Vân Môn đang trở thành hương bánh trái, ai cũng muốn gặm một miếng. Lần này có thể cùng quản lý Sở của chi nhánh Phần Giang thuộc tập đoàn Vân Môn làm ăn, đã là việc vui ngoài ý muốn.

Tuy cơ hội lần này thực sự khó được, nhưng tất cả mọi người trong công ty đều không muốn làm. Không phải vì việc này không trọng yếu, mà là nó quá trọng yếu, nhưng tỷ lệ thành công cơ hồ là zero, ít đến thương cảm. Mà một khi thất bại thì có ý nghĩa là bị xuống chức hoặc từ chức.

Ninh Vi vốn có lý lịch tương đối kém liền trở thành pháo hôi, bị kéo ra thành tấm mộc. Ninh Vi nghĩ thầm, tuy mình làm ở đây đã được vài năm, nhưng vẫn kém xa với mấy lão gia hỏa làm vài chục năm ở đây. Không có cách nào, đành phải ôm tâm lý may mắn tới trao đổi làm ăn với vị quản lý Sở này.

Tên quản lý Sở quả nhiên giống như lời đồn, là một tên sắc lang. Y đã sớm nuốt nước miếng khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Ninh Vi. Mà Ninh Vi mà một nữ đồng nghiệp mới ra trường uống rượu làm sao có thể so với tên quản lý Sở vài hai người cấp dưới của y. Dù sao Ninh Vi cũng làm việc được vài năm, nên cũng biết, một khi mình uống say, ba tên này sẽ không buông tha các nàng.

Vừa nghĩ tới công việc của mình là do Lâm đại ca năm đó giúp mình tìm được, nàng liền không muốn mất đi. Nhưng nhiều năm rồi mình còn chưa được gặp lại hắn. Không biết Lâm đại ca có khỏe không. Nghe nói chủ tịch của tập đoàn Vân Môn cũng tên là Lâm Vân. Đôi khi nàng nghĩ muốn tới Yên Kinh để nhìn xem chủ tịch của bọn họ có phải chính là Lâm đại ca không? Nhưng nàng cũng biết suy nghĩ này quá là vớ vẩn.

Về phần Lão Yêu, nàng cũng rất ít khi nhìn thấy y. Y giống như Lâm đại ca vậy, thường xuyên vắng mặt. Mình đã từng gọi mấy cuộc điện thoại cho chủ tịch Lục Dược để hỏi han tung tích của Lâm Vân. Nhưng chủ tịch đều không biết. Mà mình cũng không thể vì một chuyện như vậy, không ngừng gọi điện thoại làm phiền chủ tịch a.

Nghe Ninh Vi nói vậy,, sắc mặt của tên béo trầm xuống:

- Trưởng phòng Ninh, nói thật, chắc cô cũng biết tập đoàn Vân Môn của chúng tôi là một tập đoàn như thế nào. Tôi chỉ cần nói một câu, sẽ có khối người tranh nhau tới hợp tác với tôi. Mà cô, chẳng lẽ chỉ vài chén rượu cũng không thể uống với tôi sao?

Trong lòng Ninh Vi trầm xuống, biết mình không thể từ chối. Công việc này mình vốn không muốn từ bỏ. Một là vì mình rất thích công việc này, hai là công việc này do Lâm đại ca giúp mình tìm. Có lẽ ngày nào đó Lâm đại ca muốn tìm mình, mình còn ở nơi này làm, hắn có thể tìm được. Nếu mình rời đi, thì hắn lại không tìm thấy. Nàng cũng không có ý gì khác, chỉ muốn một ngày nào đó mời hắn đi ăn một bữa cơm mà thôi.

Nghĩ tới đây, Ninh Vi lần nữa uống rượu trong tay.

- Chị Ninh, chị…

Ngồi cùng với Ninh Vi là một cô gái vùa mới tốt nghiệp rồi tới công ty làm. Cô ta cũng biết tên béo có động cơ bất lương. Hơn nữa hai tên người hầu mà y mang tới cũng đều lộ vẻ sắc lang.

Sở Thuẫn âm thầm mừng rỡ. Ngay khi nhìn thấy Ninh Vi, y đã bắt đầu tính kế rồi. Thật không ngờ lại có một nữ nhân thanh tú như vậy. Quả là một niềm vui ngoài ý muốn. Hiện tại y rất hài lòng với chức vụ quản lý chi nhánh Phần Giang của tập đoàn Vân Môn này. Chẳng những tiền hoa hồng nhiều, còn có thể thường xuyên chơi mỹ nữ.

Thấy Ninh Vi đã uống nhiều, liền giơ tay bắt lấy bờ vai của Ninh Vi nói:

- Đi thôi, chuyện của công ty các cô cứ để tôi lo. Chúng ta đi hát karaoke giải trí nào.

Y vừa nói, mùi rượu đã phun đầy mặt Ninh Vi.

Tuy Ninh Vi đã uống hơi nhiều, nhưng còn rất thanh tỉnh. Đương nhiên lách mình tránh đi tay của Sở Thuẫn, trên mặt đã xuất hiện vẻ tức giận.

- Cô còn muốn hợp tác làm ăn hay không? Sao tôi không thấy thành ý của cô nhỉ?

Một tên nam tử cao gầy thấy Ninh Vi tránh bàn tay của tên béo, trong lòng rất không hài lòng.

- Không được thì thôi, có gì ghê gớm chứ?

Cô gái đi theo Ninh Vi thấy vậy liền muốn ly khai.

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Một tên nam tử khác thấy vậy liền đá văng ghế lô chặn cửa ra vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui