Công Tử Điên Khùng

- À, nói như vậy, các ông chỉ cho phép bọn họ phục chế một phần ba trận pháp Tứ Thập Cửu Trận, người của Ẩn Phù Tông đã đồng ý bố trị trận pháp cho cửa hàng các ông rồi?

Lâm Vân nghĩ bụng, như vậy mới đúng. Nếu có thể phục chế toàn bộ trận pháp Tứ Thập Cửu Trận kia, vậy thì nó đã không phải là đồ quý rồi.

- Đúng vậy.

Thất Tín gật đầu. Trong lòng ông ta không rõ vì sao Lâm Vân kéo tới chuyện này, mà không hề nhắc tới Huyền Ngưng Hàn Thủy.

- Vậy vì sao trận pháp đó đến bây giờ còn chưa bán đi?

Lâm Vân kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ đây là bảo vật trấn các của bọn họ.

- Không phải. Mặc dù có rất nhiều người hỏi mua Tứ Thập Cửu Trận, nhưng lại không thể xác định giá cả của nó.

Thất Tín lắc đầu nói.

Lúc này Lâm Vân đã hiểu rõ hai vấn đề. Thứ nhất, Vạn Bảo Các là có hậu trường rất mạnh. Thứ hai là giá của Tứ Thập Cửu Trận không hề rẻ chút nào.

Mình đã không tìm được Ẩn Phù Tông, cũng không dám tới các môn phái lớn học nghệ. Nếu chỉ bế môn tự tu luyện, thì mình không thể tiến bộ quá nhiều. Nếu không thì mua trận giản của Tứ Thập Cửu Trận kia cũng được. Có lẽ nhờ nghiên cứu nó mà mình có thể phá được truyền tống trận.

Nếu hôm nay không mua, có lẽ mấy ngày nữa, sợ có người ở đây biết mình bị lão tổ Côn Luân truy nã. Đối với thủ đoạn của lão tổ Côn Luân, đến bây giờ Lâm Vân vẫn còn sợ hãi. Cho nên phải nhanh chóng mua sắm những thứ cần thiết, rồi lánh một góc nào đó tu luyện tới bảy sao.

Phải thừa dị lão tổ Côn Luân còn do dự bất định. Một khi lão tổ Côn Luân tìm không thấy mình, chó cùng rứt giậu cử người dán thông báo khắp nơi tìm mình. Vậy thì mình rất khó sống trong cái thế giới này.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền hỏi:

- Không biết Tứ Thập Cửu Trận cần bao nhiêu linh thạch?

Thất Tín kỳ quái nhìn thoáng qua Lâm Vân rồi nói:

- Lần trước trong buổi đấu giá, trận pháp này quy định là hai mươi triệu linh thạch Trung Phẩm. Nhưng không có ai mua nổi.

Lâm Vân hít vào một hơi. Đắt thật, tận những hai mươi triệu linh thạch, vẫn còn là Trung Phẩm. Đây không phải muốn giết người sao? Rốt cuộc là trận giản gì mà quý như vậy?

- Về Huyền Ngưng Hàn Thủy, không biết đạo hữu nghĩ như thế nào?

Thất Tín thấy mình nói nhiều như vậy, anh chàng Lâm Vân này còn không nói cái giá tiền, có chút không nhịn được. Tuy Huyền Ngưng Hàn Thủy chỉ có một lọ, nhưng hiện tại thứ này rất là quý giá. Có tiền cũng chưa chắc mua được.

Lâm Vân gật đầu nói:

- Giá tiền vừa nãy mà ông đưa ra, không có vấn đề gì cả. Chỉ là không biết cửa hàng các ông cần bao nhiêu, và có thể lấy ra bao nhiêu linh thạch để mua?

Lâm Vân nghĩ bụng, trong Tinh Giới của mình có hơn mười thùng Huyền Ngưng Hàn Thủy. Mỗi thùng có hai ba trăm lít. Thứ này đắt như vậy, một thùng là đủ.

Thất Tín lập tức đứng dậy, thần sắc kích động hỏi:

- Lẽ nào đạo hữu còn có rất nhiều Huyền Ngưng Hàn Thủy sao?

Phải biết rằng, những thứ như vậy càng nhiều càng đắt. Chỉ cần một lít Huyền Ngưng Hàn Thủy thôi, cũng khiến người khác tranh nhau đến vỡ đầu.

Lâm Vân không biết Huyền Ngưng Hàn Thủy rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng từ thái độ của Thất Tín, xem ra giá trị của thứ này rất cao. Hơi gật đầu nói:

- Chỉ cần cửa hàng các ông có tiền, bao nhiêu cũng có.

Mặc dù lo lắng Vạn Bảo Các có ý xấu, nhưng Lâm Vân lại nghĩ, tu vị hiện tại của mình tương đương với Kết Đan hậu kỳ điên phong. Thậm chí có thể liều mạng với tu sĩ Nguyên Anh. Còn không nói tới tốc độ nghịch thiên của mình.

- Tôi có thể xem hàng được không?

Thanh âm của Thất Tín đã trở nên run rẩy.

- Đương nhiên có thể.

Lâm Vân tiện tay lấy ra một thùng gỗ lớn. Bên trong chứa toàn bộ là Huyền Ngưng Hàn Thủy. Ước chừng là ba trăm lít.

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống. Thất Tín run rẩy vuốt ve thùng gỗ kia, cơ hồ nói không lên lời. Nhiều Huyền Ngưng Hàn Thủy như vậy, đặt ở giới Tu Chân, không biết sẽ chết bao nhiêu người để đoạt được nó.

Lâm Vân thấy thế, lại vung tay lên, thu hồi thùng Huyền Ngưng Hàn Thủy lại. Thất Tín sững sờ, biết là mình thất thố. Mặc dù hơi ngạc nhiên vì một tu sĩ Trúc Cơ lại có giới chỉ, nhưng suy nghĩ của ông ta hiện giờ tràn đầy là thùng Huyền Ngưng Hàn Thủy kia.

- Ông xem, chỗ đó bao nhiêu tiền?

Lâm Vân cười mỉm nhìn Thất Tín.

Thất Tín áp chế sự kích động, nói:

- Đạo hữu xin chờ một lúc.

Nói xong, vung tay phóng ra một ngọn lửa.

Không bao lâu, một người tu sĩ trung niên đi vào trong phòng. Ông ta có khuôn mặt gầy gò, hai mắt thoạt nhìn rất vô thần, còn khép hờ lại. Tuổi của ông ta có vẻ trẻ hơn Thất Tín, nhưng Lâm Vân biết đây chỉ là hình dáng bên ngoài của ông ta mà thôi. Tu vị của người này đã đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ.

Lâm Vân âm thầm cảnh giác. Không biết ông ta có thể nhìn ra được tu vị của mình hay không. Lâm Vân tin tưởng thần thức của mình đã tương đương với Nguyên Anh trung kỳ. Nhưng hắn lại không dám khẳng định đối phương có thể thấy tu vị của mình hay không.

Cảm thấy sự khẩn trương của Lâm Vân, Thất Tín vừa cười vừa nói:

- Tiền bối Chiêm Việt là trưởng lão đứng hàng thứ ba của cửa hàng chúng tôi. Cậu không cần phải lo lắng đâu. Vạn Bảo Các là nơi rất giữ chữ tín.

Tu sĩ Nguyên Anh vừa đi vào đã cảm thây sự lo lắng của Lâm Vân. Con mắt hơi mở, nhìn thoáng qua Lâm Vân. Nhưng lập tức thu trở về.

Lâm Vân âm thầm hừ một tiếng. Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cứ phải trang bức như vậy sao?

- Câu là người sở hữu ba trăm lít Huyền Ngưng Hàn Thủy phải không?

Chiêm Việt nhìn Lâm Vân chăm chú rồi hỏi.

- Đúng vậy. Ông nói giá đi. Tôi xem có phù hợp hay không?

Lâm Vân không kiêu ngạo, không hèn mọn trả lời.

Chiêm Việt ngạc nhiên nhìn Lâm Vân vài lần, mới tiếp nhận cái bình ngọc do Thất Tín đưa tới. Sắc mặt vốn bình thản, vừa nhìn thấy nước trong bình ngọc, liền thay đổi.

Bởi ông ta cho rằng việc Thất Tín nói có ba trăm lít Huyền Ngưng Hàn Thủy là lời nói vô căn cứ. Đang muốn quát Thất Tín một trận. Nhưng thật không ngờ đây thực sự là Huyền Ngưng Hàn Thủy. Còn là Huyền Ngưng Hàn Thủy Cực Phẩm nữa chứ.

Ba trăm lít? Chiêm Việt hít vào một hơi. Số nước đó cần bao nhiêu tiền cho đủ?

- Cậu đã xác định chất lượng của Huyền Ngưng Hàn Thủy trong cái thùng kia cũng giống như trong cái bình này chưa?

Sau một lúc lâu, Chiêm Việt mới hồi phục tinh thần.

Lâm Vân không trả lời, hắn biết nói ra cũng chỉ là lời nói nhảm. Liền vung tay lên, thùng Huyền Ngưng Hàn Thủy vừa nãy lại xuất hiện tỏng phòng. Cả căn phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Thật sự là Huyền Ngưng Hàn Thủy? Ánh mắt của Chiêm Việt co rút lại, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên gấp gáp. Người này là ai, sao có nhiều Huyền Ngưng Hàn Thủy như vậy? Hắn lấy được từ đâu? Nghĩ tới đây, Chiêm Viết nổi lên tà niệm. Nếu giết hắn ở đây, chắc sẽ không có người nào biết.

Nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Vân, thì lại nghĩ nhỡ đâu hắn có hậu trường gì đó. Người này đã có thể bình yên vô sự mang theo Huyền Ngưng Hàn Thủy, thì chắc là không đơn giản.

- Cậu muốn bán như thế nào?

Chiêm Việt áp chế tâm tư lại.

- Cửa hàng các ông có thể mua nổi số Huyền Ngưng Hàn Thủy này không?

Lâm Vân tỉnh táo hỏi.

- Điều này, phỏng chừng trong lúc nhất thời chúng tôi không có đủ số linh thạch để trả.

Chiêm Việt đành phái trả lời như vậy. Đồng thời bắn ra một lát bùa, điều tra lai lịch của Lâm Vân.

Lâm Vân nhìn thấy động tác của Chiêm Việt liền cười nhạt. Hắn biết do tài sản của mình nhiều nên bị đố kỵ. Nhưng hắn không có cách nào khác. Làm kiểu gì mà chả bạo lộ tài sản. Bằng không hắn không thể có Tứ Thập Cửu Trận và linh thạch. Cầu phú quý trong nguy hiểm. Huống hồ, điều này không nhất định là nguy hiểm đối với mình.

- Vậy hiện tại cửa hàng các ông có thể lấy được bao nhiêu linh thạch?

Lâm Vân hỏi.

- Có thể lấy ra năm trăm nghìn linh thạch Trung Phẩm, bốn mươi triệu linh thạch Trung Phẩm. Đương nhiên, nếu đạo hữu đợi được một đêm, chúng tôi sẽ gom đủ số linh thạch để trả chho đạo hữu.

Chiêm Việt không nói tới linh thạch Hạ Phẩm. Bởi vì dùng linh thạch Hạ Phẩm không biết phải dùng bao nhiêu.

- Chờ một đêm cũng được. Nhưng tôi muốn có số linh thạch mà ông vừa nói trước. Ngoài số linh thạch đó ra, tôi còn muốn vài thứ. Huyền Ngưng Hàn Thủy cũng có thể đưa cho các ông một phần. Ngày mai các ông giao đủ số linh thạch thì tôi sẽ đưa nốt số Huyền Ngưng Hàn Thủy. Các ông thấy thế nào?

Lâm Vân có vẻ như không suy nghĩ liền đồng ý.

Chiêm Việt thấy Lâm Vân đáp ứng yêu cầu của mình, trong lòng rất vui vẻ, vội vàng nói:

- Tốt, chúng tôi sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ. Không biết ngoại trừ linh thạch ra, đạo hữu còn cần cái gì?

Nói xong, Chiêm Việt âm thầm cười nhạt. Cả đêm chuẩn bị? Cho dù gom góp cả tháng cũng không đủ số linh thạch để trả cho ngươi. Tí nữa điều tra xem lai lịch của hắn, đồng thời phái cao thủ trở về. Phòng ngừa người này có tiếp ứng.

Hai người đều âm thầm tính kế, sao cho mình có lợi nhất.

- Tôi còn cần một số linh thảo, linh dược và thẻ ngọc. Cuối cùng là một pháp khí thuận tay và ngọc giản của Tứ Thập Cửu Trận. Chắc không có vấn đề gì chứ?

Lâm Vân ra vẻ hào hứng nói, nói xong còn biểu lộ các ngươi đừng cự tuyệt. Nếu cự tuyệt thì ta lập tức mang Huyền Ngưng Hàn Thủy bán cho chỗ khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui