Công Tử Điên Khùng

Lâm Vân lắc lắc tay, rề rà nói:

- À, quên chưa giới thiệu. Ta tên là Lâm Vân, là một tán tu. Còn về tu vị, thì ta cũng không biết tu vị của ta là gì.

- Hừ, cho dù ngươi là ai…Cái gì, ngươi là Lâm Vân? Là Lâm Vân kia, ngươi, ngươi….

Giản Niên Thắng đột nhiên cảm thấy cổ họng của mình như bị xương cá mắc vào vậy. Nói được vài chữ, thanh âm bắt đầu run rẩy.

Ông ta nhớ tới một nhân vật truyền kỳ đáng sợ. Một tên đã từng diệt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện. Điều này còn chưa tính. Tịch Mịch Cốc đã từng vây công hắn lại, nhưng hắn vẫn giết được ba tu sĩ Đại Thừa, chín tu sĩ Hợp Thể, và làm trọng thương ba tu sĩ Hợp Thể khác. Nếu là người này, thì Giản gia không cần phải đánh nhau với hắn, trực tiếp tự vẫn cho xong chuyện.

Cho dù Giản gia là một gia tộc có thực lực không nhỏ. Nhưng so với các môn phái lớn, bọn họ còn không bằng một ngón tay.

Lâm Vân mặc kệ y, Phệ Hồn Thương đã xuất hiện trong tay. Đôi mắt của Giản Niên Thắng co rút lại. Cho dù ông ta có ngu ngốc thì cũng biết về cây trường thương kia. Cây trường thương ka đã từng giết không biết bao nhiêu cường giả. Mà ông ta có tính là cái gì.

Trận pháp mở ra, vô số lưỡi đao và mấy chục pháp bảo mang theo tiếng rít gào đánh về hướng Lâm Vân.

Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Trường thương trong tay rung lên.

Thương đầu tiên, đại trận của Giản gia bị công phá.

Thương thứ hai mang theo tia sáng máu tím, hơn mười đệ tử Hóa Thần Kỳ và Luyện Hư Kỳ bị sát khí thảm thiết bao vây lại. Đảo mắt đều bị chết hết, không có một cơ hội hoàn thủ.

Thương thứ ba, Giản Niên Thắng và hai tu sĩ Hợp Thể liều chết ngăn cản một thương này. Nhưng ba người đồng thởi thổ huyết, pháp bảo trong tay thì bị nghiền nát hoàn toàn.

Lâm Vân thu hồi Phệ Hồn Thương, lạnh lùng nhìn Giản Niên Thắng:

- Không sai, Giản gia của các ngươi có thể ngăn cản được một thương của ta. Vậy thì ta cho các ngươi một cơ hội. Nếu các ngươi lại có thể ngăn cản thêm một thương của ta, thì hôm nay ta tha mạng chó của các ngươi.

Trong lòng Giản Niên Thắng dâng lên sự hối hận vô tận. Nếu có thể quay ngược thời gian, thà rằng đắc tội Thiên Trì Điện, ông ta cũng không muốn dính líu gì với tên Sát Thần này.

Nhưng thế giới này không có sự hối hận. Lựa chọn đắc tội với Lâm Vân, lại tránh được Thiên Trì Điện.

Ông ta cũng biết, nếu Lâm Vân lại tung ra một thương, thì ba người bọn họ không có còn một cơ hội sống sót. Sát ý của một thương vừa nãy vẫn còn âm ỉ trong người ông ta.

Nếu biết người này là Lâm Vân, ông ta chắc chăn sẽ không lựa chọn đối kháng. Không chỉ nói hắn chỉ giết một đứa cháu nội hư hỏng của mình. Cho dù hắn có giết toàn bộ cháu nội, ông ta cũng không dám nghĩ tới việc phản kháng.

Mà không ngờ người này lại lợi hại đến như vậy. Nếu nói Lâm Vân nói đi diệt Tịch Mịch Cốc ngay bây giờ, ông ta cũng tin tưởng.

Lâm Vân nhìn vẻ sợ hãi của Giản Niên Thắng, chỉ hai người bên canh nói:

- Ta muốn đánh cuộc lần thứ hai, đó là một thương vừa nãy của ta đã giết hai người bọn họ.

Lâm Vân vừa dứt lời, Giản Niên Hành và một tu sĩ Hợp Thể khác bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, rồi ngã xuống đất chết.

Lâm Vân đập mạnh Phệ Hồn Thương xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, lần nữa nói:

- Ta đánh cuộc với ngươi lần thứ ba, đan điền của ngươi sẽ bị ta phá nát.

Giản Niên Thắng cười với vẻ sầu thảm:

- Ngươi thắng.

Nói xong, ông ta liền ngồi vật xuống, thoáng cái đã già đi vô số tuổi.

Lâm Vân nhìn Giản Niên Thắng ngồi ở đó, không có sự đồng tình nào cả. Nếu thực lực của hắn không bằng bọn chúng, thì người nằm trên mặt đất đã là hắn rồi. Thậm chí còn thê thảm hơn hơn tên Giản Niên Thắng này vô số lần.

- Lâm tiền bối, nếu ngài có thể tha cho các con cháu còn lại của Giản gia, Giản Niên Thắng tôi xin thề độc. Giản gia mãi mãi sẽ không oán hận gì tiền bối. Hơn nữa tôi còn giao cho tiền bối một bảo vật gia truyền và nơi mà tổ tiên của tôi đã tìm được bảo vật. Bảo vật đó vốn có hai cái, nhưng tổ tiên của tôi chỉ tìm được một cái, lúc trở về thì đã qua đời.

Giản Niên Thắng khẩn cầu nói.

Lâm Vân nghĩ bụng. Đan điền của Giản Niên Thắng đã bị mình phá, giờ chẳng khác gì một phế nhân. Nên hắn căn bản không phải e ngại Giản gia trả thù. Ngay cả Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện hắn cũng dám diệt. Chẳng lẽ còn sợ một cái Giản gia sao?

Nhưng thế giới hỗn độn rất hấp dẫn hắn. Nghe Giản Niên Thắng nói, có vẻ như y còn chưa biết bảo vật gia truyền của nhà y có liên quan tới thế giới hỗn độn. Thậm chí còn có một cái khác. Lâm Vân liền tâm động. Nhưng không biết lão già giảo hoạt này có nói thật hay không.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân gật đầu nói:

- Đã như vậy, ngươi lấy thứ đó ra.

Về nhà kho của Giản gia, Lâm Vân thật không có hứng thú. Với tài sản hiện tại của hắn, mấy đồng tiền trinh kia hắn nhìn không thuận mắt.

Nghe Lâm Vân đồng ý, khuôn mặt của Giản Niên Thắng liền giãn ra. Lâm Vân thấy vậy, hừ lạnh một tiếng:

- Nếu ngươi dám lừa dối ta, thì đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.

Giản Niên Thắng sợ hãi nói:

- Tôi tuyệt đối không dám bất kính với tiền bối.

Giản Niên Thắng thật đúng là không có ý gì khác. Ông ta dự định tặng đồ cho Lâm Vân, rồi lập tức mang theo tộc nhân rời khỏi thành Thác Mã. Lần này tinh anh của Giản gia đã mất đi tám phần. Tiếp tục lưu lại thành Thác Mã là lựa chọn không khôn ngoan.

Hơn nữa, ông ta cũng biết, cho dù Giản gia có tồn tại thêm một nghìn năm, cũng không phải là đối thủ của Lâm Vân. Thực lực của người này đã tới mức khủng bố rồi. Báo thù chỉ là tới nạp mạng mà thôi.

Vừa nãy ông ta chỉ ôm thái độ xem thử. Nhưng không ngờ Lâm Vân đúng là cho mình một cơ hội. Mà hắn thì rõ ràng thì không thèm để ý tới nhà kho của Giản gia. Cho nên ông ta muốn tống tên Sát Thần này rời đi càng nhanh càng tốt, đỡ cho hắn phải đổi ý.

Giản Niên Thắng rất nhanh lấy ra một cái hộp và một cái thẻ ngọc đưa cho Lâm Vân. Hơn nữa còn thề độc. Mặc dù Lâm Vân không quan tâm, nhưng y đã muốn thề, thì Lâm Vân kệ y.

Lâm Vân vừa cầm cái hộp thì liền biết trong đó có thứ hắn cần. Mở cái hộp ra nhìn, ở bên trong có một viên ngọc màu đỏ. Lâm Vân âm thầm vui vẻ. Đây chính là viên ngọc thuộc tính Hỏa. Lần tới thành Thác Mã đúng là có thu hoạch lớn.

Thần thức lại quét tới thẻ ngọc. Ở trên có vẽ một cái bản đồ ghi bốn chữ Loạn Vực Tinh Không. Còn có một đoạn ghi chép, nói rằng tiền bối của Giản gia đã tới tầng thứ tám của Loạn Vực Tinh Không và tìm được viên ngọc mang thuộc tính Hỏa. Nhưng lúc đó y đã bị thương nặng, trở về thì chết. Trong thẻ ngọc còn ghi một tin tức, bảo vật giống như viên ngọc thuộc tính Hỏa ở tầng thứ chín.

Mặc dù Lâm Vân thấy thực lực của mình không tệ lắm, nhưng hắn vẫn cố kỵ với Loạn Vực Tinh Không mà Tân Nhai nhắc tới. Chỉ là không biết tổ tiên của Giản gia kia có phải là người mà Tân Nhai nhắc tới, đã từng lên tới tầng tám hay không.

Nhưng Lâm Vân không còn tâm trạng ở lại đây lâu. Liền bay lên trời, rời khỏi Giản gia, đi tới Thiên Dương Lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui